Sau khi Tống Thanh đáp lời, trên lầu trái lại đã không còn động tĩnh gì nữa.
Bàn tay anh càng siết chặt hơn, tay nắm chặt ga giường kéo đến nhăn nhúm lại.
Anh thật sự nghi ngờ rằng Nam Chi gọi anh chẳng vì chuyện gì cả, cô chỉ đơn giản là vì muốn trêu chọc anh mà thôi.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô trêu chọc anh, có đôi khi cô sẽ ôm anh nhiều hơn, rõ ràng anh tự có thể đẩy xe lăn đến cạnh giường hoặc tự ngồi xuống ghê sô pha được. Nhưng cô không chịu, cứ thích ôm lấy anh, sau đó dừng lại một lát rồi nhìn anh bối rối.
Khi anh tỏ vẻ bình thường như không có gì thì cô lại mất hứng, phải cứ hành động như mọi khi, anh càng xấu hổ thì mắt cô càng sáng rực.
Những bức tranh cô vẽ vừa nãy anh cũng vừa liếc qua, trong tranh là một cậu bé bị thu nhỏ bằng lòng bàn tay, cậu đang nằm gọn trong lòng bàn tay của cô gái, cô dùng chiếc lược bình thường để chải tóc cho cậu, thậm chí còn dùng khăn tay nhỏ của mình làm quần áo cho người tí hon.
Cậu bé tí hon có chút xấu hổ, giơ hai tay lên giữ chặt cổ áo không chịu thay đồ, cô gái kia thì lại rất bá đạo, dùng hai ngón tay kéo áo cậu bé ra. Cậu bé tí hon nên sức cũng nhỏ, giằng co không lại cô gái nên cuối cùng đành bị cô ép phải thay sang một bộ đồ mới.
Sau khi thay xong, cậu bé tí hon nằm lăn ra đất, nước mắt giàn giụa.
Sở thích thật kỳ lạ.
Tống Thanh vẫn luôn biết các bạn nữ trong lớp rất thích những mẩu truyện tranh nho nhỏ thế này, họ thường xuyên bàn luận về nó, hết khen dễ thương lại khen đáng yêu, không ngờ nguồn cơn của những bức tranh này lại đang ở đây.
Người vẽ ra mấy thứ này lúc này đang cầm bút ngồi nghiêm chỉnh ở đây, còn tưởng rằng cô đang làm chuyện đứng đắn lắm…
Tống Thanh nhắm mắt lại, nghỉ một lát rồi mới tiếp tục công việc dang dở trong tay.
Vốn dĩ chiếc khăn quàng cổ này đã được anh đan hơn nửa rồi. Anh vừa đọc sách, vừa làm việc, tay bận rộn không ngừng, chờ đến khi hoàn hồn cuộn len đã vơi gần hết, sợi len tuột khỏi đầu ngón tay không móc được nữa. Lúc này anh mới nhận ra đã đan quá tay không chừa lại đầu rút kết thúc.
Tống Thanh tháo bớt một đoạn, kết chỉ, để lại phần tua rua rồi mới trải ra kiểm tra xem còn vấn đề gì hay không.
Đối với anh, việc đan khăn quàng cổ này thật ra rất đơn giản. Bởi vì từ nhỏ ba mẹ anh đã hay làm những món đồ thủ công để kiếm sống, họ móc giày, làm giày vải, đan áo len, trừ việc thêu hoa ra thì những chuyện khác anh đều có thể giúp đỡ họ một chút.
Bản thân đã có chút nền tảng, sau này càng lớn thì lại quên mất nhưng việc nhớ lại cũng rất dễ dàng, lật qua lật lại xem qua một lượt, không còn vấn đề gì nữa, có thể cầm đi báo cáo kết quả công việc rồi.
Tống Thanh cất khăn quàng cổ, nhìn thoáng qua thời gian, mười một giờ, còn sớm, có thể xem sách thêm hai tiếng nữa.
Tống Thanh lật sách, như nhớ đến gì đó anh lấy điện thoại để trên đầu giường mở WeChat ra, do dự một lát, anh gỡ nhóm lớp ra khỏi danh sách nhóm đã bị ẩn, tắt đi chế độ không làm phiền. Khi vào nhóm xem thì tin nhắn chất đống, có người bàn về dự định sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì, cũng có người bàn luận về anh.
Thật ra lúc anh vừa xảy ra tai nạn xe, các bạn cùng lớp đã đến thăm anh. Anh cũng từng mở nhóm lớp ra xem tin nhắn, nhưng bên trong toàn những lời như tội nghiệp quá, gặp tai nạn, mất đi hai chân,...
Từng câu từng chữ khi ấy đều như con dao cứa sâu vào dây thần kinh nhạy cảm của anh. Anh không dám đọc nữa, vội vàng đóng khung chat lại, chưa từng mở ra lần nào nữa.
