Khoảng bảy giờ rưỡi tối, Tống Thanh được cô ôm đặt lên ghế sofa, một tay đang truyền dịch, một tay thì xoa bụng.
Anh ăn no quá rồi.
Bát trứng hấp kia thật sự quá lớn, chưa kể còn một đĩa trứng chiên nữa. Mà trước khi Nam Chi làm trứng hấp và trứng chiên cho anh, anh đã ăn hết một bát cơm với vài món khác rồi. Còn sườn thì Nam Chi cứ khăng khăng chia cho anh một nửa, không thì cô nhất định không ăn.
Tất cả mọi thứ đều chất hết vào bụng anh, khiến anh no đến mức không thể ngồi nổi, phải nằm nghỉ ngơi một lát.
Mặc dù anh đã cố gắng không để lộ ra ngoài, chỉ khẽ điều chỉnh tư thế nhưng chỉ vừa hơi động đậy một chút đã bị Nam Chi nhìn rõ tất cả. Nên cô lấy gối để cho anh dựa vào, còn đắp thêm một tấm chăn cho anh.
Đối diện sofa là chiếc TV, hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi, nhân vật bên trong nói gì đó. Nam Chi ngồi bên cạnh, tay cầm máy tính bảng, vừa viết vừa vẽ. Hai con mèo rúc vào người, lười biếng cuộn tròn giữa hai người. Khung cảnh này gợi lên cảm giác giống như hồi nhỏ, cả nhà cùng ngồi nghỉ ngơi trong gian chính.
Sau khi ăn tối xong, trong nhà sẽ mở ánh đèn ấm áp, ba mẹ thì cười nói vui vẻ, tính xem ngày mai sẽ làm cái gì. Trên tivi thì đang phát Tây Du Ký hoặc phim hoạt hình, anh thì cuộn mình trong chiếc ghế tre dài, đắp chăn xem tivi.
Tống Thanh nhìn xung quanh, hoảng hốt phát hiện ra, Nam Chi thích chơi trò gia đình, mà hình như anh cũng có chút thích loại cảm giác như thế này.
Nên đây có lẽ cũng là lý do khiến anh dễ dàng đồng ý với tiếng gọi “Vợ ơi” của Nam Chi vừa gọi khi nãy.
Bản thân anh là người không để ý đến cách gọi, dù sao cũng từng bị người khác nói ẻo lả, b**n th**,... Mà anh cũng không hề cảm thấy có vấn đề gì lớn, huống chi “Vợ ơi” này không phải nghĩa xấu.
Cô thích là được, anh không sao cả.
Trái lại, nếu có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ, thì bản thân anh cũng cảm thấy có chút vui mừng.
Đây chính là suy nghĩ ngay lúc đó của anh, nhưng bây giờ khi nghĩ đến, có lẽ anh cũng có chút mong chờ thứ mà cô gọi là người một nhà.
Anh cũng muốn được hòa vào một gia đình bình thường, cảm nhận sự ấm áp như bao người.
Tống Thanh vừa ngồi một bên xem tivi, một bên nhìn chằm chằm bình truyền dịch treo trên đỉnh đầu.
Hôm nay, anh truyền ít hơn hôm qua một chút. Nam Chi nói ngày mai có thể không cần truyền nữa, vài ngày nữa thì có thể đi cắt chỉ. Hôm nay chỉ cần truyền một chai lớn, một chai nhỏ, mất hơn một tiếng.
Đến giờ rút kim, như mọi ngày thì sau đó có thể tắm rửa và đi ngủ. Nhưng hôm nay Nam Chi không rời đi, nên anh cũng không thể đi, tiếp tục làm ổ tại chỗ.
Nam Chi ngồi bên cạnh, tay cầm bút cảm ứng chỉnh sửa bản vẽ. Tống Thanh giữ bông gạc lên vết tiêm, thấy không còn chảy máu nữa thì kéo xe lăn của mình lại, lấy cuộn len từ ngăn dưới ra đan.
Cuộn len là do bà lão kia đưa cho anh, bảo anh mang về luyện tay nhiều hơn, đan xong một chiếc khăn quàng cổ thì tốc độ sẽ nhanh lên.
Cuộn len đó được bà lão lấy trong cửa hàng nhỏ gần đó, trong nhà bà có rất nhiều. Bà lão nói không sao cả, sau này làm xong cứ mang trả là được, tiền công bà không lấy, nói để cho anh.
