Nam Chi nhét đôi tất vào bên trong túi của mình không để anh nhìn thấy, còn quần áo thì lần lượt gỡ bỏ những miếng bìa cứng kẹp bên trong ra, đặt lên ghế sô pha để so sánh với lô áo thun hôm qua.
Cô mua khá nhiều nên được chia làm hai lần gửi hàng đến. Hôm qua đã được gửi đến trước một phần, đã thử rồi rất vừa nên hôm nay không cần mặc thử nữa, chỉ cần đo kích thước, chiều dài giống nhau là được.
Thật ra mỗi cái đều có một size cả, bình thường sẽ không có sai sót gì nhưng kiểm tra lại cho chắc để tránh bị nhầm lẫn. Nếu không có vấn đề gì thì cứ trực tiếp cắt bỏ mác.
Chờ khi cô chuẩn bị xong ở bên này rồi, thì bên kia Tống Thanh cũng chạy tới chạy lui mấy lượt, phân loại xong toàn bộ thực phẩm trên sàn để vào tủ lạnh hết rồi.
Làm xong xuôi thì đẩy xe lăn đến bên chỗ cô.
Cơ bản thì nếu anh không bận chuyện gì khác, thì đa phần anh đều sẽ đến chỗ cô.
Nói cũng lạ, Nam Chi đã từng gặp qua không ít người, kể cả chính cô nếu cứ chủ động để tìm một ai đó quá thường xuyên, dù là bạn bè đi nữa thì cô cũng sẽ thấy ngại. Cho nên cô luôn cố gắng kiểm soát tần suất gặp nhau, mà người cô quen cũng đều có thói quen này.
Mặc dù trên mạng nói rất nhiều chuyện thì ra ngoài cũng sẽ như thế thôi.
Nhưng dường như Tống Thanh chẳng bận tâm đến điều đó, cơ bản rằng hễ cô có mặt, anh cũng sẽ ở đó. Chỉ khi cô lên lầu anh mới có thể tiến vào phòng khách nhỏ ở tạm.
Tóm lại, chỉ cần cô ở dưới lầu, cho dù đang làm gì anh cũng sẽ không vào trong, sẽ chỉ yên lặng ở cùng cô.
Buổi tối cô cuộn tròn trên ghế sô pha, trùm chăn lười biếng không muốn nhúc nhích, quay đầu lại cô thấy người kia cũng ngồi trong góc, trên tay cầm một cuộn len, đắp chăn, trước mặt là một quyển sách, vô cùng yên lặng nhưng rất có cảm giác an toàn.
Ít nhất so với trước kia ăn xong cơm sẽ ngồi ở ghế sô pha vẽ tranh hoặc là xem tivi, nhìn thời gian đã khuya, mới bất giác ngẩng đầu lên thì xung quanh đã tối đen như mực rồi.
Khi đó trong phòng khách nhỏ không mở đen, bên trong mờ tối, phòng bếp và nhà vệ sinh cũng thế, ngoài ban công bên phải, qua lớp kính chỉ thấy một màu đen kịt, không hiểu vì sao, cô lại bất giác rùng mình một cái.
Sau đó trong đầu sẽ xuất hiện một câu chuyện xưa quỷ dị gì đó, cô sẽ cảm thấy dường như trong bóng tối đang có cái gì đó đang nhìn chằm chằm mình.
Cô muốn lên lầu nhưng lên lầu càng tối hơn, thành ra cứ mãi lưỡng lự đứng yên tại chỗ, phải củng cố tâm lý rất lâu mới dám cong chân chạy lên, rồi trên lầu lần lượt tắt hết đèn, nhìn xuống dưới nhà đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Một hố đen khổng lồ dần dần kéo đến, cô tưởng tượng sẽ có con quái vật nào đó bỗng nhiên lao ra nuốt chửng lấy cô nên cô sợ đến mức chẳng dám quay đầu nhìn lại, không dám để lưng mình đối diện với bóng tối phía sau.