Lần này, nội dung cũng chẳng khác mấy, phần lớn thì nói hôm nay đến thăm nhưng không gặp anh. Nhưng có nghe người ta nói anh đã được đón đi rồi, cuộc sống bây giờ của anh cũng ổn, tuy không còn chân nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn ổn.
Từng câu từng chữ vẫn xoay quanh đôi chân anh, nhưng anh đã không còn bận tâm nữa.
Tống Thanh mở khung nói chuyện ra nhập từng chữ.
[Cỏ Xanh: Tôi vẫn ổn, cảm ơn mọi người đã quan tâm.]
Là quan tâm sao? Anh không chắc nhưng nói thế chắc cũng không tệ.
[Cỏ Xanh: Chuyện mọi người quyên góp tiền cho tôi, tôi đều đã biết cả rồi. Sau này nếu tôi có tiền sẽ trả lại cho mọi người, cảm ơn.]
Anh gửi kèm theo một hình sticker đang cúi chào, sau đó lập tức thoát nhóm, không đọc tin nhắn trả lời từ những người khác.
Anh vẫn không quên được những lần mình bị gọi là ẻo lả, những gương mặt đứng xung quanh cười nhạo anh, cũng không quên được lúc đóng gói đồ ăn, mọi người xúm lại cười đùa, trêu chọc anh.
Có lẽ lại lớn thêm một tuổi nên cũng trở nên trưởng thành hơn, hối hận về những việc bản thân từng làm trong quá khứ. Cũng có thể vì thấy anh quá đáng thương, nếu còn bắt nạt anh thì bản thân họ thật vô sỉ quá. Đương nhiên cũng sẽ có người thật lòng, chỉ là tiếng nói của những người bình thường từ trước đến nay vẫn luôn nhỏ bé, bị lấn át, không cất cao giọng thì người khác sẽ chẳng nghe thấy.
Có lẽ sau khi anh gặp chuyện không may, những tiếng nói đó cũng lớn hơn đôi chút, tác động luôn đến những người khác, nên mới có chuyện quyên góp tiền cho anh.
Anh không cần tìm lý do nữa, chỉ lướt xuống tiếp tục tìm thông tin liên hệ với giáo viên để gửi lời cảm ơn đến ông ấy.
Chỉ có giáo viên là từ đầu tiến cuối vẫn luôn tin tưởng anh, giúp đỡ anh, nếu không có giáo viên, có lẽ anh không thể thuận lợi tốt nghiệp như thế được rồi.
Có lẽ thầy còn đang bận nên chưa trả lời tin nhắn của anh.
Tống Thanh bỏ điện thoại xuống, cầm lấy sách tiếp tục đọc.
Nợ nần quá nhiều, nên anh không có tư cách lơ là.
Huống chi, Nam Chi trên lầu vẫn chưa nghỉ ngơi, ngày mai cô còn phải đi làm nhưng vẫn còn chăm chỉ như thế. Nên anh càng không có lý do để buông lỏng.
Anh cũng muốn xem thử Nam Chi sẽ thức đến khi nào.
Cô đúng thật sự là một con cú tiêu chuẩn, ban ngày uể oải, chỉ đến tối mới thấy tràn đầy sức sống.
Có thể cô nghĩ anh đã ngủ rồi nên không tiếp tục gọi “Vợ ơi” nữa.
Ban đêm yên tĩnh không ai nói gì, trên lầu chỉ còn tiếng bút sột soạt trên màn hình, dưới lầu cũng chỉ còn lại tiếng lật sách loạt xoạt.
Tống Thanh chỉ mang theo một cuộn len về nên giờ trên tay anh trống trơn, bỗng có chút không quen.
Không biết không gian tĩnh lặng thế này trôi qua bao lâu, bên cạnh phòng khách lớn bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lớn, giống như có thứ gì đó vừa rơi xuống vỡ tan.
Tống Thanh nghe thấy, vén chăn lên ngồi lên xe lăn. Nam Chi ở trên lầu cũng nghe thấy tiếng động nên cũng lộc cộc chạy xuống lầu.
Hai người nhanh chóng gặp nhau ở phòng khách, chứng kiến hiện trường vụ việc, con mèo tò mò trèo lên bàn, đẩy chậu hoa nhỏ xuống đất, làm nó vỡ tan.
Nước và mảnh sứ văng tung tóe khắp nơi, Nam Chi đang cầm một chiếc lược trong tay, vừa chải đầu vừa đi lấy dụng cụ dọn dẹp.
Cô có một thói quen xấu khi vẽ tranh chính là thích vò đầu. Lúc về nhà vì lo lắng trên người còn vi khuẩn nên cô đã gội đầu, nên mái tóc của cô vốn còn rất suôn mượt. Nhưng sau mấy tiếng vẽ tranh trên lầu, bây giờ tóc cô đã rối bù như sư tử vàng, xù xì không thể tả.
