Trong lòng tự nhủ thầm rằng mình thật rảnh rỗi, vậy mà vẫn không nhịn được tranh thủ những lúc rảnh tay tô màu cho đôi chân dài kia, còn thêm cả highlight nữa.
Chỉ một lát sau, cảm giác đường nét trở nên rõ ràng hơn, sắc da người cũng hiện rõ ràng hơn.
Càng lúc càng giống một đôi chân thật, như thể nó thật sự đang mọc trên người anh. Dù sao cô cũng dựa theo chiều cao của anh, màu da và dáng người của anh mà.
Nam Chi lưu bức tranh này lại, đặt sang một bên rồi tiếp tục làm bản thảo thương mại.
Một tiếng sau, bản thảo trong tay đã gần đến bước hoàn thiện, tâm trí lại bắt đầu xao nhãng nên cô đổi sang bức vẽ của Tống Thanh, nhìn đôi chân dài ấy một lúc, rồi vẽ thêm cho anh một đôi tất.
Không biết vì sao, mỗi lần nhớ đến cảnh anh đi đôi giày rách, nhặt tất người ta không cần mà dùng rồi bị sỉ nhục, cô lại đặc biệt muốn mua cho anh giày mới, tất mới. Nhưng giờ anh đã không còn chân nữa rồi, chuyện này mãi mãi chỉ có thể là một tiếc nuối.
Nhưng mà nghề họa sĩ ấy mà, chính là nghề có thể muốn làm gì thì làm.
Nam Chi vẽ xong tranh, ngước mắt lên nhìn người đang yên lặng đọc sách và đan khăn phía bên cạnh.
*
Tống Thanh đọc xong một trang, tạm thời đặt chiếc khăn đã đan được hơn một nửa sang bên cạnh, đưa tay rảnh rỗi ra để giữ rồi lật sang trang mới. Sách mới nếu không giữ lại thì gió hoặc bản thân nó sẽ tự lật ngược trở về trang trước. Nếu là trước đây, anh chỉ có thể dùng sức mà đè xuống, khiến trang giấy xuất hiện một nếp gập.
Lúc đọc sách, anh cũng chỉ có thể đặt lên đùi hoặc mép ghế sofa. Bộ sô pha của Nam Chi có phần mép vuông vức, có thể kê sách lên, nhưng muốn đọc thì phải nghiêng người, rất bất tiện.
Có lẽ Nam Chi nhận ra điều đó, nên đã mua cho anh một giá đỡ sách, loại đặt dưới đất, có bánh xe, có thể di chuyển tùy ý, giá đỡ cũng có thể điều chỉnh độ cao tùy người đọc.
Khi trở lại phòng khách nhỏ, anh có thể mang giá đỡ theo, nằm trên giường và điều chỉnh đến độ cao phù hợp để đọc, mặt giá đỡ cũng có thể xoay đủ góc độ, bốn mươi lăm độ, chín mươi độ thậm chí còn có kẹp giữ sách, tiện lợi hơn trước rất nhiều.
Anh cũng rất thích màu sắc của nó, là màu trắng, vừa sạch sẽ vừa trông rất nhẹ nhàng thoải mái.
Tống Thanh cẩn thận dùng kẹp cố định trang sách, vừa chuẩn bị xong anh lập tức cảm thấy có thứ gì đó chạm nhẹ vào chân anh, cúi xuống nhìn, là Nam Chi, dưới lớp chăn dày, cô khẽ chạm vào anh một cái.
Tống Thanh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cô.
Nam Chi giơ máy tính bảng lên, ra hiệu bảo anh xem.
Độ sáng màn hình được cô chỉnh lên cao, rất sáng, khiến bức vẽ trên đó càng nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã nhận ra ngay người trong tranh chính là anh, đang ngồi trên sô pha, mặc chiếc hoodie mới giặt hôm kia, trên đùi đắp một chiếc chăn dày, họa tiết hoa, giống hệt bây giờ.
Điểm khác biệt duy nhất là dưới lớp chăn kia, anh không mặc quần áo, từ góc độ của Nam Chi “Nhìn” qua, chiếc chăn dày chỉ phủ hờ đến đầu gối, để lộ phần cẳng chân và bàn chân bên dưới, trên chân anh còn mang một đôi tất.
Một đôi tất mới, còn nguyên tem mác.
Miếng tem rất lớn, lắc lư bên cạnh đầy bắt mắt, giá tiền trên đó cũng vô cùng rõ ràng.
599 tệ.
