Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 68

Nhưng mới thực hành có một lần thì cũng chẳng kịp rút ra được kết luận gì cả, nhưng thứ này lại gây một số tổn thương nhất định trong cơ thể. Vốn dĩ Tống Thanh còn đang cảm nhẹ, giọng thì đang khàn khàn, sau khi bị cô kéo ra để thực hành xong thì lại càng khàn hơn trước nữa.

Cho nên, Nam Chi không tiếp tục hành hạ anh nữa. Sau khi trở lên lầu, cô mở gói mới ra tự mình thử thêm một lần nữa.

Lần này cô lấy hết sự dũng cảm của mình ra, dứt khoát đưa thẳng vào trong, thật sự rất khó chịu, buồn nôn muốn ói nhưng từ kinh nghiệm vừa nãy làm cho Tống Thanh nên cô đã biết chỗ nào chưa ổn, nên lần này khi vừa đưa vào thì cô làm nhanh một chút sẽ khiến người khác bớt khó chịu hơn. Sau khi ổn hơn thì không còn đau nữa, chỉ có chút khó chịu thôi.

Sau khi xác nhận được rằng đã hút được dịch dạ dày ra thì cô bơm thêm chút nước ấm vào, cẩn thận cảm nhận, ghi nhớ sự khó chịu này, sau khi thấy không còn vấn đề gì nữa mới rút ra.

Vừa mới làm xong thì cô đã nôn một trận, cảm giác buồn nôn đó đeo bám cô suốt một lúc lâu, đến tối khi ăn cơm vừa nuốt thức ăn xuống, cô lại mơ hồ có cảm giác nó như muốn trào lên thêm một lần nữa.

Đến bốn giờ rưỡi chiều, lúc sắp đi làm cô vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng khi ở trên lầu thay quần áo, nhìn xuống thấy Tống Thanh đang cho hai con mèo ăn, thì cảm giác khó chịu trong người cô dần tan biến, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Từ một tháng trước, sau lần cô cố tình tạm biệt lũ mèo kia lâu thật lâu, rồi chỉ dành vài giây cuối cùng để ôm anh, thì anh đã rất chú tâm vào chuyện này.

Cô làm ca tối, nên mỗi khi cô chuẩn bị xuống nhà, thì anh lại cho mèo ăn, loại thức ăn mới này có thêm thịt sấy khô và cá nhỏ nên hai con mèo rất thích, vừa đến giờ ăn cơm là chúng đã sợ mình chậm bị ăn hết nên vùi đầu ăn mãi không ngừng.

Lúc đó chúng chỉ bận ăn làm gì còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện khác, đương nhiên lúc đó chúng cũng sẽ không chạy ra tiễn cô. Lúc đó chỉ có mình anh ra tiễn, nên dĩ nhiên cô chỉ có thể ôm lấy anh.

Khi cô đi ca sáng, thì anh sẽ bật chăn điện trên giường mình lên.

Mèo vốn dĩ thích gần người, sau khi quen thuộc thì càng dính chặt không rời, cứ thích trèo lên giường người ta.

Mùa đông, ga giường sẽ thay bằng bộ chăn lông dày, còn có chăn điện để sưởi ấm nên hai con mèo cũng chẳng cần để ý đến cái ổ của chúng nữa, nhất quyết muốn ngủ chung chỗ với anh.

Nam Chi ngủ không sâu, buổi tối mèo quậy quá cô cũng sẽ bị mất ngủ theo. Nhưng Tống Thanh thì hoàn toàn ngược lại, cho dù nửa đêm mèo nhảy lên nhảy xuống ầm ĩ nhưng anh vẫn ngủ say như chết.

Thỉnh thoảng có khi vào đêm khuya, Nam Chi ở trên lầu còn nghe thấy được tiếng động của hai con mèo dưới lầu, nhưng Tống Thanh lại chẳng nghe được.

Anh mà ngủ rồi thì đúng là ngủ thật, không như cô, mỗi đêm đều bị các cơn ác mộng làm phiền.

Hơn nữa, vốn dĩ cơ thể của anh rất ấm, dù không bật chăn điện lên thì cũng rất ấm, vì thế hai con mèo đều chạy sang để ngủ cùng anh.

Sáng sớm khi anh rời giường, chúng sẽ nằm cuộn tròn trong chỗ anh vừa nằm. Sau đó anh lại mở chăn điện lên, một chiếc giường ấm áp và nền gạch lạnh như băng đã tạo thành một sự tương phản vô cùng rõ ràng, không có chuyện gì lớn, đương nhiên hai con mèo cũng chẳng thích ra ngoài.

Vì thế lại chỉ có một người tiễn cô, sau đó một người được cô ôm.

Nếu cô dậy muộn, anh sợ cô không kịp giờ thì sẽ chủ động gọi cô dậy sớm hơn vài phút, hoặc đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy cô xuống, anh sẽ cố tình làm việc lớn tiếng hơn để hối thúc cô.

Sau khi xuống dưới rồi, nếu hai con mèo hứng thú chạy ra, anh sẽ lập tức dừng xe lăn chắn giữa đường, chắn luôn lối đi của mèo sau đó tiến lên ôm lấy cô.

Anh không phải là một người ngồi yên chờ cơ hội tự đến, mà trái lại, anh là một người biết chủ động nắm bắt cơ hội. Nếu không có anh sẽ tự mình tạo ra, đầu óc lúc nào cũng đầy mưu tính đa đoan.

Những mưu tính đó đều được dùng trên người cô, cô giận không, đương nhiên là không giận rồi, hơn nữa cô còn có cảm giác bản thân mình được xem trọng.

Anh vì muốn để cô ôm anh, nên đã sử dụng cả thảy ba mươi sáu kế.

Anh đã cố gắng như thế, sao cô có thể nhẫn tâm không ôm anh chứ. Nam Chi đi sang, cách một lớp quần áo dày, ôm chặt lấy anh chừng mười giây sau đó mới buông anh ra, nói: “Tôi đi làm nha.”

Tống Thanh “Ừm” một tiếng, rồi cùng cô đi ra đến cửa.

Nam Chi đeo ba lô lên vai, bên trong có hộp cơm và sữa nướng nặng trĩu. Nếu cẩn thận ngửi kỹ, còn có thể nhận ra hương thơm của trái cây, chẳng cần mở ra cũng biết, bên trong đều là tấm lòng của Tống Thanh dành cho cô.

Cô đứng ở cửa, trước khi đi ra ngoài, cô nhìn anh, rồi lại nhìn hai con mèo đang cắm đầu ăn, cùng với căn nhà nhỏ ngày càng có hơi thở cuộc sống, đã có thể cảm nhận được chút ấm áp, bỗng nhiên cô không muốn đi nữa.

Vì sao con người lại phải đi làm chứ.

Nội tâm cô đang gào thét.

Nếu như chẳng phải đi làm thì tốt biết bao.

Nhưng nếu không ai đi làm thì thế giới này sẽ loạn lên mất. Vậy nên cô chỉ có thể than vãn một chút trong lòng rồi vẫn ngoan ngoãn ra ngoài đi làm mà thôi.

Ra tới bên ngoài rồi mà vẫn không nhịn được phải suy nghĩ, rồi thở dài nói: “Thật sự chẳng muốn đi làm chút nào.”

*

Ở trong nhà, dù cô đã nhỏ giọng rồi nhưng Tống Thanh vẫn nghe thấy.

Câu “Không muốn đi làm” này cũng không phải lần đầu tiên Nam Chi nói thầm. Mỗi khi sắp đi làm hoặc vừa tan làm về nhà, cô đều sẽ không nhịn được mà than thở ở những nơi anh không nhìn thấy, hoặc đứng cách anh xa một chút rồi nói.

Nếu anh nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, cô sẽ vực dậy tinh thần, đưa vẻ mặt như thế “Tôi đâu có nói gì đâu” nhìn anh.

Tống Thanh chưa từng đi làm một việc nào nghiêm túc cả, chỉ có làm thêm lúc nghỉ hè, nên không tính là một công việc chính thức.

Trước khi bước vào xã hội, anh vẫn còn có chút mơ mộng về việc đi làm. Anh luôn cảm thấy dù có làm gì cũng sẽ tốt hơn lúc đó, anh vô cùng háo hức muốn đi làm. Nhưng sau khi nhìn thấy trạng thái và nghe thấy lời than phiền của Nam Chi thì anh mới biết, thật ra đi làm cũng không tốt như thế.

Bị mắng cả ngày, không được tự do, phải xử lý các mối quan hệ phúc tạp giữa đồng nghiệp, bác sĩ và bệnh nhân mỗi ngày khiến cho thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.

Ở nhà, Nam Chi là một người hoạt bát, đáng yêu, nhưng khi ra ngoài lại trở thành một ma nữ đầy oán khí.

Gần đây số lần anh nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ ngày càng nhiều hơn, hơn nữa hôm nay dùng chính bản thân mình để làm thí nghiệm đặt ống vào dạ dày, có lẽ lại bị ấm ức ở bệnh viện rồi.

Tống Thanh xoay bánh xe lăn trở về phòng khách nhỏ, tiếp tục chỉnh sửa video, nghiên cứu về chương trình nhỏ của mình, anh muốn cố gắng kiếm tiền nhanh nhất có thể.

Để Nam Chi có thể yên tâm nghỉ việc.

Thật ra Nam Chi kiếm được không ít tiền, dưới quê còn có hai phòng cho thuê, một tháng cô cũng kiếm được bảy tám nghìn tệ tiền thuê nhà. Dù thế, cô vẫn không dám tùy tiện nghỉ việc.

Bảy tám nghìn nhìn thì trông không ít, nhưng thật ra chỉ đủ tiền ăn uống hàng tháng của cô, không thể tiết kiệm được gì cả.

Công việc vẽ tranh của cô thì không ổn định, có lúc sẽ rơi vào giai đoạn bí ý tưởng, hơn nữa vì bị chê bai liên tục nên bóng ma tâm lý trong việc vẽ tranh cũng ngày càng nhiều, nhiều đến mức không dễ dàng gì có thể chạm vào bút.

Thậm chí có khi cô còn cảm thấy đầu óc mình ngày càng kém linh hoạt, kém sáng tạo, ý tưởng cũng càng ngày càng ít dần, không còn được nhiều như trước kia nữa.

Nên cứ mãi tiếp tục thế này, con đường trước mắt sẽ ngày càng hẹp, đến lúc đó cô chẳng còn sức để vùng vẫy nữa thế nên cô không dám dựa vào nghề vẽ này để làm công việc toàn thời gian của mình.

Tuy rằng y tá có chút mệt mỏi, nhưng tốt xấu gì cũng là công việc ổn định, có thể làm đến khi đến tuổi nghỉ hưu cũng yên tâm hơn một chút.

Cô không có khoản tiết kiệm nào, lại là kiểu người như con quay, phải có lực đẩy mới hoạt động, không ai thúc ép thì sẽ đứng im. Nói đơn giản là cô không có đủ kỷ luật, nếu ở nhà làm việc toàn thời gian chắc cô sẽ chết đói mất.

Thế nên dù có ghét đi làm đến thế nào thì cô vẫn phải cố gắng đi làm mỗi ngày, mỗi ngày tinh thần đều như bị vắt kiệt. Lúc ra khỏi cửa thì ủ rủ về nhà cũng ủ rủ, phải mất thời gian rất lâu mới lấy lại được sức sống.

Nếu có đủ tiền tiết kiệm thì có lẽ cô sẽ không giống như thế này.

Tống Thanh chỉnh sửa lại những video đã quay trong mấy ngày nay, thêm phụ đề, tăng tốc độ một chút rồi xuất bản, đăng lên chương trình nhỏ do chính tay anh viết.

Chương trình nhỏ này có thể quản lý nhiều tài khoản cùng lúc, cơ bản thì các nền tảng video ngắn lớn nhỏ trong nước anh đều có tài khoản. Sau khi liên kết với chương trình nhỏ, video sẽ được tải lên đúng thời gian đã định.

Không cần phải đăng nhập từng tài khoản một cách thủ công.

Đây chính là lợi thế của video ngắn, có thể đăng tải nhiều nơi, không bị giới hạn ở một nền tảng nào cả.

Một số nền tảng đã đủ điều kiện mở cửa hàng anh cắn răng nộp tiền đặt cọc, tự mình đăng nhập vào tài khoản để mở, kiếm được chút nào hay chút đó.

Sau này tiền đặt cọc sẽ được hoàn lại.

Anh còn phá tường lửa ra nước ngoài, đăng tải các video lên các nền tảng lớn ở ngoài.

Việc vượt tường ở trong nước khá phiền phức, cần có VPN, chỉ sau khi kết nối được với mạng quốc tế mới có thể dùng chương trình nhỏ của anh để quản lý tài khoản và đăng video.