Lên lầu chắc chắn lại gãi tiếp, làm tóc càng rối hơn, rối đến mức bết vào nhau, cô chải sơ một lần, đau đến mức “A!” lên một tiếng, chải thêm lần nữa, lại “A!” thêm lần nữa.
Cô mang dụng cụ dọn dẹp trở lại rồi nhưng tóc vẫn chưa chải xong, thậm chí chiếc lược còn như bị gắn chặt vào đầu, mắc kẹt giữa những lọn tóc rối.
Nam Chi cũng chẳng quan tâm, một tay cầm chổi, một tay cầm đồ hốt rác, nhanh chóng quét sạch mảnh vỡ. Lúc ấy, Tống Thanh cùng vừa lúc lấy cây lau nhà đi tới.
Vừa đến đã bị cô cướp mất dụng cụ, lau dọn xong thì tiện tay cất vào góc hành lang, xử lý xong hiện trường cô cũng không đi vội, mà vừa ngáp vừa đứng trước cửa kính, mượn bóng hình phản chiếu trên kính để tiếp tục gỡ đám tóc rối. Có lẽ trông thấy hai con mèo còn đang trốn trong góc nên cô không những không tức giận còn lên tiếng an ủi.
“Chuyện nhỏ chút xíu thôi mà, sợ thành thế này sao?”
Vừa gây họa xong, cả hai trốn chặt trong góc, có gọi thế nào cũng không chịu đi ra.
Nam Chi cũng không ép, đứng dậy lần nữa mượn mặt kính để chải tóc, vừa chải vừa nhìn Tống Thanh qua hình phản chiếu trong kính: “Cậu cũng đi ngủ đi, không có chuyện gì đâu.”
Tống Thanh ngẩn người.
Một cái chậu hoa bị vỡ, nước và mảnh sứ vương vãi khắp nơi, cô ngồi xuống tự mình dọn dẹp, còn lau cả tấm thảm bị văng nước. Vậy mà trong mắt cô, chuyện này chỉ là một việc cỏn con.
Anh vẫn còn nhớ, có lần mình chỉ làm rớt một quả táo, đã bị mắng té tát, trong khi quả táo đó chỉ cần rửa lại là dùng được.
Nam Chi thấy anh đứng yên không động đậy, nên còn tưởng mình làm phiền đến anh nên rút đuôi tóc vướng trong lược ra chuẩn bị đi lên lầu, nhưng còn chưa kịp đi lên đã bị anh gọi lại.
“Nam Chi.”
Tống Thanh gọi tên cô.
Nam Chi hơi sững người, bởi vì cảm giác như đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô như thế.
“Sao thế?” Cô quay đầu lại hỏi.
Tống Thanh giơ tay lên, dường như muốn nói cô đến gần, cũng có vẻ như muốn lấy chiếc lược trong tay cô.
Không nói gì, nhưng ý đồ vô cùng rõ ràng.
Nam Chi thu chân vừa đặt lên bậc thang trở về, đi vài bước đã đến trước mặt anh, tò mò không biết cuối cùng anh định làm gì.
Tống Thanh giơ tay cao hơn, đúng vị trí của chiếc lược trong tay cô.
Nam Chi chần chờ, mang lược đưa cho anh. Sau khi Tống Thanh nhận lấy thì điều chỉnh xe lăn, đi về phía trước thêm một chút, giơ hai tay lên, một tay nắm lấy đuôi tóc của cô, tay kia cầm lược muốn giúp cô chải tóc.
Nam Chi trừng mắt nhìn anh: “Chờ một chút.”
Cô đang đứng, còn anh đang ngồi, góc độ không tiện. Nam Chi chạy đến góc nhà lấy ra một chiếc ghế đẩu nhỏ, đặt trước xe lăn của anh, ngồi xuống, đưa lưng về phía Tống Thanh, vén hết tóc ra sau lưng ngoan ngoãn ngồi chờ anh giúp cô chải tóc.
Khoảng mười hai giờ đêm, dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách, bên cạnh ghế sô pha có một đôi nam nữ, một cao một thấp, một người kiên nhẫn chải tóc, một người kiên nhẫn chờ đợi.
Nam Chi chống cằm, nhìn bóng dáng hai người đang phản chiếu trong tấm cửa kính.
Sau lưng cô, Tống Thanh đang cúi đầu tập trung chải tóc, mỗi lần chải xuống đều cẩn thận giữ chặt phần chân tóc, tránh kéo tóc làm cô đau.
Một nửa phần tóc đã được anh chải gọn, một nửa vẫn còn rối tung, lúc nãy Nam Chi chỉ mới động vài cái đã làm mình đau đến phát khóc. Nhưng lạ thay, anh đã chải suốt từng ấy thời gian nhưng chưa từng làm cô đau một lần nào cả.