Tống Thanh đặt cá vào nồi hấp bắt đầu chưng tương, sau đó lại cầm thêm hai bát nhỏ để chuẩn bị hấp trứng.
Thật ra cũng mới ăn được mấy ngày, mỗi ngày một bữa làm sao mà ngán được, Nam Chi thì càng không có khả năng sẽ ngán.
Có thể nhìn thấy được, cô cũng nhớ đến hương vị tuổi thơ, cũng thích ăn món này. Cô có một thói quen khi ăn là món nào không thích sẽ ăn trước, còn món nào thích sẽ để dành đến cuối cùng mới ăn.
Lần nào cô cũng để canh trứng ở cuối cùng mới ăn cùng với những món khác mà cô thích.
Rõ là ăn cuối cùng nhưng lần nào cũng vét sạch sẽ.
Bình thường những món nào mà cô không thích, cô thường sẽ chừa lại một ít ở dưới đáy bát, hoặc là sẽ có vài lá rau vương vãi dính trên thành bát. Nhưng còn món cô thích thì cô sẽ ăn sạch sẽ không sót một miếng nào cả.
Sở thích của cô, rất dễ đoán.
Tống Thanh đánh xong một bát trứng, khi đánh đến bát thứ hai thì có chút chần chừ.
Cô đã không còn thích anh nữa, dĩ nhiên cũng sẽ không muốn để dành đồ ngon cho anh ăn.
Nhưng nếu buổi sáng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn…
Vậy thì nếu anh chỉ làm một bát, chắc chắn Nam Chi sẽ nhường phần của mình cho anh, còn cau mày quát anh ăn nhanh đi, nếu không cô sẽ giận.
Trước đây, Nam Chi nói anh làm hai bát, anh cảm thấy mình đã được ăn qua rồi, không cần phải thế nên không làm, kết quả cô thật sự đã làm y như thế.
Sau đó cô còn vô cùng tức giận, nói rằng cô cũng muốn ăn trứng hấp. Vậy mà vì anh nên cô lại không thể ăn được.
Tống Thanh càng nghĩ càng cảm thấy vẫn nên làm hai bát, Nam Chi sẽ không vì trứng gà mà tức giận, nhưng sẽ bởi vì không có ăn mà rầu rĩ không vui.
Tống Thanh lại hấp tôm và nấu canh cải thảo non.
Trong nhà đã có đồ ăn rồi, nếu cô còn mua thì là thứ cô đặc biệt muốn ăn, đến mức phải ưu tiên làm trước là tôm và cải thảo non.
Tống Thanh không làm nhiều lắm, bởi vì hôm trước cũng mua rau rồi, những món dễ hỏng phải được nấu trước, nếu không để lâu sẽ hỏng.
Những thứ mà trước đó Nam Chi muốn ăn, bây giờ đã không còn muốn ăn nữa, nhưng mà chẳng sao, anh không kén chọn, anh ăn là được rồi.
Tống Thanh lấy chút nấm đông cô khô ra, trụng qua nước, lát nữa ăn chung với tôm, chấm sốt. Cuối cùng, anh nấu ba bát cơm Nam Chi một bát, anh hai bát.
Anh ăn khỏe hơn Nam Chi nhiều.
Tống Thanh cho tất cả vào nồi hấp, cài đặt thời gian, rồi đi pha nước chấm.
*
Khoảng năm giờ hai mươi phút, Nam Chi vừa bàn giao xong công việc cho đồng nghiệp rồi lập tức chuồn ngay, nếu không sẽ bị bắt lấy về tăng ca.
Cô vẫn chưa phải y tá chính thức, rất dễ bị kéo đi giúp người này một chút, hỗ trợ người kia một tay. Nếu thầy hướng dẫn của cô nhìn thấy, chắc chắn sẽ lôi cô theo, thỉnh thoảng thầy bận không để ý, nhưng cô lại ngại từ chối, thế là đành ở lại.
Giờ thì cô khôn rồi, không ai có thể cản bước cô tan làm đâu, còn chưa kịp đợi ai gọi, cô đã tháo ngay bộ đồng phục y tá ra. Trong khi trong phòng nghĩ vẫn còn những người khác đang chậm chạp thay đồ, thì cô đã khóa tủ, xách túi, chuẩn bị đi thẳng.
Thầy hướng dẫn của cô còn chưa kịp bắt lại, nhưng vẫn kịp tò mò hỏi một câu: “Có ai đuổi theo em à? Sao chạy gấp vậy?”
