Bảy giờ năm mươi chín phút, Nam Chi thay xong quần áo và giày, khóa tủ lại chuẩn bị sẵn sàng rồi đến bệnh viện đúng giờ. Tám giờ giao ca thế nên cô không bị trễ. Sau khi cẩn thận tiếp nhận lại công việc từ đồng nghiệp thì cô ngồi ở một góc ăn cơm cùng giáo viên, lúc này mới có thời gian nhớ lại chuyện lúc sáng.
Cô đã không ôm Tống Thanh, đương nhiên là cô cố ý.
Thật ra ban đầu cô cũng tính ôm anh rồi nhưng vừa mới v**t v* mèo xong. Lúc bước về phía anh lại thấy anh đã giơ tay ra từ sớm trông như đang chờ để được ôm. Bỗng nhiên cô nảy sinh ý định muốn trêu chọc anh, muốn xem thử nếu cô không ôm anh thì anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Anh thật sự rất ngốc cứ ngồi thẩn thờ giơ tay lên như thế hết một lúc lâu. Trước khi đi, qua cánh cửa sắp khép lại cô còn kịp nhìn anh, thì anh mới thả tay xuống, trên mặt lộ rõ sự ngỡ ngàng và khó hiểu.
Phản ứng rất chậm.
Trông chẳng thông minh chút nào.
Nhưng thật đáng yêu.
Con trai mà thông minh quá thì khó lừa, có khi còn quay ngược lại dỗ dành cô, rồi tính toán lừa cả tiền bạc lẫn nhà cửa của cô nữa. Cho nên, anh như thế này là vừa đủ tốt, dễ dụ lại dễ bắt nạt.
Nam Chi vừa nghĩ, vừa đau lòng chia sẻ trái cây của mình với thầy, là một quả táo, đã được hấp chín mềm, vỏ được lau sạch bóng, còn được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm để giữ ấm. Khi cô ra khỏi nhà, Tống Thanh đã nhét nó vào lòng cô.
Hôm qua là hai quả chuối đã được trụng nóng, không hề bị thâm đen, độ ấm vừa đủ, quan trọng nhất là cô không phải tự chuẩn bị.
Trong nhà cái gì cũng có, nhưng tại sao trước giờ cô chưa từng mang theo. Bởi vì đồ lạnh ăn vào dễ đau bụng, còn hâm nóng lại quá phiền phức. Vậy nên, Tống Thanh đúng là người đã đến giúp cô trong cơn hoạn nạn.
Ăn no, uống đủ, còn có cả trái cây tráng miệng. Bữa sáng của cô từ hai cái bánh mì nhỏ với sữa nay đã trở nên phong phú như thế này rồi. Sau khi thầy cô nhìn thấy thì ngày nào cũng đến hưởng ké lợi ích từ cô.
Hôm qua ké một quả chuối, hôm nay lại ké nửa quả táo.
Nam Chi vừa định nói quả táo này khó chia quá thì rắc một cái, thầy cô đã bẻ đôi nó ra, chia sẵn mỗi người một nửa.
Nam Chi cầm nửa quả táo, nước mắt lưng tròng thầm oán trách trong lòng.
Thầy không có vợ chuẩn bị đồ cho à?
Ngày nào thầy cũng đến hưởng ké đồ của vợ em chuẩn bị cho em thế.
À, đúng rồi thầy thật sự không có vợ, chỉ có mỗi em thôi.
Thế thì không sao cả, ai bảo em có vợ làm gì chứ.
Nghĩ như thế nên Nam Chi vui vẻ gặm nốt nửa quả táo còn lại của mình. Dưới ánh mắt đầy ghen tị của giáo viên cô đã ăn nốt phần đồ ăn nhẹ còn lại, cũng uống hết sữa luôn. Sau khi no nê thì cô đi kiểm tra phòng bệnh.
*
Tầm tám giờ rưỡi, Tống Thanh đã ăn xong bữa sáng, gom bát đũa lại, tiện tay dồn cả chỗ bát đũa hôm qua vào máy rửa bát, lấy một viên tẩy rửa chuyên dụng cũng được đặt ngay ngắn vào rãnh. Trong lúc đóng cửa, khởi động máy, anh chợt cảm thấy khó hiểu.
Vì sao cô ôm mèo mà không ôm anh?
Tám giờ ba mươi lăm phút, anh đang lau mặt bàn dưới bếp, vừa dọn dẹp vừa nhớ lại khi nãy.
Anh làm gì sai sao?
Tám giờ bốn mươi mốt phút, Tống Thanh rửa bát đựng thức ăn và nước của mèo, dọn sạch khay cát, rồi đi đến ổ của chúng, chỉnh nhiệt độ chăn sưởi xuống một mức. Nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm khác nhau, ban đêm lạnh hơn ban ngày nên bây giờ trời đã ấm hơn một chút.
Sau khi quay lại, anh vẫn chưa nghĩ ra.
Dạo gần đây anh rất ngoan mà, đâu có làm gì đâu.
Tám giờ bốn mươi sáu phút, anh túm lấy mấy con mèo vẫn đang lảng vảng bên xe lăn, bắt đầu vệ sinh tai cho chúng.
Hầu như mèo hoang con nào cũng có ve tai, vừa mới được mang về tình trạng của chúng khá nghiêm trọng, bên trong tai toàn là mảng đen rất bẩn, ngày nào anh cũng lau chùi một lượt cho nó. Bây giờ tai của chúng đã hồng hào trở lại, nhưng để cho chắc chắn đã hoàn toàn sạch sẽ thì anh vẫn tiếp tục vệ sinh thêm vài lần nữa.
Dọn dẹp xong, anh nhỏ thuốc diệt ký sinh trùng ngoài da, chủ yếu là trị bọ chét. Con mèo hoang nào cũng có bọ chét chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Nhỏ thuốc xong, anh vẫn chưa buông chúng ra mà còn tỉ mỉ bắt bọ chét trong lông cho nó.
Lần đầu tiên tắm cho chúng, anh đã phát hiện có bọ chét nên bắt luôn. Từ đó ngày nào cũng kiểm tra xem còn sót con nào không.
Vì Nam Chi hay để chúng leo lên sô pha, chui vào chăn, còn bế chúng lên nữa.
Nếu không bắt sạch bọ chét, lỡ chúng cắn cô thì cô dễ bị dị ứng. Thể chất cô lại rất kém, chỉ cần bị muỗi đốt một cái là chỗ đó sẽ đỏ bừng, sưng tấy cả một thời gian dài không hết, trên tay, trên mặt đều sẽ lưu lại dấu vết.
Anh đã bắt bọ chét mấy lần, bây giờ gần như không còn con nào. Sau khi kiểm tra xong, Tống Thanh mới buông mèo ra, để mặc chúng cong chân chạy biến đi. Chúng vừa cảnh giác vì sợ bị túm lại, vừa không nỡ rời xa anh, nên cứ lượn lờ xung quanh.
Ở một khoảng cách không xa không gần, chúng rúc lại rồi cất tiếng gọi anh, lúc mèo đen kêu lên, mèo trắng lập tức đập nó một cái. Sau đó chắn trước mặt nó mà tự mình kêu.
Anh không để ý, chúng lại kêu càng thảm thiết, âm thanh nghe còn khó nghe hơn ban nãy. Đến khi anh nhìn về phía chúng, giọng điệu lập tức dịu dàng đi, như đang làm nũng với anh.
Lúc không thấy anh, tiếng kêu nghe như tiếng gào rú chói tai, nhưng khi nhìn thấy rồi, giọng lại nhỏ nhẹ như cái kẹp giấy vậy.
Tống Thanh cúi người xuống, đặt một tay xuống đất, khẽ gọi một cái, hai con mèo lập tức không nhịn được, quên sạch chuyện vừa bị anh tóm lấy vệ sinh tai và bắt bọ chét kia, lại lon ton chạy đến. Anh nhanh chóng nắm gáy chúng, nhấc bổng lên để trước mặt.
Dù là mèo hoang, nhưng chúng vẫn còn nhỏ, được tắm rửa sạch sẽ, chăm sóc gọn gàng, trông chẳng khác nào hai cục bông mềm mại.
Vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, đi đường đôi lúc còn loạng choạng, chẳng ai đụng cũng tự mình té.
Nhìn thì nhỏ như thế mà kỳ lạ là, dù sô pha cao như thế chúng vẫn nhảy lên được, xe lăn của anh cũng cao thế mà chúng cũng có thể nhảy lên vô cùng dễ dàng, thật quá là kỳ diệu.
Dễ thương, nhỏ nhắn, cũng có chút xinh đẹp.
Chẳng trách Nam Chi lại thích nó.
Tống Thanh đặt con mèo trắng ranh mãnh xuống, rồi đi vào phòng khách nhỏ lấy chiếc khăn quàng cổ mà anh đã đan xong hôm qua, chuẩn bị mang ra con hẻm đổi lấy mấy cuộn len mới.
Vừa đẩy xe lăn ra đến cửa, hai con mèo đã lao vút tới, định chạy theo ra ngoài.
Dù sao trước đây cũng là mèo hoang, từng lang thang khắp nơi theo mèo mẹ, nên hễ có cơ hội là muốn trốn đi. Dạo gần đây Nam Chi cũng đang tìm cách giải quyết chuyện này.
Cô có lên mạng tra cứu, còn nói mấy ngày nữa sẽ thuê người đứng canh cửa, đập cho một trận để chúng sợ, từ đó không dám chạy lung tung nữa.
Bây giờ, chúng vẫn còn cái tính thích xông ra ngoài, mà Tống Thanh lại ngồi xe lăn, không nhanh nhẹn bằng chúng. Cho nên mỗi lần ra ngoài, anh đều chuẩn bị trong túi một thanh bánh thưởng cho mèo. Thứ này rất nhỏ nhưng khá nặng, rơi xuống đất sẽ phát ra tiếng động, khi đó anh sẽ lấy ra dùng nó để dọa chúng nó.
Dù sao mèo vẫn còn nhỏ nên vẫn còn sợ. Cho nên vì thế mà anh thành công đẩy xe lăn ra ngoài nhờ tấm ván kê ở cửa nhà vệ sinh. Mèo còn chưa kịp chạy ra đã bị anh nhốt lại ở bên trong.
Tống Thanh vừa đi ra ngoài, vừa suy nghĩ.
Mèo không phải thật lòng muốn tiễn anh mà chủ yếu là muốn trốn đi, tương tự mèo cũng không thật lòng tiễn Nam Chi, mà chỉ lợi dụng cô để tìm cơ hội bỏ trốn.
Anh cũng hiểu được đạo lý này, mà vì sao Nam Chi lại không biết chứ?
Tống Thanh đi xuống lầu, mang theo đồ đến cổng sau. Hôm nay phía đối diện không có mấy bà lão ngồi trước cửa đan khăn như mọi khi nữa. Bởi vì trời lạnh quá, tay cứng lại không làm được nên mọi người thường sẽ hẹn nhau đến nhà ai đó, vừa làm vừa tám chuyện.
Dạo gần đây, vì chuyện của chú thím, Tống Thanh không tiện xuất hiện nhiều, cũng không đi loanh quanh tìm mấy bà cụ buôn chuyện nữa. Anh trùm kín từ đầu đến chân, đi đổi ba bốn chục cuộn len, tiện thể thanh toán tiền công đợt trước.
Những người nhận hàng về làm thủ công như anh có thể nhận tiền theo ngày, nhưng anh không muốn ngày nào cũng đi nhận, thế thì phải canh lúc ông chủ có mặt, còn phải xếp hàng, hơi phiền. Anh định đợi đến khi tích lũy đủ một con số nhất định rồi mới thanh toán một lần.
Giờ thấy số lượng cũng kha khá rồi, vậy nên hôm nay lấy len xong anh không đi ngay, mà đứng vào hàng đợi.
Xưởng nhỏ này đặt trong khu dân cư, quanh đây có nhiều người già rảnh rỗi và thanh niên tan làm muốn kiếm thêm chút tiền. Buổi sáng họ thường nhận tiền công của hôm trước, thỉnh thoảng buổi tối còn là khoảng thời gian cao điểm.
Bình thường rất khó gặp được ông chủ, vì ông ấy lười tiếp khách, chỉ xuất hiện vào sáng sớm và chiều muộn.
Xưởng nằm trên một bậc thềm cao, Tống Thanh không lên được. Ông chủ thấy anh, nên gọi người đưa tiền mặt đến. Nhưng anh không lấy, mà viết tài khoản Alipay cùng tên của mình rồi đưa qua. Sau khi xác nhận xong, anh lập tức quay về.
Trên đường về, anh lại xếp hàng, nhưng lần này là để nhận hàng chuyển phát nhanh đến.
Dạo này Nam Chi nhận nhiều đơn lắm, cô không còn quan tâm đến chuyện “Săn hàng” nữa, vì có tự lấy cũng không mang hết được. Đôi khi mấy món nặng quá, cô còn gọi anh xuống giúp, hộp nào nhỏ thì anh để phía dưới, cái nào to thì bỏ vào túi trước xe lăn, rồi đẩy cả đống đồ về nhà.
Thành ra bây giờ, hễ cứ ra ngoài là anh tiện thể lấy luôn mấy gói hàng cho cô. Ngoài ra, còn có cả đồ ăn và giấy vệ sinh cô đặt trên Mỹ Đoàn ngày hôm qua, anh cũng xách về cùng.
Vừa mở cửa, hai con mèo lập tức lao tới, nhưng còn chưa kịp chạy ra ngoài, đã bị anh dọa cho một trận, thế là lặng lẽ thụt lùi trở lại. Tống Thanh đẩy tấm ván kê cửa ra ngoài, lăn xe vào trong, gần như vừa ổn định xong là đóng cửa ngay.
Mèo còn nhỏ, chưa đủ lanh lẹ, nếu Nam Chi không thuê người canh cửa đánh một trận, sau này chúng lớn rồi, e là không giữ nổi nữa.