Tống Thanh cũng không tính sẽ lấy tiền, nếu như bà lão đã nói như thế, thì đây xem như là luyện tập, tiền thì anh sẽ đưa bà lão xem như cảm ơn bà lão đã chỉ dạy cho anh.
Hôm qua bà lão cũng đưa anh đi đến cửa hàng nhỏ đó. Ông chủ cũng không chê bai anh là người tàn tật, trái lại dường như còn có chút vừa lòng. Sau này từ trong miệng mọi người anh mới biết, tuyển người tàn tật vào làm sẽ được nhà nước hỗ trợ chính sách giảm thuế.
Tóm lại ngày mai anh có thể sang đấy lấy hàng, tự làm ở nhà, hoặc sang làm cùng với các bà lão khác đều được cả.
Chiếc khăn của Tống Thanh đã đan được một nửa, Nam Chi thấy anh thành thục như thế thì cũng tò mò mà nhìn sang. Cùng lúc đó, Tống Thanh cũng thoáng thấy thứ cô đang vẽ trên tay.
Đó là một bức tranh màu kiểu truyện tranh, Nam Chi nói đây là đơn đặt vẽ, vẽ nhân vật anime, ghép hai nhân vật vốn chẳng liên quan thành một cặp, bế bổng, ôm hôn các kiểu, miễn sao khách hàng hài lòng là được.
Đây là đơn cá nhân, không phải đơn thương mại nên giá sẽ rẻ hơn, còn đơn thương mại thì đắt, nhưng yêu cầu cũng cao, khách hàng thường sẽ tìm nhiều họa sĩ cùng lúc, yêu cầu vẽ phác thảo, bàn bạc thiết kế. Nhưng có khi vẽ xong bản thảo rồi, chỉ cần họ nói một câu không hài lòng thì coi như mất trắng.
Mấy dạng đơn kiểu này, có sẵn giá và nhân vật cụ thể, dễ vẽ hơn nhiều nên cô nhận làm luôn.
Khách hàng này đặt vẽ truyện tranh dài tập, đủ để cô bận rộn mấy ngày, giá cả cũng hợp lý. Nói chung Nam Chi rất vui, cười tít mắt bảo là mình đang kiếm tiền nuôi gia đình.
Cô đã tự phân chia “Gia đình” của mình bao gồm “Ba và mẹ”, hai “Đứa con”, tất cả đều nằm trong phạm vi mà cô nói là mình phải nuôi dưỡng, ngay cả anh cũng không ngoại lệ.
Mà cô cũng thật sự làm đúng theo như thế, từ ăn mặc ở đi lại đều lo lắng hết, không phải chỉ nói suông, ngoài miệng một đằng nhưng khi làm thành một nẻo.
Tống Thanh dừng tay lại, nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô lâu hơn một chút. Lúc này Nam Chi vẫn còn đang gấp rút vẽ cho xong tranh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và tập trung, thỉnh thoảng cô cau mày, khẽ cắn vào đầu bút, hoặc gãi đầu, trông như đang gặp một chuyện gì đó khó lắm.
Tống Thanh thôi không nhìn nữa, anh quấn sợi len quanh ngón tay, rồi cũng cúi đầu tiếp tục làm việc.
Hai người đều bận việc, giống như người một nhà trước đây, mẹ ngồi bóc vỏ đậu phộng, ba thì đan áo len.
Cũng không khác bây giờ là mấy.
*
Nam Chi ăn xong, giúp anh truyền dịch, chắc chắn không còn việc gì cần làm rồi mới mở tài khoản QQ.
Thật ra từ giữa trưa cô đã vào xem Weibo. Cô không xem từ trang quản lý mà mở giao diện chính để xem. Bộ truyện ngắn đăng hôm qua đã có hơn một nghìn bình luận, cô không dám bấm vào đọc chi tiết, đến tối nhìn lại đã hơn ba nghìn, áp lực càng lớn, sợ rằng toàn lời chửi bới. Thế nên, cô chọn trước mấy bài có ít fan nhất trên Tiểu Hồng Thư để lướt qua.
May mà vì lượng fan ít nên bình luận cũng không nhiều, trái lại, còn có mấy người tìm cô đặt vẽ, thấy nhân vật thuộc bộ anime mình từng xem, cô lập tức chốt đơn ngay, nhận trước 3.000 tệ, vẽ khoảng năm, sáu tấm.
