Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 58

Nam Chi giống hệt một chú mèo con, sợ lạnh, thích những thứ ấm áp, cũng thích dựa vào hơi ấm. Trong giấc ngủ, tay cô theo bản năng vòng qua eo anh để chui vào chỗ ấm áp.

Chạm vào nếp gấp của áo, cô định thả lỏng nhưng tay lại trượt xuống, không tìm được điểm tựa, cô nhíu mày có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Tống Thanh chủ động kéo vạt áo lên, để cô luồn tay vào, đến khi bàn tay cô chạm vào da bụng anh, tìm được hơi ấm, lông mày cô mới giãn ra, tiếp tục ngủ ngon.

Ngược lại, Tống Thanh lại khẽ nhíu mày, bàn tay lạnh cóng của cô dán lên bụng anh, rét buốt.

Cô ngủ cũng không yên, cứ động qua động lại, tìm kiếm nguồn nhiệt, phát hiện bụng anh ấm hơn lớp áo, cô lập tức duỗi hẳn bàn tay ra dán sát vào bụng anh

Cả bàn tay lạnh buốt phủ lên bụng của anh.

Tống Thanh bị cô làm lạnh đến mức không nhịn được, phải ấn nhẹ lên tay cô qua lớp áo, ra hiệu cô đừng cử động nữa.

Bị giữ lại, cô thực sự yên tĩnh hơn, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Meo meo.”

Cô thích mèo, chuyện này không cần bàn cãi. Tuy miệng lúc nào cũng trách mèo không quấn quýt mình, bảo mấy đứa không thương chị thì chị cũng chẳng thèm cưng mấy đứa nữa nhưng quay đi quay lại vẫn ôm ấp, hôn hít, nhấc bổng lên chơi đùa.

Cô chăm mèo rất chu đáo, mùa đông còn chưa đến, cô đã chuẩn bị chăn điện mini cho hai bé mèo, bật từ sáng đến tối, máy uống nước giữ nhiệt lúc nào cũng có sẵn. Gần đây, cô còn đổi hẳn khay vệ sinh tự động cho chúng.

Phần lớn là vì một trong hai con đã tè lên sô pha, nhưng hơn hết, cô vẫn muốn tạo một môi trường tốt hơn cho chúng.

Rõ ràng đã đối xử với chúng rất tốt, vậy mà không hiểu sao, chúng vẫn không chủ động chạy đến bên cô nhiều như anh.

Anh đã cố gắng đóng vai người xấu, tỏ ra lạnh nhạt với chúng, không chủ động xoa đầu, cũng rất ít khi cưng nựng. Ngay cả khi chúng quấn dưới chân xe lăn của anh, cọ vào tay anh, anh cũng không để ý.

Nghe nói mèo không thích người chải răng, lau ghèn mắt, lau mông và cắt móng cho chúng. Những việc này, anh đều giành làm hết, để Nam Chi chỉ việc cho ăn pate, cho ăn đồ ngon, đóng vai người thưởng quà. Vậy mà không hiểu sao, bọn mèo vẫn cứ quấn lấy anh nhiều hơn.

Chẳng hề biết phân biệt ai tốt ai xấu.

Nếu anh là mèo, anh sẽ chỉ bám lấy Nam Chi nhiều hơn, nằm lăn ra cho cô xoa bụng, để cô muốn xoa bao lâu cũng được.

Anh chỉ muốn dính lấy Nam Chi, dính lấy cô.

Bởi vì, Nam Chi mới chính là người thật sự yêu thích mèo.

Anh đối xử tốt với hai con mèo cũng đều là vì Nam Chi, cho nên chăm sóc tốt, không có nghĩa là thích.

Nếu không phải chúng có dính dáng đến nam Chi, thì một người mà ngay cả việc ăn uống cũng là vấn đề như anh sẽ không có thời gian lo lắng cho thú cưng.

Sau khi ấn nhẹ tay Nam Chi xuống qua lớp áo, cố định lại để cô không còn cử động loạn xạ nữa, Tống Thanh tiếp tục đan khăn quàng cổ. Thỉnh thoảng, bên tai anh lại vang lên tiếng cười khúc khích của Nam Chi giống như khi cô v**t v* mèo vậy, mang theo niềm vui sướng thỏa mãn, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm trong mơ nói rằng: “Đừng chạy~”

-

Xem ra trong mơ, mèo cũng chạy khỏi lòng cô, mà cô lại đuổi không kịp, anh có thể nghe rõ tiếng cô “Ư ư” trong vô thức giống như mỗi lần ở nhà, khi mèo trốn dưới gầm sô pha, tay cô không với tới được, cô sẽ phát ra âm thanh hụt hẫng và buồn bã như thế này.

Thật ra, so với hai con mèo trong nhà, anh thấy Nam Chi còn giống mèo hơn, một chú mèo quý hiếm, cần tốn rất nhiều tiền, bộ lông mềm mại óng ánh, tính cách đáng yêu.

Anh từng thấy một giống mèo trên mạng, toàn thân trắng muốt, đôi mắt màu xanh lam chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã có cảm giác nó giống như chú mèo trong lòng các phi tần quý giá thời xưa vừa thanh cao, vừa xinh đẹp.

Người ta gọi giống mèo đó là mèo sư tử, một gia đình giàu có đã bỏ hàng trăm ngàn tệ để mua nó.

Nếu phải so sánh, Nam Chi chính là con mèo đó, còn đẹp hơn cả mèo Ragdoll, như một tiểu tiên nữ.

Có lẽ cô đang muốn tóm lấy con mèo trong giấc mơ, Tống Thanh cảm nhận được bàn tay dưới cánh tay mình lại bắt đầu động đậy, lần mò vào lòng anh để bắt lấy thứ gì đó.

Nhưng tay cô bây giờ đã ấm lên, nên cũng chẳng sao cả, Tống Thanh không bận tâm nữa, mặc kệ cô quậy tới quậy lui. Cuối cùng, tay cô nắm chặt lấy phần áo trước ngực anh.

Đại khái cảm nhận được xúc giác không đúng nên cô cũng từ từ tỉnh lại, theo bản năng rút tay ra, dụi mắt.

Nhưng chỉ lấy một bàn tay ra, một bàn tay khác vẫn còn cầm lấy áo anh.

*

Giấc ngủ này của Nam Chi không mấy yên ổn, vừa tỉnh dậy, cô còn tưởng mình đang nằm trên giường, mãi đến khi mở mắt ra, mới nhận ra có gì đó không đúng.

Cô đang nằm trên sô pha, dựa vào vai Tống Thanh, một tay luồn vào trong áo anh, nắm chặt phần giữa bộ đồ lông mềm mại. Còn anh thì nửa tựa vào gối ôm phía sau, vạt áo bị kéo lên một đoạn, để lộ ra một phần eo mảnh khảnh, trơn mịn, rắn chắc.

Nam Chi đơ người.

Bàn tay theo bản năng thả lỏng, lặng lẽ rút về.

Tống Thanh thì lại rất bình tĩnh, kéo lại vạt áo, che đi phần da lộ ra ngoài, tiếp tục đan khăn quàng cổ.

Thấy Nam Chi còn đang nhìn mình chằm chằm, anh mới giải thích: “Cô ngủ quên, còn coi tôi là mèo.”

Nam Chi à một tiếng, hiểu ra vấn đề, lại nghĩ đến cảnh tượng trong mơ.

Cô nằm trên giường, đột nhiên phát hiện mèo bắt đầu quấn lấy mình, chủ động leo lên giường, chui vào lòng cô. Cô vui đến mức phát điên, không nhịn được mà cưng nựng một trận, nhưng vì quá phấn khích nên lại hù mèo chạy mất. Dĩ nhiên, cô không thể để yên như thế được.

Thế là bò đến cuối giường đuổi theo, cuối cùng cũng tóm được mèo, rồi lại ôm vào lòng, lật ngửa ra, x** n*n cái bụng mềm mềm của nó.

Xoa lâu quá, mèo bực bội, lại lần nữa chạy trốn. Lần này, cô không bắt được nữa, chỉ nhớ trong mơ, cô cố sức chộp lấy, nhưng chẳng bắt được gì cả, không ngờ thứ tóm được trong thực tế…

Lại là áo Tống Thanh, mà còn là từ bên trong.

Lúc cô tỉnh dậy, áo anh xộc xệch đến mức thảm thương, rõ ràng đã bị cô quậy cho không ít.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Bù nửa còn lại của chương ngày hôm qua.

Bình Luận (0)
Comment