Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 59

Nam Chi có chút lo lắng, không nhịn được hỏi: “Tôi… Tôi không có làm gì kỳ lạ với cậu chứ?”

“Không có.” Tống Thanh cũng không thấy cô làm gì lớn cả. Dù sao cũng chỉ là hành động vô thức trong mơ, nhiều lắm là sờ anh mấy cái thôi.

Anh là đàn ông, đâu có mất miếng thịt nào, quan trọng nhất chính là bản thân anh cũng chủ động làm ấm tay. Nếu không phải anh đút tay cô vào trong áo mình, thì cô cũng chẳng có cơ hội làm gì, nên cũng chẳng sao cả.

Nam Chi gật đầu, thế thì cô yên tâm rồi.

Cô ngáp một cái rồi đứng lên giãn gân giãn cốt, không biết cô đã ngủ trong tư thế kia bao lâu rồi mà bây giờ tay chân cứng đờ, cả người đều ê ẩm hết cả lên.

Đi được mấy bước, Nam Chi chợt nhớ ra hôm nay cô vẫn chưa bóc hàng chuyển phát, trong đó có mấy bộ quần áo mà cô mua cho Tống Thanh, còn thêm ít đồ ăn vặt để dự trữ trong ngăn kéo của mình.

Người bị tụt đường huyết tốt nhất là nên trữ sẵn một ít đồ ăn bên cạnh mình, chỉ cần ăn vào sẽ có thể khôi phục lại sức lực lúc đầu ngay.

Nam Chi ra cửa ôm cả đống hàng vào trong. Sau khi tan làm, cô bận không kịp thở nên chẳng ra ngoài lần nào, cũng quên mất bưu kiện được đặt ở cửa.

Cô lần lượt đưa từng bộ quần áo cho Tống Thanh thử, cái nào vừa thích giữ lại, cái nào không vừa thì ngày mai gửi trả. Cô giao luôn việc trả hàng này cho Tống Thanh, còn viết cả mã vận đơn ra giấy cho Tống Thanh.

Còn đồ ăn vặt đã bóc rồi thì không trả lại được. Nhưng dù sao cũng đã mua rồi, nên cô cứ mở từng hộp ra xem như thế nào. Nào là bánh mì nhỏ, khoai lang nướng bỏ túi, rồi cả loại bánh gạo lức đang nổi tiếng trên mạng dạo gần đây.

Còn những thứ khác, cô thử một chút, Tống Thanh cũng thử một chút, thấy cũng ổn nên giữ lại, chỉ có mỗi cái bánh gạo lứt kia là dở kinh khủng.

Lúc đầu Nam Chi còn nghĩ là do bản thân cô khó ăn, do Tống Thanh vẫn cứ ăn ngon lành như thường, cô không tin nên đưa cho anh thêm một gói nữa. Lần này anh nhất quyết không chịu ăn. Nhưng vì đã mở túi rồi, mà Nam Chi thì không thể ăn nổi nên tính mang vứt. Vậy nên anh đành nhận lấy, cắn thêm hai miếng, xém chút nữa thì đã nôn ra rồi.

Nên từ đó mà Nam Chi có thể xác định được là không phải do cô ăn khó, mà do món này quá dở, ngay cả Tống Thanh, người mà ngay cả cơm trắng cũng có thể ăn được hai bát, vậy mà cũng chẳng thể nuốt nổi cái này.

Nam Chi định vào đánh giá một sao cho shop nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô nghĩ chắc do mình mua loại không đường nên lại thôi, chỉ thầm oán trách trong lòng. Nhà nước không quản nổi mấy nhà sản xuất này à, ít nhất cũng phải có một tiêu chuẩn tối thiểu chứ nhỉ, đồ ăn dở tệ thế này, ăn không hết chẳng phải sẽ lãng phí lương thực à, còn lại cả đống bánh gạo lứt đây này.

Nam Chi thật sự không muốn động tay vào dọn dẹp, khi cô đang do dự không biết phải làm sao thì Tống Thanh nói cứ để đấy đi khi nào anh đói bụng thì anh sẽ ăn. Nam Chi vui vẻ ngay lập tức, vội vàng bê cả đống bánh kẹo qua phòng khách nhỏ của anh.