Nam Chi cũng không giấu: “Em vội về nhà ăn cơm.”
--- Về nhà ăn cơm?
Mà bản thân cô cũng sửng sốt một chút.
Thật là một cụm từ kỳ lạ.
Cô cũng không rõ cảm giác trong lòng lúc này là gì, chỉ biết rằng, nếu là trước đây, mấy chữ này chắc chắn không liên quan gì đến cô.
Chẳng có chút dính dáng nào, nhưng không biết từ lúc nào, mỗi lần tan làm, cô đều lẩm bẩm trong đầu, mau lên, mau lên, phải về nhà ăn cơm.
Trước đây khi lái xe về nhà, cô chẳng vội vàng gì nhưng bây giờ chỉ cần gặp đèn đỏ, cô chỉ muốn bản thân mình có thể bay về.
Cô cũng không còn lang thang vô định nữa. Ngày trước, cô thường nằm trên giường lướt điện thoại, tìm mấy quán ăn ngon nào gần đó. Nếu ngủ một giấc xong mà vẫn còn sức, cô sẽ đi ăn một bữa. Tất nhiên, phần lớn thời gian là ngủ quên luôn, chẳng đi nổi.
Cô đã lưu lại rất nhiều quán ăn ngon, vậy mà chẳng đi được bao nhiêu, chỉ thỉnh thoảng, có hứng lắm mới ra ngoài ăn một bữa.
Bây giờ, cô vẫn không thể diễn tả chính xác cảm giác kỳ lạ trong lòng mình, chỉ biết rằng, bốn chữ đó mang đến cho cô một sự mong chờ, một cảm giác ấm áp, được cần đến, được ai đó nhớ đến.
Tống Thanh luôn đợi cô về ăn cơm, dù cô đã nói bao nhiêu lần, bảo anh cứ ăn trước, thậm chí còn đe dọa, cau mày mắng anh, nhưng anh chỉ nói miệng, còn thực tế vẫn cứ chờ.
Cô chưa về, anh sẽ không động đũa.
Có lẽ là sợ anh bị đói, cũng có thể vì sáng nay cô cố ý bắt nạt anh, nên bây giờ muốn nhanh chóng về nhà xem anh phản ứng thế nào. Dù sao thì hôm nay cô vẫn sốt ruột muốn về, vội vàng nhận xong chuyển phát nhanh rồi lập tức đi về nhà.
Vừa mở cửa, cô đã quăng thẳng gói hàng xuống đất, làm mấy con mèo đang nhảy từ người anh xuống giật nảy mình. Còn chưa đợi chúng chạy đến, cô đã đóng cửa lại, vừa thay giày vừa nói: “Nhanh, ôm tôi một cái đi, bên ngoài lạnh chết mất!”
Tống Thanh nghe thấy tiếng cô về, ngón tay đang nhấn trên bảng điều khiển của tấm giữ nhiệt trên bàn, vừa điều chỉnh nhiệt độ được một nửa đã bị cô lao đến ôm chặt khiến xe lăn nghiêng hẳn sang một bên. Nhưng còn chưa kịp đợi nó ngã anh đã bị cô nhấc ra khỏi xe lăn.
Mất đi trọng lượng của anh, xe lăn tự động đứng vững trở lại, dù có hơi chao đảo một chút nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại.
Tống Thanh được cô ôm trọn vào lòng, một cánh tay luồn qua khuỷu tay cô để tiếp tục điều chỉnh nhiệt độ, khi nhiệt độ đạt đến mức vừa phải anh mới dừng lại, khi ấy anh mới có thời gian rảnh để quan sát Nam Chi.
Cô còn chưa kịp treo túi xách lên đã nhào đến ôm anh vào lòng, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh và gió sương bên ngoài. Không biết cô thật sự thấy lạnh hay chỉ đơn giản là muốn bù đắp cái ôm sáng nay.
Cô ôm vừa chặt vừa lâu, ép anh dựa vào tường.
Cô ôm theo kiểu có thể ôm lâu dài, dồn anh giữa người mình và bức tường, dùng toàn bộ cơ thể để giữ chặt anh chứ không chỉ dùng mỗi cánh tay, như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn, có thể ôm được lâu hơn.
Và tất nhiên là, chuyện lúc sáng nay, anh đã không còn chắc chắn như trước nữa.
Có một điều có thể khẳng định là sáng nay, có lẽ thật sự chỉ là một chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.
Nam Chi không ghét anh.