Anh đang đi một đôi tất mới, giá 599 tệ một đôi.
Nam Chi lướt ngón tay, tranh chuyển sang trang tiếp theo, một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng gỡ nhãn giá xuống, như thể đang tuyên bố rằng đôi tất mới, siêu đắt, 599 tệ này bây giờ chính thức là của anh rồi.
Nam Chi lại lướt tay, bức tranh tiếp theo không chỉ có đôi tất 599 tệ, mà còn có cả một đôi giày mới giá 1900 tệ, đôi giày mới cũng đã bị người ta tháo mác, tháo hoàn toàn, tất cả đều thuộc về anh rồi.
Điện thoại của Tống Thanh bỗng nhiên rung lên, anh mở tin nhắn, phát hiện Nam Chi đã gửi mấy bức tranh đó cho mình.
Anh nhìn chằm chằm vào chính mình trong tranh đang đi tất mới, giày mới thẫn thờ rất lâu, không thể hoàn hồn.
Thì ra, nếu anh còn chân, còn bàn chân thì đi giày mới, tất mới, sẽ là như thế này.
*
Lúc đầu, Nam Chi chỉ đơn thuần cảm thấy không cam lòng, Tống Thanh xứng đáng có thứ tốt hơn chứ không phải mặc đồ cũ như thế. Nếu anh đến bên cô sớm hơn, chắc chắn cô sẽ mua giày mới, tất mới cho anh, đổi mới từ trên xuống dưới hết một lần.
Thay bằng những món đồ do cô mua.
Có lẽ vì muốn xả cơn bực bội trong lòng, cũng có lẽ vì muốn thỏa mãn chính mình, cô vẽ một mạch mấy bức tranh.
Vẽ xong, cô hài lòng lưu lại, chuẩn bị tiếp tục chỉnh sửa chi tiết bản thảo thương mại, nhưng càng chỉnh, cô lại nghĩ không biết bản thân anh có cảm thấy tiếc nuối hay không.
Nghe thầy anh kể, từ nhỏ đến lớn, anh toàn mặc quần áo cũ, giày dép anh đi cũng là đồ mà người ta không cần nữa, chưa từng tự mình mua đồ mới bao giờ. Bởi vì với anh, tiền phải dùng vào những thứ quan trọng như việc học hành, ăn uống, nhu yếu phẩm chứ không phải mấy thứ xa xỉ như quần áo giày dép.
Nam Chi không khỏi nhớ đến những đứa trẻ trong thôn lúc nhỏ đa số cũng vì nhà nghèo, hoặc do ba mẹ tiết kiệm, không nỡ mua đồ mới cho con mình, trẻ con lớn nhanh, một năm đã phải thay vài bộ, tốn kém lắm, nên chỉ mặc lại đồ cũ của người khác.
Có nhà còn tin vào những quan niệm truyền thống, cảm thấy mặc lại đồ cũ của người khác sẽ mềm mại hơn, sẽ tốt hơn nhưng cũng chính vì thế, mà khi lớn lên những đứa trẻ đó đều có một chấp niệm rất lớn với quần áo và giày dép.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Chi vẫn quyết định cho anh xem tranh, dù có thể khiến anh nhớ đến chuyện mất chân, nhưng hiện tại anh dường như đã có thể đối diện với điều đó rồi. Khi về nhà, đứng trong thang máy hay ở điểm nhận hàng, anh không còn để cô che chắn nữa, mà cứ thế thoải mái đi bên cạnh cô. Thế nên, cô cảm thấy vẫn nên để anh nhìn một chút.
Ngay khoảnh khắc đưa anh xem bức đầu tiên, cô đã hạ quyết tâm. Nếu anh phản ứng quá mạnh, vậy thì thôi, không cần xem những bức tranh còn lại nữa.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, sau khi nhìn thấy bức tranh, Tống Thanh vốn đang ngồi có phần lơ đãng lại dần ngồi thẳng lên, còn hơi nghiêng người về phía cô, chăm chú quan sát. Nam Chi thấy thế nên cho anh xem nốt những bức tranh còn lại. Cuối cùng, cô gửi hết cho anh.
Hình như đây thật sự là điều tiếc nuối của anh.
Khó khăn lắm mới làm được một chuyện tốt như thế, trong lòng Nam Chi có chút vui vẻ tay vẫn còn rảnh rỗi nên cô lại vẽ thêm mấy đôi tất và giày với đủ loại màu sắc cho anh, vẽ suốt ba tiếng đồng hồ, mà tay vì để bên ngoài quá lâu nên lạnh buốt hết cả rồi.