Nhưng bây giờ cô không cần lo lắng nữa. Bởi vì dù cô có rời đi thì người kia cũng sẽ không lập tức vào phòng khách nhỏ, mà sẽ đợi đến khi cô lên lầu, khi đèn trong phòng bật sáng rồi. Lúc ấy, anh mới tắt đèn phòng khách và vào phòng khách nhỏ. Nơi đó vẫn sáng đèn, anh cũng chưa ngủ.
Thỉnh thoảng cô sẽ vô tình phát hiện ra điều này. Cô thức khuya thế nào, thì anh cũng sẽ thức khuya như cô, đèn không tắt, anh chưa ngủ. Cho nên bây giờ Nam Chi đều sẽ đi ngủ rất sớm, tầm mười một giờ cô đã lên giường ngủ.
Trước đây, nửa đêm cô sẽ không dám tắt hết đèn, ít nhất cũng sẽ chừa lại một ngọn đèn không quá sáng, có thể nhìn rõ những thứ trong phòng nếu không cô sẽ không thấy có cảm giác an toàn.
Bây giờ phía dưới có người, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, bây giờ đều tắt đèn đi ngủ.
Ngủ trong bóng tối hoàn toàn, nên chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn nhiều.
Nam Chi thấy anh đến bên cạnh. Cô nói cho anh biết về số lượng quần áo, mấy cái áo tay dài, mấy cái tay ngắn, mấy cái lót lông, mấy cái cổ cao, tổng cộng mua gần chục cái.
Sau khi cho anh xem để biết cái nào là của mình xong, cô lại ôm hết vào phòng giặt, tiện thể giặt luôn bộ quần áo cô vừa thay trên lầu.
Lúc đổ nước giặt, người kia vẫn đẩy xe lăn đi theo sau cô.
Thật ra không chỉ lúc giặt đồ mới đi theo sau, mà cô vào bếp hay ra ban công cũng thế.
Không rõ là không yên tâm hay là còn lý do nào khác.
Chẳng lẽ cô vào bếp, ra ban công hay giặt đồ cũng có thể xảy ra chuyện gì à?
Nhưng mà thỉnh thoảng có lúc cô cũng sẽ rất sơ ý, làm việc không cẩn thận thành ra tuy ngoài mặt Tống Thanh không nói gì. Nhưng lúc cô làm xong việc, anh đều theo sau dọn dẹp mớ hỗn độn của cô.
Ví dụ như khi cô nấu ăn xong, đặt nguyên cái nồi còn nóng vào bồn rửa rồi xả nước, nên lập tức bốc lên một làn khói dày đặc, lan ra khắp nơi, Tống Thanh phải đi theo sau bật máy hút khói, tiện thể mở cửa thông với phòng giặt và cửa sổ để thoáng khí.
Thỉnh thoảng cô dùng kéo xong, cảm thấy không bẩn nên cứ thế lại treo lên giá, còn Tống Thanh đợi lúc cô không để ý, lại lặng lẽ lấy xuống rửa sạch tiện tay lau khô bóng loáng.
Tuy rằng làm phía sau lưng, nhưng cô cũng quan sát thói quen của Tống Thanh, cho nên vẫn biết được.
Trên bàn có tích nước, Nam Chi nghĩ là lát nữa tự khắc sẽ khô, không sao cả, nhưng anh thì luôn dùng khăn lau sạch ngay.
Mỗi lần anh nấu ăn, bếp lúc nào cũng gọn gàng tinh tươm. Còn Nam Chi thì sau khi làm xong, nồi niêu xoong chảo bày bừa thảm không nỡ nhìn.
Tống Thanh không hài lòng với cách làm bếp của cô nên thường không để cô đụng vào, ba bữa sáng trưa tối đều được anh lo hết.
Nam Chi chỉ còn việc giặt quần áo thôi, mà cái này cũng không cần chú ý gì đặc biệt. Nhưng từ sau lần cô không kiểm tra bên trong lồng giặt mà cứ thế nhét đồ vào bấm máy, suýt chút nữa xay nhuyễn luôn con mèo đang ngủ trong đó, thì giờ Tống Thanh càng để mắt đến cô hơn.