Cũng khá nhẹ nhàng, hai ngày là có thể vẽ xong, giữa chừng còn có thể nhận thêm mấy đơn nhỏ vài trăm tệ.
Nam Chi vẽ được một lúc thì chạy đi lướt Taobao, mua áo thun cho anh, cả áo ngắn tay lẫn dài tay, mỗi loại ba cái. Theo logic của cô, quần áo để thay đổi thì phải có ít nhất hai, ba bộ để luân phiên thay nhau mặc, một bộ dự phòng phòng trường hợp giặt chưa kịp khô.
Áo thun của nam cũng rẻ, chỉ hơn 20 tệ một cái mà chất lượng khá tốt, cô từng mua để mặc thành áo lót bên trong, khoác hoodie ra ngoài hoặc mặc bên trong đồng phục làm việc, hoàn toàn không phân biệt được là của nam hay nữ, miễn cô thấy thoải mái là được rồi.
Bản thân cô đã tự mình thử qua nên mới yên tâm, trực tiếp xuống tay đặt đơn.
Nam Chi mua một lúc sáu cái, cũng chỉ mới hơn 100 tệ, cô không nhịn được mà mua thêm 2 cái, bốn bộ để tắm rửa.
Áo khoác mỏng, dày cũng vậy, cô lại chọn thêm hai bộ cho anh. Dù sao cũng kiếm được tiền rồi, không tiêu cho “Vợ” thì tiêu cho ai đây.
Một người như Tống Thanh, nếu thật sự phải lo sính lễ, vàng cưới thì e rằng có giơ đèn lồng đi tìm cũng chưa chắc gặp được. Nếu không đối xử tốt với anh, lỡ anh chạy mất thì sao?
Vợ của mình thì tự mình thương chứ!
Đến q**n l*t Nam Chi cũng phải mua cho anh tận mười cái, để tiện cho việc tắm rửa.
Sau này anh còn phải lắp chân giả, nên cũng không thể tiêu xài hoang phí, số tiền còn lại phải tiết kiệm để mua chân giả cho anh, giúp anh đứng lên một lần nữa.
Nam Chi chọn xong mấy bộ quần áo rồi lại tiếp tục vẽ tranh.
Vẽ rồi lại vẽ, rồi lại không nhịn được nhìn về phía Tống Thanh.
Cô có một thói quen, hoặc có lẽ vì vừa có vợ nên vẫn còn cảm giác mới mẻ, cứ không kiềm được mà muốn gọi anh một tiếng.
“Vợ ơi, cậu đi đâu thế.”
Cô nhìn thấy Tống Thanh đứng dậy muốn ngồi lên xe lăn, nhanh chóng thừa cơ hội này mà gọi ra hai chữ đó.
Câu nói phía sau không quan trọng, quan trọng là hai chữ phía trước.
Có “Vợ” rồi thì tất nhiên phải gọi cho nhiều vào chứ!
Tống Thanh vừa mới ngồi yên ổn, vừa tính đẩy xe lăn, vừa trả lời: “Tôi muốn đi lấy quyển sách xem.”
“À.”
Vợ cô trả lời cô.
Nam Chi tràn đầy động lực, cúi đầu tiếp tục vẽ nét.
Tống Thanh cầm sách trở về, đặt sách trên đùi. Nam Chi cũng không nhịn được mà gọi anh.
“Vợ ơi, cậu xem sách gì thế.”
Tống Thanh ăn ngay nói thật, nói cho cô biết: “Ngôn ngữ lập trình C.”
“Xem ngôn ngữ lập trình C à hả vợ ơi.” Dù chẳng có chỗ nào để chen vào, cô vẫn nhất quyết thêm cách xưng hô: “Cái này chán lắm đó vợ à.”
Đối với cô mà nói thì nó thật sự rất chán. Bởi vì cô trông thấy Tống Thanh xem nó một cách say sưa.
Cuốn sách này là do cô lướt Tiktok thấy mấy video về hacker ngầu thế nào, còn đấu trí với dân mạng nước ngoài để giành vinh quang cho tổ quốc, mà cô bị hấp dẫn bởi sự mạnh mẽ đó, nên không kiềm chế được mà mua về, mơ mộng rằng mình cũng có thể trở thành một “Tội phạm mạng” đầy khí phách.