Nam Chi không nhịn được mà cuộn mình vào chăn chặt hơn, vừa xoa xoa hai tay, vừa liếc nhìn Tống Thanh. Cô đắp chăn rồi mà còn lạnh như thế, vậy mà anh chỉ có mỗi chiếc chăn lông mỏng che trên đùi.
Nghĩ ngợi một lúc, Nam Chi chui ra khỏi chăn, bò sang cạnh anh, bảo anh vươn tay ra. Mặc dù Tống Thanh không hiểu cô định làm gì, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn duỗi tay về phía cô. Nam Chi sờ sờ thấy rất ấm áp.
Nhưng cô không chắc là do tay cô quá lạnh nên có cảm giác đối lập hay như thế nào đó. Nhưng nếu trực tiếp hỏi, sợ rằng anh cũng sẽ nói không lạnh, cho nên cô phải tự mình đi kiểm chứng.
Thế là cô lại vươn tay, đặt lên trán anh, vẫn là ấm. Cô không thể phân biệt được nên Nam Chi dứt khoát hơn, trực tiếp luồn tay vào cổ áo anh, chạm vào làn da nơi gáy anh.
Nóng rực, lần này thì cảm giác vô cùng rõ ràng rồi.
Tống Thanh bị hơi lạnh từ tay cô làm giật mình, khẽ run một chút hỏi: “Sao tay cô lạnh thế?”
Nam Chi rút tay về, thản nhiên nói: “Lạnh thôi mà, đa phần con gái bọn tôi đều mang thể hàn như thế đấy.”
Tống Thanh ngập ngừng một lát, rồi đặt công việc trong tay xuống, vén chăn, ngồi lên xe lăn, tiến vào phòng khách nhỏ. Một lúc sau, anh trở lại với một chiếc túi chườm nóng và bộ sạc lấy từ ngăn kéo bàn máy tính. Ra đến phòng khách, anh giơ túi chườm lên, hỏi cô: “Cái này còn dùng được không?”
“Được chứ!” Hai mắt Nam Chi sáng lên, lúc Tống Thanh đến gần, cô lập tức nhận lấy túi chườm nóng, cắm sạc ngay trên chiếc bàn cạnh ghế sô pha.
Vừa chờ túi chườm nóng lên, cô vừa nghĩ.
Ban đầu cô chỉ muốn kiểm tra xem Tống Thanh có lạnh không. Nếu lạnh thì sẽ tìm cách giữ ấm cho anh, ai ngờ trái lại chính anh mới là người lo lắng chăm sóc cho cô.
Thực ra, cô biết rõ là trong nhà có túi chườm, nhưng vì lười nên không muốn đi lấy. Còn Tống Thanh lại rất siêng, không thấy phiền hà mấy chuyện như vậy.
Làm cơm hay bất cứ việc gì, anh đều tỉ mỉ từng bước một. Còn Nam Chi thì luôn cảm thấy mấy bước không cần thiết thì cứ bỏ bớt. Thế nên dù làm cơm hay làm gì khác, lúc nào cũng có cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Túi chườm đã nóng lên rồi, mà vì đang ở chỗ Tống Thanh. Cô còn chưa kịp nhắc anh lấy giúp, anh đã tự giác rút sạc ra, đưa túi chườm cho cô.
Nam Chi nhận lấy, áp hai bàn tay lạnh buốt vào túi chườm, lập tức cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
Quả nhiên có thêm một người vẫn tốt hơn, nếu không muốn tự đi lấy, có thể nhờ người khác làm giúp.
Chứ một mình thì chỉ có thể cố chịu lạnh thôi. Đương nhiên, điều này là nhờ Tống Thanh quá tốt bụng, đổi thành người khác có thể sẽ để cô đông chết. Có khi còn giận vì cô không làm ấm tay cho người ta khiến người ta lạnh chết.
Cô vợ nhỏ của tôi tốt thật.
Nam Chi xoa xoa đôi tay vẫn còn hơi lạnh. Sau đó lại hăng hái tiếp tục vẽ tranh kiếm tiền mua chân giả cho anh, phải mua loại tốt một chút.
Nghĩ lại thì, cô cũng rất tốt đấy chứ, chân giả đắt như vậy mà vẫn sẵn lòng bỏ tiền mua.
Bên kia, Tống Thanh lấy túi chườm nóng cho cô xong cũng không về sô pha ngay. Anh đợi túi chườm sạc xong, đưa cho cô, chiếc khăn quàng trong tay anh cũng đã đan xong, lúc này mới bắt đầu lo việc riêng của mình.
Anh muốn đi vệ sinh.
Đẩy xe lăn vào nhà vệ sinh, anh phát hiện trong đó đã bớt đi mấy cái ghế, vì giờ xe lăn có thể vào thẳng rồi.
Chắc là hôm kia thì phải, hôm đó, trong lúc ăn cơm, anh có vào nhà vệ sinh một lần, lúc ấy Nam Chi vẫn luôn nhìn theo anh, thấy anh vào đã khó khăn, ra lại càng khó khăn hơn.
Sau đó, cô tháo tấm rèm cửa ngay lối ra vào, để anh bớt đi một bước phiền phức khi ra vào.
Hôm nay khi về nhà, cô còn mang theo hai tấm dốc nhỏ, đặt ở trước bậc cửa nhà vệ sinh.
Kích thước được đo vừa vặn, cô còn loay hoay một lúc lâu để điều chỉnh. Chiều hôm đó cô không hề vẽ tranh, chỉ cầm điện thoại nghịch suốt mấy tiếng đồng hồ, khi đó anh còn thấy kỳ lạ.
Hôm nay sau khi lót xong cô bảo anh thử, lúc đó anh mới nhận ra, hóa ra cô đã tốn rất nhiều thời gian để giải quyết chỗ bậc cửa này.
Bây giờ hai bên đã được nối liền với nhau, độ dốc cũng rất phù hợp, có cái này rồi, anh không cần phải ngồi lên ghế nhỏ để di chuyển từng bước một nữa, có thể dùng xe lăn đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tắm rửa cũng dễ hơn, chỉ sợ nước bắn vào xe lăn nên trong nhà tắm anh vẫn để một chiếc ghế nhựa nhưng giờ chỉ cần một cái là có thể được rồi.
Còn cửa chính thì vẫn chưa lắp, vì hai cái này chỉ là thử nghiệm, cô thấy ổn, cô mới mua thêm hai cái nữa, mấy hôm nữa sẽ giao tới.
Hôm nay, tốc độ đi vệ sinh của Tống Thanh nhanh hơn bình thường, ra ngoài cũng rất thuận lợi, nhưng anh không quay về sô pha ngay.
Anh còn một việc nữa phải làm, đã mười giờ rồi, đến lúc nấu đồ ăn cho Nam Chi rồi.
Cô bị hạ đường huyết, dạ dày cũng không tốt, trước khi ngủ cần phải ăn một chút, nếu không nửa đêm sẽ bị đói, thức ăn trong dạ dày tiêu hóa hết, chỉ còn lại axit dạ dày. Cô nói nếu không ăn sẽ bị đầy hơi, lạnh bụng, cả người lạnh toát.
Tối hôm trước không có gì ăn, nên nửa đêm cô lén dậy nấu cơm, tuy rằng tiếng động rất khẽ nhưng anh vẫn nghe thấy rõ, nên hỏi mới biết được.
Thế nên, dù sao giờ anh cũng rảnh rỗi nên sẽ tranh thủ làm sẵn cho cô trước lúc ngủ, có khi là hai quả trứng rán, có khi là một bát mì. Không quá nhiều, vì cô cũng sợ ăn khuya nhiều lại béo.
Hôm nay, anh làm trứng chiên, trứng chần nước sôi, cô thích ăn lòng đỏ còn sống nên anh điều chỉnh lửa cẩn thận để làm trứng vừa chín tới.
Bên kia, Nam Chi cũng biết anh đang nấu cho mình. Cô khoác chiếc chăn lông mà anh vừa dùng, xỏ dép lê, tóc tai bù xù như ma nữ, lững thững đi ra: “Wow, đúng lúc quá, tôi cũng đang đói đây này.”
Tống Thanh hơi vặn to lửa hơn, thông qua tấm kính trên giá bếp, liếc nhìn cô gái phía sau.
Bước chân cô nhẹ tênh, thích mặc đồ ngủ màu trắng viền ren, tóc rối bù như quỷ đói thời Trung Cổ.
Nửa đêm còn hay lén lút mò xuống nhà dưới, sợ làm phiền anh nên cố tình nhón chân, trông cực kỳ lén lút.
Nam Chi hay kể hồi ở một mình, cô rất sợ mấy thứ ma quái vớ vẩn.
Nhưng mà có khi nào, bản thân cô càng giống ma hơn không.
Nếu có ma thật, chắc cũng bị cô hù cho chạy mất dép.