Cô cũng bỏ một phần đồ ăn vặt khác bỏ vào thùng để chia đôi với Tống Thanh, phần còn lại thì cô ôm lên lầu.

Giờ cũng là mười hai giờ rồi, cũng đến giờ đi ngủ rồi.

Cô xách thùng đồ bước lên bậc thang, chợt nhớ đến điều gì đó, nên hỏi: “Hôm nay tôi nhận được một khoản tiền chuyển khoản hơn sáu trăm tệ trên Alipay, có phải cậu gửi cho tôi không?”

Lúc cô nhận được tiền rơi ngay vào khung giờ cao điểm của bệnh viện, nghe thấy tiếng chuông thông báo cô chỉ kịp liếc mắt một cái rồi lại bận tiếp. Sau đó thì vội quá mà quên mất cho đến khi nhìn thấy đống bánh gạo lứt không đường kia, thì cảm thấy lãng phí quá nên cô tính lên tra xem thử nó bao nhiêu tiền thì mới sực nhớ đến số tiền đó.

Nhắc đến tiền, cô mới nhớ đến khoản tiền kia.

“Ừm.” Tống Thanh không giấu giếm cô. Bởi vì sau này anh cũng tính mang hết tất cả số tiền mình có chuyển đến tài khoản của cô.

Nam Chi có chút bất ngờ: “Vì sao lại chuyển vào tài khoản của tôi.”

Với độ tuổi của anh, muốn làm thẻ ngân hàng thì cần có người giám hộ. Bây giờ cô chính là người giám hộ của anh, có thể cùng đi làm thẻ với anh. Nhưng cô từng hỏi anh rồi, anh bảo phiền phức quá nên không muốn làm.

Còn tiền Alipay chỉ cần có số điện thoại là có thể mở được, anh có số điện thoại để mở tài khoản, nhưng lại không chuyển tiền vào tài khoản mình mà gửi vào tài khoản của cô.

Tống Thanh vẫn còn ngồi dưới ghế sô pha dưới lầu, trong tay còn cầm khăn quàng cổ, nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn cô, giọng nghiêm túc nói: “Không biết, chỉ là muốn chuyển thôi.”

Nam Chi nhíu mày: “Để tôi giữ giúp cậu à?”

Tống Thanh không chút nghĩ ngợi nói: “Cho cô dùng.”

Quả thật anh cũng tính như thế, tiền của anh đều sẽ để Nam Chi dùng.

“Dù sao thì cô giữ là được rồi.”

So với những gì Nam Chi đã làm cho anh thì chút tiền này của anh chẳng đáng là bao cả, cho nên anh muốn cô nhận lấy, muốn cô dùng làm gì cũng được, anh đã đưa cho cô rồi thì nó chính là tiền của cô.

Nam Chi đứng yên trên bậc thang một lúc lâu, rồi mới nói: “Vậy tạm thời tôi sẽ giữ giúp cậu, khi nào cậu cần dùng tiền thì cứ đến nói với tôi.”

Tống Thanh nghĩ tiền mua đồ ăn, chi phí sinh hoạt mọi thứ, do dự một chút rồi gật đầu nói: “Được.”

Dùng vào việc chi tiêu trong nhà cũng được.

Sau khi hai người xác nhận xong thì Nam Chi mới lên lầu, vào đến phòng mình rồi cô nhét thùng đồ ăn vặt dưới gầm bàn, rồi nằm vật ra giường, đầu óc bắt đầu suy nghĩ miên man.

Mọi giấy tờ tùy thân của anh đều ở chỗ cô, bây giờ ngay cả tiền cũng nằm trong tài khoản của cô, cả tiền lẻ lẫn tiền chẵn. Cô chắc chắn anh không giấu riêng một khoản nào cả nên khả năng cao đây chính là toàn bộ số tiền mà anh có được, không có những thứ này, anh muốn chạy cũng không chạy được.

Cô để cho anh năm trăm tệ đặt ở ngay trước cửa ra vào mà anh cũng chưa dùng, bấy nhiêu đó mua vé tàu là hết chứ chưa nói đến vấn đề ăn uống.

Quan trọng nhất là thái độ của anh, rõ ràng là muốn cô yên tâm.

Tóm lại từ giờ về sau cô không cần phải lo anh sẽ đột nhiên biến mất nữa.

Thật tốt, cảm giác an toàn lại tăng thêm một phần rồi.

Nhắc đến năm trăm tệ kia mới nhớ, lúc trước cô còn lo lắng nhiêu đó không đủ cho anh dùng, định bỏ thêm vào. Nhưng hôm nay xem ra, anh chẳng đụng đến một đồng nào cả, chỉ dùng thẻ siêu thị để mua mấy món lặt vặt, đại khái như đậu hũ hay gì đó vì cô thấy món đó trên bàn cơm.

Bình thường, anh thực sự không tiêu lung tung một xu nào, đồ ăn vặt một đồng cũng không đụng đến.

Người trẻ thời nay, không uống trà sữa thì cũng phải ăn chút cổ vịt này kia, gần đây còn có cả khu chợ đêm náo nhiệt, đầy đồ ăn ngon. Vậy mà anh chưa bao giờ mua gì.

Cũng chẳng có mấy thói xấu nào như hút thuốc, uống rượu này kia, nếu như có thì ít nhiều gì cũng sẽ tiêu đến tiền.

Chắc là biết mình không cần dùng đến tiền nên mới chẳng bao giờ mang theo.

Đúng là một thanh niên năm tốt chính hiệu.

Tuy lớn lên trong môi trường không mấy tốt đẹp, nhưng phẩm chất vẫn đoan chính, chẳng hề bị biến chất chút nào.

Cô nhặt được báu vật rồi.

Nam Chi nheo mắt cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến nên vội vàng bò dậy đi rửa mặt mũi. Sau khi làm xong hết, cô mới tắt đèn đi ngủ.

Đến hơn ba giờ sáng, cô lờ mờ tỉnh dậy, vào nhà vệ sinh, lúc quay về, cô bất ngờ phát hiện dưới lầu có ánh đèn le lói, mặc dù rất mờ nhưng vẫn có thể nhận ra được.

Nam Chi cố gắng mở to mắt ra nhìn, cô thấy ánh sáng đèn đó được phát ra từ phòng khách nhỏ của Tống Thanh.

Đã ba giờ rồi đấy, anh quên tắt đèn à?

Ban đầu Nam Chi định mặc kệ rồi quay về ngủ tiếp, nhưng khi đi ngang qua cửa kính thủy tinh, cô lại nhìn thấy bóng người lắc lư trên tấm rèm cửa kính.

Tống Thanh vẫn chưa ngủ, hơn nữa, nhìn trông không giống như vẻ anh vừa thức dậy để đi vệ sinh. Bởi vì anh không có ra ngoài, chỉ ngồi yên một chỗ ở ngay vị trí bàn học đó thôi.

Anh cũng bắt đầu thức khuya rồi à?

Đang làm gì thế?

Nam Chi quá tò mò nên dụi dụi mắt, khoác nguyên bộ đồ ngủ nhẹ tay nhẹ chân đi xuống phòng khách nhỏ, cửa kính đóng chặt nhưng rèm thì chưa kéo. Từ khe hở, cô thấy Tống Thanh đang bóp một thứ gì đó ra rồi xoa lên chân.

“Làm gì thế?” Cách một lớp cửa kính, Nam Chi hỏi.

Trong phòng khách nhỏ, Tống Thanh vừa phát hiện ra cô đang đứng ngoài nên ngẩng đầu lên, bình thản đáp: “Là mấy tuýp kem dưỡng tay lần trước cô để ở cửa đấy, còn mấy cái sắp hết hạn, tôi muốn dùng cho hết.”

Chỉ thoa lên tay và cổ thì chậm quá, chắc không kịp dùng trong thời gian còn hạn. Vì vậy, bây giờ anh bôi luôn cả lên chân và tay.

Vốn dĩ anh đang thoa lên chân nhưng bởi vì Nam Chi đến, anh sợ cô thấy cảnh tượng không được lịch sự nên Tống Thanh đổi lên thoa sau gáy.

Phía trước và hai cánh tay anh đã bôi xong.

Từ xa, Nam Chi đã thấy sau gáy anh còn một mảng kem trắng chưa tán đều, anh đưa tay chạm vài lần mà vẫn không thể xoa đến chỗ đó.