Kết quả một cuốn ngôn ngữ lập trình C này thôi đã ngăn chặn đi giấc mộng làm hacker của cô.
Thôi thì cô cứ ngoan ngoãn lo học hành cho xong thì hơn.
“Cũng ổn.” Tay Tống Thanh vẫn bận rộn, nhưng mắt cũng không rảnh, tiếp tục đọc từ chỗ đã đánh dấu lần trước.
Đây không phải lần đầu anh lật xem, hôm qua rảnh rỗi không có gì làm, anh đã đọc được một phần, bây giờ đã đến khoảng một phần ba cuốn sách.
Nam Chi nhìn thấy, tặc lưỡi kinh ngạc, cảm thán rằng một cuốn sách nhàm chán như vậy mà anh đã đọc được nhiều đến thế.
Nam Chi nhớ lúc mua cuốn này còn kèm theo video hướng dẫn cách chỉnh sửa chương trình, toàn là các ký tự và con số chằng chịt. Cô chỉ lướt qua một chút đã thấy chóng mặt, không tài nào đọc nổi, giờ anh có hứng thú thì quá tốt, đỡ lãng phí.
Nam Chi đặt bút xuống, đi vào phòng khách nhỏ, mở máy tính tìm lại các tệp hướng dẫn cho anh. Cô đặt chúng ở vị trí dễ thấy nhất, rồi bảo anh rằng nếu rảnh rỗi thì có thể xem.
Nhân lúc trao đổi chi tiết với khách hàng, cô còn tiện tay đặt mua thêm vài cuốn sách liên quan trên mạng.
Thích là phải duy trì.
Xong việc, vì vẽ trên máy tính bảng có nhiều hạn chế, Nam Chi đành phải lên lầu dùng bộ dụng cụ chuyên nghiệp, chỉ duy nhất một điều không thay đổi chính là dù cách nhau hẳn một tầng lầu, cô vẫn không nhịn được mà gọi anh.
“Vợ ơi ~”
Nam Chi vừa rời đi, Tống Thanh cũng quay lại phòng khách nhỏ, ngồi trên giường vừa đan khăn vừa đọc sách.
Nghe được âm thanh này, anh ngẩng đầu nhìn lên qua lớp kính mờ bán trong suốt.
Nam Chi không nghe thấy anh trả lời, thì tiếp tục gọi.
“Vợ ơi ~”
Tống Thanh khẽ cụp mắt xuống, ngón tay vô thức siết chặt lấy ga giường dưới thân.
Anh không phải cố ý không đáp, chỉ là trước đây mỗi lần Nam Chi gọi, sau đó đều có câu hỏi đi kèm, anh như thể đang cố tình tránh né. Anh luôn chỉ trả lời phần sau. Ví dụ cô hỏi vợ ơi, mấy giờ rồi thì anh chỉ đáp mười giờ, nhưng thực chất, anh chỉ trả lời phần sau, chứ chưa bao giờ đáp lại phần trước.
Bây giờ cô không thêm câu gì phía sau nữa, chỉ trơ trọi một tiếng “Vợ ơi”, khiến anh có chút không biết phải đáp lại thế nào.
“Vợ ơi vợ ơi vợ ơi vợ ơi ~”
Anh không trả lời, cô dứt khoát cứ thế gọi mãi, như thể nếu anh không đáp thì cô sẽ tiếp tục réo đến tận thiên hoang địa lão.
Cuối cùng Tống Thanh vẫn trả lời: “Tôi ở đây.”
Trả lời xong thì đỡ trán.
Rõ ràng đã chuẩn bị xong tâm lý, chỉ cần cô thích cho dù cô có gọi thế nào cũng không sao cả, có thể làm cho cô vui vẻ thì bản thân anh cũng vui vẻ. Nhưng không biết vì sao, chỉ cần hai chữ “Người vợ” này vang lên, không mang theo lời nào trước hay sau mà gọi anh, khiến anh ngay cả trốn tránh cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể thẳng thắn thừa nhận mình là vợ của cô.
Một người đàn ông, lại đi làm vợ của người khác, cho dù chỉ là trò chơi trong nhà vẫn sẽ khiến anh cảm thấy ngại ngùng trong lòng.