Vừa về đến nhà, cô chỉ ôm lấy anh mà không ôm lấy mấy con mèo. Dù rằng, cô chỉ xem anh như một cái lò sưởi.
*
Nam Chi rúc đầu thật sâu vào cổ áo hoodie của Tống Thanh, hít lấy mùi hương sạch sẽ vốn có trên người anh, xen lẫn chút hương thức ăn sau khi nấu nướng, cảm giác này thật rất dễ chịu.
Thật tốt biết bao.
Có người ở nhà, nấu cơm xong, còn đợi cô về ăn cùng.
Cô đặt tay lên lưng anh, tận dụng hơi ấm trên người anh để làm ấm đôi bàn tay lạnh cóng sau cả quãng đường lái xe và ôm bưu kiện suốt một đoạn dài, rồi lại rúc vào lòng anh, tìm thêm chút hơi ấm.
Nhiệt độ cơ thể anh vốn dĩ đã rất cao nên mùa đông không sợ lạnh. Cho dù ở nhà hay ra ngoài, anh đều luôn mặc ít hơn cô, nhưng người lúc nào cũng ấm hơn cô nhiều.
Còn cô thì như rơi vào hầm băng, lạnh run lên từng cơn, bên anh lại tựa như đang giữa xuân, hai người như hai thế giới khác nhau.
Nam Chi cứ ôm anh như thế thật lâu, lâu đến khi cơ thể dần dần ấm lên.
Dù thế cô vẫn không buông anh ra, vẫn tiếp tục ôm chặt anh. Cảm giác anh hơi trượt xuống cô lập tức nhấc anh lên một chút, trong lúc không cẩn thận chạm vào chân anh.
Cô khựng lại một chút, cúi đầu nhìn xuống chân anh.
Đôi chân anh bị bao trong lớp quần thể thao, nhìn không rõ tình trạng ra sao, nhưng vì bị ép vào góc tường, lớp vải hơi chùng xuống, vẽ nên một đường cong nhô lên lộ ra phần băng gạc vẫn còn đang bị quấn ở bên trong.
Nam Chi đưa tay chạm vào, nhẹ nhàng ấn thử, rồi hỏi: “Còn đau không?”
Tống Thanh lắc đầu: “Không đau nữa.”
Bởi vì lực tay của cô quá nhẹ nên có chút ngứa.
Cái chạm nhẹ đầy cẩn thận ấy khiến anh có cảm giác như mình là một món đồ gốm dễ vỡ, cần được cô nâng niu từng chút một.
Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, không đau nữa nghĩa là vừa nãy cô không vô tình làm anh bị đau.
Cô thả lỏng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay phải tháo chỉ rồi.”
Nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Có thể đến bệnh viện, cũng có thể ở nhà để tôi tháo cho cậu, cậu chọn cái nào?”
Việc tháo chỉ này thường do bác sĩ đảm nhận, đôi khi là y tá kỳ cựu. Thầy hướng dẫn của cô từng làm việc này, cô theo thầy học hỏi nên cũng từng làm qua được một hai lần, không hẳn là quen tay, nhưng làm được.
Nam Chi nhắc nhở anh: “Làm ở nhà sẽ có rủi ro đấy, tôi vẫn chỉ là người mới thôi.”
Nhưng Tống Thanh không chần chừ mà trả kiên định trả lời ngay: “Ở nhà.”
Nam Chi chớp chớp mắt, sau khi nhìn anh một lát mới gật đầu nói: “Được.”
Anh tin tưởng cô như thế thì cô nhất định không để anh phải thất vọng.
“Ăn cơm trước đã, lát nữa nhớ nhắc tôi tháo chỉ cho cậu đấy.”
Tống Thanh gật đầu.
Ôm anh lâu như thế nên Nam Chi cũng bắt đầu thấy mệt mỏi rồi. Cô đặt anh trở lại xe lăn, lần này cô không ngồi đối diện anh nữa, mà ngồi bên cạnh, như thể đã quen thuộc lắm rồi. Cô tự nhiên mở nắp hộp giữ nhiệt ra, bên trong toàn là món cô thích ăn.
Mới hôm kia cô còn xem video về tôm luộc chấm nước mắm và cải thảo non nấu canh, tối qua đã mua nguyên liệu về nhưng không dám mở miệng nhờ anh nấu, dù sao người nấu cũng không phải cô.
Từ bé bà nội đã dạy cô rằng, người ta nấu cơm cho mình thì mình chỉ được ăn, không được nói lắm lời.
Cô luôn làm theo lời bà dạy nhưng vẫn cứ thèm món đó mãi, hôm nay định sẽ gợi ý thử xem, vậy mà Tống Thanh đã làm xong hết rồi.
Trùng hợp hay là anh có thể đọc được suy nghĩ của cô?
Sao lần nào anh cũng biết cô muốn ăn gì, sau đó muốn nấu gì chứ?
Dù thế nào đi nữa, thì tâm trạng của Nam Chi hôm nay cũng +1 +1 +1 +1, đặc biệt là khi thấy trên bàn có hai bát trứng hấp nên lại +1 nữa, vui đến mức không thể vui hơn nữa.
Cô rửa tay xong thì vội vàng sang đây, lấy trứng hấp sang, hai người mỗi người một bát, thỏa mãn tận hưởng bữa cơm này.
Món nào cũng hợp với khẩu vị của cô, suýt nữa thì ăn đến no căng cả bụng.
Sau khi dọn dẹp chén đũa xong, sợ mình sẽ quên mất chuyện tháo chỉ cho anh nên cô hối anh đi thay đồ trước.
Bây giờ anh đang mặc bộ đồ thể thao lót lông dày, chân bên dài thì không sao, nhưng chân bên ngắn thì không tiện, ống quần không thể kéo cao đến mức lộ vết thương, phải đổi sang quần short ngang gối như trước thì mới dễ thao tác.
Nam Chi cũng chuẩn bị đi, cô khử trùng tay rồi đeo găng tay, mang theo hộp y tế ra kiểm tra lại xem còn đủ dung dịch sát trùng không, tiện thể lên mạng tra lại quy trình tháo chỉ.
Sợ rằng mình sẽ làm sai.
Thật ra cũng đã đến bước này rồi thì cũng không có gì đáng ngại cả.
Nam Chi chuẩn bị xong mọi thứ, Tống Thanh cũng đã thay đồ xong, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ.
Ga giường đỏ rực, chăn đỏ rực, gối cũng đỏ nốt còn thêu cả rồng và phượng, trên chăn còn có chữ.
“Trăm năm hạnh phúc.”
Người không biết lại tưởng cô đang rước dâu về nhà, mà cô dâu lúc này lại đang yên lặng ngồi trên mép giường, chờ cô vén khăn voan.
Nam Chi thu lại suy nghĩ miên man, vừa kéo ghế nhỏ ra ngồi xuống thì thấy Tống Thanh tự mình tháo băng gạc. Anh tháo cả hai bên, nhưng không biết vì sao, chỉ tháo đến một nửa, rồi để băng gạc lỏng lẻo che lại vết thương.
*
Ban đầu, Tống Thanh chọn để Nam Chi tháo chỉ chỉ đơn giản vì tin tưởng cô, hơn nữa làm ở nhà sẽ tiện hơn, khỏi mất công đi lại. Quan trọng nhất là, bệnh viện của Nam Chi làm là một trong những bệnh viện hàng đầu của thành phố, bệnh nhân từ khắp các huyện, thị trấn lân cận đều đổ về đó. Nếu chẳng may gặp phải người cùng làng, mấy lời nói dối trước đây sẽ bị bại lộ ngay. Thế nên, làm ở nhà là tốt nhất rồi.
Nhưng đến khi tháo băng được một nửa, vừa trông thấy vết khâu qua khe hở, anh lại không nhịn được mà kéo băng gạc che lại.
Có lẽ anh nghĩ Nam Chi sẽ sợ.
Không biết vì sao, anh không muốn để cô nhìn thấy, sợ cô thấy xấu, thấy ghét nó.
Nhưng Nam Chi chỉ thản nhiên gỡ lớp băng ra, để vết thương lộ hoàn toàn ra ngoài.
“Nếu không dám nhìn thì cứ nằm xuống đi, yên tâm giao cho tôi.”
Nam Chi nghĩ anh sợ nên không dám nhìn, nhưng thực ra là anh không dám để cô nhìn.
Nhưng mà cô đã thấy rồi, hơn nữa sắc mặt cô vẫn không có gì khác lạ, như thể đã quen thuộc với những cảnh này từ lâu.
Cũng đúng, cô là y tá mà, những vết thương như thế này, có lẽ đã thấy hàng trăm, hàng ngàn lần rồi.
Tống Thanh dần thả lỏng, ngoan ngoãn nằm xuống.
Anh không phải sợ, chỉ là anh muốn nghe theo lời cô mà thôi.