Nam Chi vừa ngáp vừa theo bản năng mở cửa đi vào. Vì còn đang ngái ngủ nên ý thức cũng rất mơ hồ, cô vô thức đưa tay lên giúp anh tán đều mảng kem kia ra.

Tống Thanh thoáng khựng lại rồi lặng lẽ rút tay về, im lặng cúi đầu để cô tiện xoa đều cho anh.

Mảng kem kia quá to, khó tán đều, Nam Chi đành di chuyển tay xuống thấp một chút, Tống Thanh cũng cũng rất phối hợp, cởi bỏ nút áo trước, đồng thời kéo vạt áo sau xuống, để lộ nửa phần lưng.

Nhưng áo thì kéo nhiều quá nhưng lượng kem thì lấy không đủ, Nam Chi nhận lấy tuýp kem từ tay anh, dùng hai ngón tay bóp nhẹ, lại một đống lớn chảy ra.

Nam Chi: “...”

Cô im lặng mất vài giây rồi nói: “Hay là để tôi thoa luôn cả phần lưng này cho cậu nhé.”

Tống Thanh không phản đối, định kéo áo lên cho cô dễ thoa, nhưng Nam Chi thấy làm vậy có hơi bất tiện, nên bảo anh nằm xuống giường, Tống Thanh ngoan ngoãn nghe lời cô, nằm sấp xuống giường tự mình vén áo lên.

Nhưng vì với tay ngược ra sau nên chỉ kéo lên được đến eo, Nam Chi xoa đều phần sau gáy xong, tự tay vén áo anh lên cao hơn, để lộ tấm lưng trắng mịn cùng vòng eo thon gọn của anh.

Vốn dĩ Nam Chi còn đang mơ màng buồn ngủ, nhưng khi ánh mắt chạm vào tấm lưng đẹp đẽ kia, cô bỗng tỉnh táo hơn hẳn.

Cô mở to mắt nhìn, giống như người bị mộng du, đầu tiên là đầu óc cũng mờ mịt đi một lát, nhìn xuống tay mình, rồi lại nhìn chàng trai ngoan ngoãn nằm im chờ thoa kem. Cô từ từ nhớ ra chuyện mình cần làm, cơ thể như một cỗ máy, cô chấm lấy đống kem trên tay, thoa lên vùng thắt lưng của anh.

Có lẽ vì tay cô quá lạnh, khiến Tống Thanh như đông lại, Nam Chi nhìn thấy làn da dưới bàn tay của mình khẽ co rút lại.

Cùng lúc đó, hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến đầu ngón tay cô, khiến cô cũng có chút bối rối. Một lát sau, cô mới tiếp tục thoa kem lần nữa, thoa từ thắt lưng lên eo.

Dưới tay cô là một lớp da thịt mịn màng, láng mịn, tựa như sờ vào quả trứng luộc vừa bóc vỏ.

Thân hình anh quá đẹp, đẹp đến mức khiến đầu ngón tay cô run lên.

Cô lập tức tự mắng thầm mình, Nam Chi ơi Nam Chi à, mày có tiền đồ chút đi được không, đừng có mà mất mặt như thế.

Run cái gì mà run, chỉ là thoa kem dưỡng tay thôi mà, người ngoài nhìn vào còn tưởng mình đang làm chuyện gì lớn lắm không bằng ý.

Sau khi tự chấn chỉnh bản thân thì tâm lý cô cũng ổn định hơn, tay cũng đỡ run hơn, cuối cùng cũng thoa hết chỗ kem đó.

Nhưng trên lưng anh vẫn còn một khoảng trống chưa bôi, Nam Chi do dự vài giây, rồi quyết định bóp thêm một ít để thoa nốt.

Khoảng trống đó không lớn, chỉ cần một chút xíu kem là đủ, chỉ cần một chút thôi.

Trong đầu nghĩ vậy, nhưng lúc bóp kem ra, lại là một đống lớn nữa.

Nam Chi: “...”

Cô đưa mắt nhìn Tống Thanh, chột dạ đề nghị: “Hay là thoa lên cả bụng luôn nhé?”

Bình Luận (0)
Comment