Mèo chạy trốn thất bại cũng không nản lòng, vẫn như mọi khi đuổi theo phía sau xe lăn của anh. Tống Thanh cẩn thận nhìn bọn nó tránh cán phải bảo bối của Nam Chi.
Xe lăn di chuyển tới kho nhỏ dưới cầu thang, anh đặt đống hàng xuống sau đó vào bếp, mở tủ lạnh và bắt đầu sắp xếp từng món vào trong. Hai con mèo thì cứ tìm cách chui vào những túi nilon, thậm chí còn có một con muốn cào thùng rác.
Thùng rác trong bếp đều là rau hư và đồ thừa, ẩm ướt, đổ ra rồi sẽ rất khó dọn, Tống Thanh vừa đuổi mèo đi, vừa suy nghĩ.
Bảo bối của Nam Chi chỉ giỏi quậy phá, không biết nấu ăn, không biết dọn dẹp cũng chẳng biết lau nhà cho cô.
Ngoài dễ thương ra, cũng chỉ có mỗi dễ thương thôi.
Tống Thanh làm xong những việc cần làm, rồi đẩy xe lăn ra tới phòng khách nhỏ, mở máy tính lên tiếp tục kiểm chứng những nội dung mà hôm qua anh chưa kịp kiểm chứng hết.
Tay cũng không rảnh rỗi, lúc tạm nghỉ hoặc là lúc nghĩ nội dung nào đó thì sẽ nhân những lúc ấy để đan khăn quàng cổ, kiếm được đồng nào thì hay đồng đó.
Trên kệ sách cũng có vài quyển mới, anh vừa đọc vừa thực hành.
Lập trình máy tính là một lĩnh vực hoàn toàn mới đối với anh. Anh giống như một miếng bọt biển, chìm trong đại dương tri thức, tha hồ hấp thụ, chờ đến khi nhận ra thì trời đã tối, báo thức đặt sẵn từ trước cũng đã reo lên.
Anh chỉ đặt báo thức vào buổi tối, vì buổi trưa Nam Chi không về. Còn buổi tối, anh phải chuẩn bị cơm trước khi cô tan làm.
Tống Thanh nhìn thời gian trên điện thoại, lúc này mới chợt nhận ra anh tập trung đến mức quên cả ăn trưa rồi.
Anh lưu lại nội dung trước mặt, tạm thời tắt máy rồi vào bếp nấu cơm.
Bất kể anh ở đâu, hai con mèo cũng sẽ đi xung quanh anh. Dù không sát bên nhưng chúng cũng sẽ chơi đùa gần đó, chơi được một lúc, chúng sẽ dừng lại, liếc mắt quan sát xem anh có đang để ý đến chúng không.
Nếu có, chúng sẽ càng chơi hăng hơn, thậm chí còn không nhịn được mà lại gần anh.
Tống Thanh cầm vỏ trái cây vừa gọt xong, để nó rủ xuống, đùa nghịch với hai bảo bối của Nam Chi, vừa chơi anh vừa nghĩ.
Nam Chi đúng là mù rồi.
Hôm nay bỗng nhiên anh thấy bực bội một cách lạ thường, càng rảnh, càng khó thoát ra khỏi trạng thái đắm chìm trong công việc, anh sẽ càng không thể ngừng nghĩ đến chuyện lúc sáng.
Rõ ràng chỉ có mấy giây mà thôi, còn sợ trễ mấy giây đó à?
Một tiếng cạch vang lên, anh cắt đôi quả trái cây trong tay, rồi đặt xung quanh con cá.
Hôm nay anh làm món cá hấp, đây không phải món anh thích, mà là Nam Chi thích.
Cô rất hay xem mấy video liên quan đến món ăn này, chắc chắn đã theo dõi không ít blogger ẩm thực. Thỉnh thoảng anh còn nghe thấy tiếng trong video phát ra rằng, làm cá theo cách này, đảm bảo ăn xong rồi vẫn còn muốn ăn nữa, rồi cô xem chăm chú, chẳng rời mắt.
Có hướng dẫn cách làm, có cả tên món, anh chỉ cần tìm kiếm chút là ra ngay.
Bình thường, cá hấp rất khó khử hết mùi tanh. Nhưng lần này, blogger đó đã nghĩ ra một cách rất hay, hấp cá cùng với trái cây, nên sau khi cá hấp xong sẽ mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa quả. Tống Thanh chưa thử cách này bao giờ, nhưng anh cảm thấy nếu Nam Chi đã xem lâu như vậy, chắc chắn là muốn ăn. Vậy nên anh quyết định làm thử.
Vừa xếp hành tỏi lên cá, trong lòng anh vừa u ám nghĩ.
Không thích Nam Chi nữa, cô ấy không thích mình nữa.