Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 57

Hai con mèo không có suy nghĩ nhiều như con người, phát hiện hai con người đang dựa vào nhau, thấy vậy cũng mừng, đỡ phải đứng giữa, không biết nên chạy về phía nào, dựa vào ai, giờ thì đơn giản rồi cứ hướng về một bên là được.

Một đen một trắng, hai cục bông nhỏ chiếm vị trí ở giữa, chen vào giữa hai người mà không hề có chút do dự nào.

Thậm chí vì giành chỗ gần họ nhất mà chúng đã đánh nhau một trận.

Thật ra người cũng chẳng có ý định so đo với hai con mèo này đâu, chỉ là trong lòng bất giác cảm thấy có chút đau lòng thôi. Cả hai con mèo này đều quấn lấy Tống Thanh, chẳng bám lấy cô chút nào. Thế là cô quyết định muốn chọc tức chúng một lát, chọc cho bỏ ghét. Nhưng chỉ cần qua cơn tức giận ấy là được, giờ thì cô lại kiên nhẫn tách hai con mèo ra, lần lượt xoa đầu từng đứa.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, bốn con cùng dính chặt lấy nhau, lấy nhiệt độ trên người đối phương sưởi ấm cho nhau.

Trời lạnh thế này, dựa sát vào nhau mới ấm áp hơn.

Nam Chi dùng một tay xoa đầu mèo nhỏ, một tay lấy máy tính bảng của mình ra, có cảm hứng thì vẽ, không có cảm hứng thì tiếp tục xoa đầu mèo. Tống Thanh ngồi bên kia cũng im lặng vừa đan khăn quàng cổ vừa đọc sách.

Một lúc sau, Tống Thanh ngồi ở góc ngoài cùng, tựa sát mép ghế, nhìn Nam Chi vẽ được một lát, rồi bắt đầu lơ đãng. Anh biết cô sắp đứng dậy đi lại cho giãn chân giãn cốt, nên kéo nhẹ vạt áo cô, nhỏ giọng nói: “Nam Chi, tôi muốn đi vệ sinh.”

Nam Chi nghe hiểu, bỏ máy tính bảng xuống, đứng lên ôm anh.

Lại một lát sau, Tống Thanh lật sách đến trang cuối cùng, ở bên cạnh vỗ nhẹ vào chân Nam Chi: “Nam Chi, đọc xong sách rồi, tôi muốn lấy một quyển nữa.”

Nam Chi cẩn thận bế anh đến phòng khách nhỏ, Tống Thanh được cô ôm trong lòng, lật tìm trên giá sách một lúc mới thấy cuốn muốn đọc. Lấy sách xong, anh lại được cô bế trở về sô pha.

Lại qua một lúc nữa, Tống Thanh nói anh hơi đói, muốn đi nấu cơm. Nam Chi vừa bế anh lên đặt vào xe lăn, vừa hơi nghi hoặc nhìn anh.

Tống Thanh thừa biết, cô đang nghi ngờ. Bởi vì bình thường, cô cũng hay để anh ngồi yên trên sô pha chẳng thèm đẩy xe lăn ra. Nhưng anh vốn ít nói, ít khi gọi cô giúp này giúp nọ. Vậy mà hôm nay lại lên tiếng tận hai, ba lần.

Thế nhưng Tống Thanh giả vờ như không nhận ra ánh mắt dò xét của cô, thản nhiên đẩy xe lăn vào bếp nấu cơm.

Lúc ăn tối, cô từng nói nấm ngâm nước rồi nấu lên ăn rất ngon, trùng hợp là trong tủ lạnh vẫn còn một ít, nếu không ăn sớm sẽ hỏng mất nên Tống Thanh lấy hết ra, rửa sạch, rồi cho vào nồi luộc.

Anh tranh thủ lúc đó điều chỉnh lại gia vị, vừa cắt ớt hiểm vừa suy nghĩ.

Buổi sáng bị thiếu mất một cái ôm kia, cuối cùng cũng phải dùng mấy cái ôm khác bù vào rồi.

Tống Thanh còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Nam Chi đã quấn chăn nhỏ lên người, bước vào bếp. Cô bảo anh không cần pha hai bát nước chấm, hai người dùng chung một bát cho tiện.

Anh không có ý kiến, thật sự chỉ pha một bát, hai người cùng dùng, ăn hết phần nấm luộc, cô cảm thấy hơi nhạt miệng. Thế là hai người lại thả thêm một bịch bò mỹ và một bịch thịt cừu vào nồi, ăn đến tối muộn cũng no căng cả bụng.

Mười giờ rưỡi, vẫn còn dư chút thời gian, cả hai tiếp tục cuộn tròn trên sô pha, tự mình bận việc của mình.