Nam Chi còn một thói quen xấu khác là trước khi giặt không kiểm tra túi áo, bởi vì đã có túi xách nên cô cũng hiếm khi nhét gì vào trong túi áo. Nhưng cũng có lúc bị dính bẫy, thỉnh thoảng lại phát hiện giấy ăn bị bỏ quên trong túi.
Có lần, cô tận mắt thấy Tống Thanh ngồi bên thùng rác trong phòng khách, kiên nhẫn nhặt từng vụn giấy ăn vương vãi. Lúc ấy cô mới quyết tâm sửa đổi.
Giờ thì cô đã biết kiểm tra lồng giặt, cũng nhớ kiểm tra túi áo trước khi giặt, coi như đã có tiến bộ không nhỏ.
Nam Chi giặt đồ xong thì quay trở lại phòng khách, theo thói quen cũ ném gối lên sô pha, dựng giá đỡ cho máy tính bảng sau đó đi lấy chăn.
Sau khi ngủ dậy, chăn đều phải gấp gọn lại nếu không mấy con mèo sẽ chui vào. Nếu chỉ là chui vào ngủ thì không sao, nhưng nếu không kịp dọn phân, hoặc lơ là không để ý đến chúng, chúng sẽ tức giận mà ị thẳng lên đó.
Hôm trước, cô vừa phải vứt luôn một cái vỏ chăn, thậm chí còn sờ trúng cả một bãi, tức đến phát điên.
Ngay khoảnh khắc đó, cô thật sự không muốn nuôi mèo nữa, đứng trong nhà vệ sinh rửa tay mà cảm xúc sụp đổ hoàn toàn. Đến lúc bước ra thì đã thấy Tống Thanh dọn xong phân mèo, còn tháo vỏ chăn xuống, mang vào phòng giặt, để lên tấm ván giặt mà kỳ cọ sạch sẽ. Khi cô đi vào, anh vẫn còn đang vắt nước.
Cuối cùng, Nam Chi cùng anh giặt đồ, tâm trạng cũng bị anh ảnh hưởng, nhờ anh mà bình tĩnh hơn nhiều. Sau đó, cả hai cùng tìm hiểu xem vì sao mèo lại ị lên chăn. Lúc đó họ mới biết, có thể do trong lúc lơ là hoặc đơn giản là vì mèo vốn là mèo hoang, chưa có thói quen dùng cát vệ sinh.
Mèo còn nhỏ, mới khoảng hai tháng tuổi, nếu là mèo lớn, chúng sẽ có phản xạ tự vùi phân để che giấu mùi, nhưng mèo con thì chưa có.
Có thể do trước khi được đưa về nhà, chúng chưa từng được dạy.
Từ đó, cửa phòng khách không còn để chúng tự do ra vào nữa, nếu chúng ị bừa, sẽ bị bắt lại, dí vào chỗ vừa ị rồi ăn đòn, sau đó nhốt ra ban công, sửa được mới thả ra.
Nuôi mèo hoang thực sự rất khó, chúng còn có thói quen lục lọi thùng rác, chỉ cần sơ suất một chút, rác trong bếp sẽ bị đổ tung tóe, phòng khách cũng không thoát, nên dạy dỗ chúng cần rất, rất nhiều kiên nhẫn.
Nếu không có Tống Thanh, Nam Chi thực sự không dám tưởng tượng, nếu phải một mình đối mặt với tất cả những chuyện này, cô sẽ suy sụp đến mức nào. Chưa nói đến chuyện được mèo có thể chữa lành, e rằng bệnh trầm cảm của cô còn có thể trở nên nghiêm trọng hơn.
Nên thực ra, thứ chữa lành cho cô không phải là mấy con mèo, mà là Tống Thanh.
Hai bên kệ ti vi trong phòng khách có một hàng tủ. Từ khi thích nằm ở ghế sô pha dưới tầng làm việc, Nam Chi đã ôm xuống hai cái chăn từ tủ trên lầu. Thứ nhất là vì trời ngày càng lạnh, không đắp chăn thì rét run, thứ hai là để dành cho Tống Thanh, sợ anh không đủ dùng.
Ném chăn lên ghế sô pha xong, lúc cô định nằm xuống, nhìn thấy mép vỏ chăn viền ren, chợt nhớ ra mình chưa chuẩn bị bộ ga gối cho anh.
Anh là người rất sạch sẽ, ngày nào cũng tắm, thú thật, Nam Chi còn làm không nổi, cô chỉ cố gắng mỗi ngày tắm một lần, có lúc mệt quá thì thôi.
Nhưng Tống Thanh, dù có muộn hay mệt đến đâu cũng nhất định phải tắm xong mới ngủ, đã tắm rồi mà không thay bộ chăn ga gối thì có vẻ không hợp lý lắm. Thế là cô lại lên lầu ôm xuống hai bộ mới.
Lúc ở nhà, phần lớn thời gian cô đều nằm trên giường, nên số lượng chăn ga gối của cô cũng rất nhiều, trong đó có không ít bộ còn mới nguyên, là của hồi môn bà nội chuẩn bị cho cô.
Đồ hồi môn thường là chăn ga gối đệm, mền mùng các loại. Bà nội thương cô lắm nên không tiếc tiền, bộ nào cũng mấy trăm đến cả ngàn tệ, nhưng mắt thẩm mỹ của bà thì không ổn lắm, không phải màu đỏ thẫm thì cũng là những màu sắc rực rỡ.
Nam Chi thật sự không thích những màu nổi như thế, nên cô toàn tự mua những bộ có màu sắc nhã nhặn, nhẹ nhàng.
Trong khoản này cô có yêu cầu rất cao, còn Tống Thanh thì không. Thế nên chăn ga gối nệm dành cho anh đều lấy từ đồ hồi môn của cô.
Bộ trước cũng thế, Nam Chi ôm bộ chăn ga mới xuống, đi vào phòng khách nhỏ của Tống Thanh, vừa đặt xuống giường, đã bị vỏ gối, chăn và ga giường đỏ chói với họa tiết Long phượng trình tường (*) làm chói mắt.
(*) Long phượng trình tường: Là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là "rồng và phượng cùng mang đến điềm lành.
Nhìn cái màu đỏ rực thế này, nói không phải cô lấy Tống Thanh, ai thèm tin chứ.
Dù sao thì, từ đầu đến cuối, đến cả băng gạc quấn trên chân anh cũng là của cô mà.
Nam Chi ngang ngược thầm nghĩ thế trong lòng.
Sau đó, cô quay về phòng khách, tiện miệng nói với Tống Thanh một câu rồi chui ngay vào chăn, cuộn mình làm tổ trong chăn ấm áp để vẽ tranh.
Tống Thanh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, giờ anh đã không cần truyền nước nữa, không có bất kỳ biến chứng nào, cơ thể và tinh thần cũng đã ngày càng tốt lên, khỏe mạnh hẳn ra, trên mặt còn có da có thịt, trông hồng hào hơn hẳn.
Nhìn mà thấy vui.
Nam Chi quấn chăn kín người, cô sợ lạnh nên bọc cả người rất kín. Bên cạnh cô, Tống Thanh lại không sợ lạnh nên anh chỉ đắp chăn lông đến ngang eo.
Có lẽ vì thấy cô đã chịu ngồi xuống, không chạy tới chạy lui nữa, nên anh ở bên kia cũng dừng hẳn xe lăn lại, đặt chăn lông lên sô pha. Sau đó tự mình trèo lên, ngồi vào góc nhỏ cố định, kéo chăn lông lên đắp ngang gối.
Sau đó, anh lấy cuộn len, tiện tay kéo giá nhỏ bên cạnh lại gần, đặt một quyển sách lên đó để đọc.
Hai người tự mình bận việc của mình.
Gần đây, đơn đặt hàng của Nam Chi ngày càng nhiều, có xu hướng vẽ mãi không hết. Cô còn đăng những bức tranh đã vẽ trước đó lên nền tảng Hàm Ngư và các cửa hàng chuyên mua bán tranh để bán.
Với trình độ đó, nếu báo giá hợp lý, cơ bản mỗi ngày đều có thể bán được ba đến năm tấm, nên vẫn có chút bận, có lúc không kịp trả lời tin nhắn nên bỏ lỡ một số đơn hàng.
Hai ngày nay cô cũng đã cố gắng lấy dũng cảm để xem bình luận, quả nhiên có rất nhiều người trách mắng cô, thiết lập thành một phú bà giả tạo, kết quả bây giờ lại ở đây bán tranh tiếp à, phá sản rồi sao?
Cũng có người nói cô thèm tiền đến điên rồi, họa sĩ lớn mà bán bức tranh thế này mất mặt chết được.
Khi tác phẩm mới của cô xuất hiện, chuyện cô từng sao chép tác phẩm giai đoạn đầu của mình cũng bị khui ra, khiến phần bình luận náo loạn.
Bất ngờ là Nam Chi rất bình tĩnh, có lẽ lúc cô xem, thì Tống Thanh bên cạnh cũng như thế, im lặng vừa làm việc vừa đọc sách, tiếng lật sách loạt xoạt vang lên khiến cô cũng bình tĩnh lại, thậm chí còn có thể tự tìm niềm vui giữa những rắc rối.
Ồ, hóa ra trong mắt antifan, mình là họa sĩ lớn rồi cơ đấy, cũng không tệ nhỉ.
Họ còn nghĩ trước kia cô là phú bà nữa đấy.
Tâm trạng thay đổi nên nhìn những thứ này cũng thấy bình thường, nhưng người trên Weibo vẫn còn rất nhiều, ồn ào chết được, cô không thích nên đóng lại không xem nữa. Tiểu Hồng Thư có hơn hai mươi vạn fan, không nhiều không ít vừa đủ, đơn đặt hàng nhiều đến mức làm không xuể, chẳng cần dùng thêm ứng dụng nào khác nữa.
Có lẽ đối với các họa sĩ khác mà nói, càng nổi càng tốt, nhưng cô thật sự chỉ là một con cá muối, kiếm tiền cũng vì để lắp chân giả cho Tống Thanh, nên thế là đủ rồi.
Vả lại chân giả thật sự rất đắt, cô đã xem qua rồi, cái tốt tốt một chút cũng hai mươi vạn đấy.
Phải cố gắng làm việc mới được.
Nam Chi vừa vẽ tranh theo đơn, vừa tranh thủ thư giãn, lại còn vẽ thêm một bản thảo mới, không biết có phải do đôi tất kia gợi lên ký ức, hay vì trong lòng vẫn còn nuối tiếc điều gì, mà hình ảnh Tống Thanh ngày trước cứ quẩn quanh mãi trong tâm trí cô.
Anh nhỏ hơn người khác vài tuổi, nhưng trong bức ảnh bị người ta vây lại, chiều cao chẳng hề thua kém ai, thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút, dáng người cũng tương đối xuất sắc.
Dù một phần bị che khuất, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được đường nét đôi chân thon dài, thẳng tắp dưới lớp quần rộng thùng thình. Khi giày và tất bị cởi ra, đôi chân vừa gầy vừa trắng lộ ra ngoài, nhưng bị khống chế, không ngừng giãy giụa, kéo căng ra, chỗ vốn luôn được che kín bỗng chốc phơi bày, lại còn bị trêu chọc, có lẽ vì không quen mà các đầu ngón chân lúc co lại, lúc lại duỗi ra.
Tay của Nam Chi chuyển động ngày càng nhanh hơn, chẳng bao lâu đã thành hình rồi, là hình Tống Thanh.
Tống Thanh của hiện tại, nhưng không giống như thế này.
Cô vẽ cho Tống Thanh một đôi chân, còn có cả đôi bàn chân.
Nam Chi: “...”
Chính cô cũng không nhịn được mà ôm mặt, tự nhủ.
Mày cũng rảnh quá rồi đấy!