Bên đó tài liệu hướng dẫn cũng rất ít, các điều kiện lại bị hạn chế đủ kiểu, để rút được tiền thì càng phiền phức hơn nữa. Anh không quản lý tài khoản ở nước ngoài siêng năng như trong nước, nhưng đến lúc tổng kết lại mới phát hiện tài khoản ở nước ngoài kiếm được nhiều hơn trong nước.

Có lẽ là do chênh lệch thông tin, cũng có thể là nhờ việc cập nhật thường xuyên và ổn định, nhưng anh vẫn cảm thấy yếu tố may mắn vẫn chiếm tỉ lệ lớn hơn.

Trước khi làm anh đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu hướng dẫn, nhưng phần lớn mọi người đều không làm đượ. Anh cũng chỉ mang tâm lý muốn thử xem sao, dù sao video cũng đã cắt dựng xong, chỉ cần đăng tải lên và tìm hiểu thêm các hướng đi kiếm tiền khá là được.

Không ngờ lợi nhuận rất ổn, chỉ là quá trình rút tiền hơi lâu, trước đó anh đã dành cả một khoảng thời gian dài để giải quyết vấn đề này, mãi đến gần đây mới có tin báo tiền đã về tài khoản.

Trong tài khoản chỉ có vài trăm đô, nhưng quy đổi sang nhân dân tệ thì lên đến mấy nghìn.

Khoản tiền này đương nhiên cũng chuyển vào tài khoản của Nam Chi.

Sẵn tiện tính toán luôn số tiền đã kiếm được trong hơn một tháng qua, anh quyết định cắt bớt một công việc làm thêm để dành thời gian học lập trình và ở bên cạnh cô.

Bây giờ lịch trình làm việc trong ngày của anh đã quá kín, ngay cả khi ở bên cô thì tay anh vẫn luôn bận rộn, không đan khăn thì đọc sách hoặc dạy thêm cho người khác, thỉnh thoảng làm phiền lúc cô đang vẽ tranh.

Còn có một nguyên nhân nữa là thỉnh thoảng trước kia Nam Chi rất thích ra ngoài ăn một bữa ngon, cô không đặt giới hạn quyền riêng tư trên vòng bạn bè, chỉ cần có để ý một chút đã có thể nhìn ra ngay, cách dăm ba hôm cô sẽ đi xem concert gần đó, tham gia hội chợ truyện tranh, triển lãm tranh, hoặc đi đâu đó chơi. Nhưng bây giờ mỗi khi anh đề nghị ra ngoài chơi, cô đều từ chối vì trùng lịch với anh.

Mà cô lại không muốn ra ngoài một mình, đồ ăn có thể gọi người ta giao đến. Nếu không có thì cô đành tự chuẩn bị ở nhà, còn những hoạt động khác thì không thể nào làm được.

Sau khi bị ràng buộc quá nhiều thì cũng không còn nhiều hứng thú để thực hiện nữa, mà cứ mãi như thế này thì không tốt cho việc chữa bệnh của cô.

Bệnh tâm lý kia của cô cần có người bên cạnh làm bạn.

Vậy nên công việc bán thời gian vẫn phải làm, nhưng không thể là công việc có giờ giấc cố định, mà phải chuyển sang những công việc linh hoạt hơn, để có thể đưa cô ra ngoài bất cứ khi nào cô cần.

Tống Thanh quyết định bỏ công việc nấu ăn này, công việc này không vất vả, chỉ là tiện thể nấu cho mình thì làm thêm một phần, buổi sáng dậy sớm chuẩn bị thức ăn dặm cho trẻ con, nhân tiện cũng là bữa sáng của anh.

Nếu anh chỉ có một mình có lẽ anh sẽ nhận thêm vài đơn như thế để kiếm tiền nhưng khi sống cùng Nam Chi, công việc này không còn phù hợp với anh nữa nên anh quyết định dừng lại.

Anh là kiểu người nói là làm, không muốn lãng phí thời gian, anh lập tức liên hệ với bên chủ nhà thuê anh, mặc cho họ đề nghị tăng thêm tiền lương nhưng anh vẫn từ chối. Sau khi thương lượng thời gian kết thúc công việc, anh đặt điện thoại xuống, mở chương trình nhỏ lên xem có vấn đề hậu mãi nào cần xử lý không.

Có, nhưng không nhiều, vì số lượng người dùng hiện tại vẫn còn ít. Anh đã triển khai một chương trình khuyến mãi chính là mời một người dùng mới, sẽ được miễn phí một tháng và mời hai người, sẽ được miễn phí hai tháng, cứ thế nhân lên.

Chiến dịch này cũng có hiệu quả, tuy rằng không nhiều tiền nhưng số lượng người theo dõi đã tăng lên.

Nhân tiện anh cũng viết thêm một chương trình nhỏ nữa, nhằm ngăn chặn những từ ngữ th* t*c.

Chỉ cần cấp quyền cho phần mềm này, khi sử dụng các ứng dụng khác, người dùng sẽ được bảo vệ khỏi những lời lẽ th* t*c.

Ban đầu, anh định làm một phần mềm chặn hẳn những người nói bậy không thể trả lời mình. Ví dụ, khi lướt mạng mà xảy ra tranh cãi với ai đó, nếu không cãi lại được, chỉ cần bật chế độ này lên, tin nhắn của đối phương sẽ không thể gửi đến người đọc nữa.

Nhưng sau khi nghiên cứu, anh nhận ra việc này quá khó, dù sao anh cũng chỉ là người mới, làm được phần mềm chặn từ ngữ th* t*c đã là chuyện không dễ dàng gì.

Tuy nhiên anh có bổ sung chức năng ghi lại những lời nói th* t*c của đối phương và tự động phản hồi y hệt như thế.

Cho dù đối phương mắng gì thì phần mềm đều sẽ trả lời lại cái đấy, anh thử tìm một số chủ đề gây tranh cãi lớn trên mạng để kiểm tra tính năng này, kết quả mười người thì có đến chín người tức chết. Cho nên cũng không tính là hoàn toàn không có tính công kích, chỉ ngồi im chịu mắng rồi giả vờ như không thấy gì, có công có thủ, không đến nỗi bị ức chế.

Phần mềm này được liên kết với phần mềm đầu tiên, anh cũng đã chạy quảng cáo ngay trên trang chủ, nếu ai có nhu cầu sẽ tự chủ động tải về.

Giá cũng rất thấp, chỉ cần hai tệ đã có thể mua được phần mềm này, cũng giống như chương trình trước đó, mời thêm một người có thể dùng miễn phí một tháng, mời càng nhiều người thì tháng sử dụng miễn phí ngày càng nhiều.

Chỉ có hai tệ nên có rất nhiều người cảm thấy chẳng đáng để mời bạn bè. Cứ thế mà bỏ tiền ra mua luôn, nếu dùng thử thấy tốt họ sẽ tự động giới thiệu cho những người khác.

Chương trình đầu tiên của anh cũng dùng cách làm này và đã thành công, ban đầu chỉ quảng cáo dưới các video liên quan, sau đó được lan truyền từ người này sang người khác trong nhóm dùng chung.

Hy vọng phần mềm chặn từ ngữ th* t*c cũng có thể phát triển tốt, anh cũng có cảm giác phần mềm này có cơ hội thành công rất lớn.

Bây giờ lòng người ngày càng cay nghiệt, ở trên mạng mọi người đều ẩn danh rồi thoải mái trút giận lên nó, chẳng ngại nói bất kỳ điều gì kể cả từ chửi bới th* t*c nhất, những lời mỉa mai bóng giá, cho đến viết tắt, chơi chữ đồng âm để lách luật vượt qua kiểm duyệt. Chỉ cần nói sai một câu đều có thể chọc trúng nhóm người thích công kích rồi bị họ lôi ra để chỉ trích, có phần mềm này ít nhất có thể lọc những lời lẽ độc hại, mắt không thấy thì lòng cũng bớt tổn thương hơn.

Nếu bật chế độ tự động phản hồi, còn có thể trả lời lại đúng như những gì người kia nói, thế thì bản thân cũng không chịu sự oan ức khi bị bắt nạt nữa.

Thật ra, ước nguyện ban đầu của anh khi làm phần mềm này là để bảo vệ Nam Chi, nhưng anh cảm thấy cũng sẽ có những người khác rất cần phần mềm này.

Sau khi Tống Thanh làm xong hết những việc cần làm, cũng đến giờ anh dạy kèm.

Ba tiếng cố định vào mỗi buổi tối, thứ bảy và chủ nhật thì cả ngày, đây cũng là một công việc mà anh muốn bỏ.

Ban đầu, anh định chờ khi thu nhập từ chương trình nhỏ và thu nhập từ việc đăng tải video ổn định rồi mới tính tiếp. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy trạng thái của Nam Chi ngày càng tệ hơn. Vì vậy, dù nguồn thu từ chương trình nhỏ và đăng video vẫn chưa ổn định nhưng anh đã nghỉ một việc rồi, giờ cũng nên sớm tìm một công việc khác để thay thế.

Bây giờ, anh chỉ dạy kèm cho bậc tiểu học nên giá rất thấp, công việc thay thế chính là dạy kèm học sinh cấp ba, giá ba trăm tệ một tiếng, dạy theo kiểu một kèm một, địa điểm linh hoạt, mỗi tuần sáu tiếng.

Công việc này là do bà cụ trong con hẻm nhỏ kia giới thiệu, con gái của bà ấy làm trong ngành giáo dục nên có rất nhiều mối quan hệ ở phương diện này.

Anh đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, hôm nay cũng chính là buổi dạy học cho gia đình thuê cũ của anh. Khi thanh toán họ cũng kiếm cớ trừ bớt tiền của anh, nói rằng thời gian dạy không đủ và họ chưa tìm được gia sư mới để bù vào vị trí của anh.

Tống Thanh cũng không dây dưa, đôi co với bọn họ, chỉ nhận tiền rồi tiếp tục chuyển hết vào số tài khoản của Tống Thanh.

Sau đó, anh lại kiểm tra các công việc khác. Sau khi chắc chắn bản thân không còn bỏ sót việc gì mới tiếp tục chỉnh sửa mã code, thử nghiệm phần mềm mới, phân tích các chương trình của các tiền bối đi trước. Thời gian bận rộn như thế trôi qua lúc nào không hay, khi anh nhận ra thì đã gần hai giờ đêm rồi.

Nam Chi cũng sắp tan làm rồi.

Những lúc làm ca đêm thế này, khi về đến nhà cô chỉ muốn ngủ nên Tống Thanh đã nấu sẵn cơm từ trước. Anh chần thêm vài quả trứng, thêm một chút rong biển, làm một bát canh rong biển nóng hổi.

Chuẩn bị xong hết anh sẽ đặt lên bàn sẵn rồi chờ cô về. Trong lúc đó, anh lại như mọi khi, không nhịn được mà nhìn về phía cầu thang hướng lên tầng hai.

Cả căn nhà này chỗ nào anh cũng đã đi qua rồi, chỉ lầu hai là anh chưa đến.

Anh đã dọn dẹp xong tầng một từ lâu, dựa theo thói quen thường ngày của Nam Chi, anh cảm giác được lầu hai chắc chắn rất bừa bộn, nhưng tiếc là anh chẳng thể lên đó.

*

Hai giờ, Nam Chi tan làm, xét thấy tất cả mọi người đều sẽ trực ca đêm. Hôm nay tới phiên cô tăng ca, ngày mai người khác cũng sẽ tăng ca, đối với những việc bất lợi cho bản thân thế này cho nên mọi người đã thống nhất với nhau rằng, đúng giờ là bàn giao công việc và ra về ngay.

Hôm nay Nam Chi cũng rất đúng giờ, nhưng lại bị ức chế nên tâm trạng không tốt lắm.

Nhưng khi thay đồ, cô thấy điện thoại có tin nhắn, mở ra xem, là thông báo nhận tiền chuyển khoản, lại có thêm hai khoản tiền mới, một khoản hơn một ngàn, một khoản ba, bốn ngàn, không cần hỏi, chắc chắn đây là tiền của Tống Thanh.

Mỗi lần nhận được tiền từ anh, cô đều có cảm giác như nhặt được của rơi, vui sướng như được của hời, khiến tâm trạng của cô tốt lên ngay lập tức.

Khoác áo, đeo túi xách lên, cất điện thoại rồi nhanh chóng về nhà, trên đường đi, cô tiện tay dùng tiền của Tống Thanh mua hai ly đồ uống, vừa uống vừa suy nghĩ.

Số tiền này đến thật đúng lúc, tâm trạng khó chịu khi nãy đều đã tan biến chẳng sót lại chút nào.

Bình Luận (0)
Comment