Đến khoảng mười một giờ, Tống Thanh định nhắc cô đã đến giờ đi ngủ thì bỗng nhiên vai anh nặng xuống. Nam Chi tựa vào anh, ngủ quên mất rồi.

Máy tính bảng trong tay cô cũng dần trượt xuống, không còn giữ vững được nữa. Tống Thanh đưa tay đỡ lấy, nhưng vô tình ngón cái lại ấn phải gì đó trên màn hình, giao diện đang từ trang Tiểu Hồng Thư với loạt bài về trang trí nhà cửa, chuyển thành danh sách những ứng dụng gần đây cô đã mở.

Ngay bên cạnh Tiểu Hồng Thư là giao diện trò chuyện nhóm, một nhóm chat của các họa sĩ trên QQ.

Mọi người đều biết quy tắc hiển thị tin nhắn, tin nhắn của người khác nằm bên trái, còn tin nhắn của mình nằm bên phải, mà ngay giữa màn hình, khung chat đang hiển thị đúng một nửa phần bên phải.

Một người dùng có biệt danh “Chi Chi”, với ảnh đại diện là một bé gái đáng yêu, nhắn hỏi.

[Dạo này có ai bị quá tải đơn vẽ thương mại không? Chia cho mình một đơn với, mình nhận tỉ lệ 2:8.]

Tỉ lệ 2:8, có nghĩa là người giới thiệu đơn hàng sẽ nhận 2 phần, còn người vẽ hoàn chỉnh sẽ lấy 8 phần.

Bên dưới tin nhắn, có hai khoảng trống hẳn là đã có người trả lời.

Sau đó, người có biệt danh “Chi Chi” giải thích thêm:

[Không phải phá sản đâu, chỉ là có một người bạn rất rất tốt, mình muốn giúp bạn ấy lắp chân giả, mà chân giả đắt quá, nên mình muốn kiếm thêm tiền, ai có đơn thì liên hệ mình nhé.]

Ý chính là như vậy, thật ra Tống Thanh chỉ vô tình bấm nhầm, hoàn toàn không có ý định đọc lén. Thế nên anh không nhìn thêm bất cứ chi tiết nào khác, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để anh hiểu đại khái mọi chuyện.

Gần đây ngày nào Nam Chi cũng phải vẽ bản thảo đến đêm khuya, là bởi vì muốn kiếm tiền lắp chân giả cho anh.

Bản thân anh cũng đang để dành, chân giả rẻ nhất cũng cả vạn, đắt hơn thì chục vạn, mà đó mới chỉ là giá của một bên chân thôi. Thế nên anh chỉ lướt qua một chút, cảm thấy bản thân không thể gánh nổi, nên không xem nữa.

Vốn dĩ anh không đặt quá nhiều hy vọng vào chuyện này, chính anh còn chẳng bận tâm đến nó nữa. Vậy mà Nam Chi lại âm thầm lo lắng thay anh.

Tống Thanh cúi mắt xuống, nhìn người đang tựa vào vai mình.

Chất tóc của Nam Chi vốn đã hơi khô, ngọn tóc có phần xơ xác, công việc hàng ngày của cô cũng vô cùng vất vả, mỗi lần về nhà đều mang vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, tìm vài chủ đề nhẹ nhàng để trò chuyện.

Cô là y tá, anh từng lên mạng tìm hiểu một chút về nghề này, hầu như tất cả mọi người đều nói đây là một nghề vô cùng cực khổ, có thể gặp phải đủ thứ chuyện trên đời, suốt ngày phải tiếp xúc với những thứ không mấy dễ chịu. Nhưng tới tận bây giờ cô chưa từng nói gì với anh, cùng lắm chỉ nói về chút chuyện bát quái thôi.

Ngay cả khi bị ấm ức trong bệnh viện, cô cũng hiếm khi kể ra. Chỉ là khi về đến nhà, tâm trạng sẽ hơi trùng xuống, khóe mắt đỏ hoe, trông như vừa mới khóc.

Đã mệt mỏi đến thế rồi, buổi tối còn thức khuya vẽ tranh, tự đẩy bản thân vào trạng thái kiệt sức hơn nữa, ban ngày tinh thần lúc nào cũng mơ màng, ngay cả mái tóc cũng càng ngày càng xơ xác hơn.

Mà tất cả những điều cô làm chỉ để dành tiền lắp chân giả cho anh.

Tống Thanh không biết phải nói cái gì, chỉ kéo tấm thảm ra, bao chặt lấy người cô. Anh cố gắng vươn tay, kéo chăn lại, nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Nam Chi rất sợ lạnh.

Anh hơi nghiêng người để Nam Chi dựa vào sẽ càng thoải mái hơn.

Đồng thời, tốc độ lật sách trong tay cũng nhanh hơn, khăn quàng cổ trên tay cũng được đan nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment