Hai giờ đêm, trên đường đã chẳng còn ai nữa, Nam Chi cũng không ở bên ngoài lâu, chủ yếu là bây giờ cô rất tò mò không biết vì sao Tống Thanh lại kiếm tiền nhanh như thế. Cho nên vội vàng đi nhanh về nhà, khóa vân tay vừa có tiếng động cô đã lập tức kéo cửa ra.
Có lẽ bởi vì tốc độ mở cửa quá nhanh, vừa khéo khiến cô nhìn thấy Tống Thanh đang nhìn về hướng cầu thang, vẫn còn chưa kịp quay đầu lại.
Nam Chi đi vào trong cửa, vừa đổi giày vừa hỏi: “Hôm nay tôi lại nhận được hai khoản thanh toán đây, đều là của cậu chuyển cho tôi à?”
Thật ra là ba khoản thanh toán lận, buổi chiều có một khoản, chẳng qua lúc đó cô đang ở nhà, lúc đó cũng rảnh nên cô hỏi thẳng anh, thì anh nói rằng tiền đó là tiền từ việc đăng tải video.
Nam Chi vẫn còn chưa biết, thật ra anh làm thêm rất nhiều việc, nhưng khi tiền vào tay cô hỏi thì mới biết anh làm gì.
Anh còn giấu rất kỹ nữa, hoặc phải nói rằng anh cảm thấy lúc còn chưa kiếm được tiền thì cũng chẳng cần thiết phải nói cho cô. Khi ấy cô sẽ rất dễ mong chờ vào nó, nếu kết quả không tốt sẽ khiến cô thất vọng.
Chỉ sau khi kiếm được tiền rồi chuyển nó cho cô, khi đó cô hỏi thì anh mới trả lời.
Anh chính là kiểu người như thế, kín bưng như hũ nút, không hỏi sẽ không nói, nhưng ưu điểm chính là, nếu cô hỏi anh sẽ nói tất cả cho cô nghe.
Khoản tiền buổi chiều đến từ việc quay video nấu ăn theo yêu cầu của chủ nhà, họ lo lắng anh nhổ nước bọt vào đồ ăn hoặc giở trò gì đó, nên mới bắt anh phải ghi hình lại toàn bộ quá trình.
Có rất nhiều trường hợp như thế xảy ra, bởi vì không phải nấu cho chính mình nên người ta thường không quá để tâm. Những việc làm như dùng nước giặt giẻ lau để nấu, lén ăn phần mình thích rồi để lại phần không thích cho khách, thịt cá rau củ không rửa sạch, cái gì cũng có thể xảy ra.
Nhà họ hoàn toàn có khả năng thuê người giúp việc, nhưng nhiều năm qua ba mẹ cô chưa từng tìm ai làm cả. Bởi vì họ biết rất ít người giúp việc có thể thật lòng đối xử tốt với chủ nhà.
Chỉ cần lắp camera giám sát trong bếp là có thể nhìn thấy đủ mọi hành vi kinh khủng như dùng đồ rửa chén để lau sàn, lau vòi nước rồi lại dùng để rửa bát, dùng khăn lau bàn để lau nồi cơm điện. Chỉ cần chủ nhà phàn nàn dù chỉ một chút thôi cũng sẽ có người tức giận đến mức lấy bàn chải đánh răng của chủ mang đi chà bồn cầu.
Trước đây, nhà cô cũng từng thuê giúp việc, nhưng rồi chính ba mẹ cô đã bắt gặp những hành vi tương tự. Trước kia hai người họ là bác sĩ, bản thân lại mắc chứng sạch sẽ, nên hoàn toàn không thể chịu nổi. Thế là từ đó về sau dù công việc có bận rộn thế nào thì họ đều sẽ tự mình nấu ăn.
Cho nên yêu cầu này của phía bên kia cô có thể hiểu được, nhưng mà có chút phiền, không ngờ tới anh lại dùng thứ này để kiếm tiền.
Nam Chi hỏi tài khoản của anh là gì, Tống Thanh cũng thoải mái mở ra cho cô xem. Ban đầu cô nghĩ anh chỉ đăng video đơn giản bình thường, nhưng không ngờ anh lại làm rất chuyên nghiệp.
Còn đặc biệt chỉnh sửa, chèn chữ, tăng tốc hoặc làm chậm tùy công đoạn, hơn nữa còn phối hợp với cách nấu ăn tỉ mỉ của anh, từ bố cục, ánh sáng, bày biện mọi thứ đều tinh thế, nhìn qua trông vô cùng đẹp mắt.
Mọi người khi xem sẽ vô thức cảm thấy ngưỡng mộ, thậm chí là ao ước muốn trở thành một người như anh, người biết nấu những món ăn vừa ngon miệng vừa sạch sẽ xinh đẹp.
Tóm lại, xem video của anh rất thu hút, không thua kém gì những blogger chuyên nghiệp, ngay cả Nam Chi cũng nhấn theo dõi anh.
Dù có quen biết hay không, chỉ cần lướt thấy video này, cô sẽ bấm theo dõi ngay lập tức.
Nội dung hay, tài khoản phát triển nhanh, bây giờ đã có hơn chục nghìn người theo dõi rồi, nhưng Tống Thanh không có sản phẩm nào của riêng mình để bán cả, cũng không muốn đặt tiền cọc để mở gian hàng. Cho nên chỉ có thể nhận quảng cáo và kiếm tiền từ việc chia sẻ doanh thu trung bình trong video.
Lúc Nam Chi trở về nhà, cô tiện tay kiểm tra tài khoản của anh, cuối cùng anh cũng đã chịu mở gian hàng online rồi.
Tiền này chắc chắn là dùng từ khoản cô đưa anh. Tống Thanh lúc nào cũng chuyển hết tiền cho cô, nhưng sợ anh cần phải chi vào việc gì đó, nên mỗi tháng Nam Chi đều chuyển lại cho anh một nghìn tệ.
Số tiền này ngoại trừ dùng để mua đồ ăn thì gần như anh không hề dùng đến nó, cuối tháng anh lại chuyển trả cho cô, một nghìn gửi đi, bảy, tám trăm trả về.
Có đôi khi đồ ăn cũng là do cô mua, đôi khi đặt hàng online nên tiền anh cũng chẳng tiêu bao nhiêu. Đôi khi nhận được khoản thanh toán từ các công việc làm thêm, anh cũng gom lại rồi chuyển luôn, một nghìn cho anh, trả thành một nghìn ba, một nghìn năm trở về, khiến người ta có cảm giác rất kỳ lạ.
Thật ra, kiểu phân chia tài chính giữa hai người họ chính là khiến cô có cảm giác như nhặt được miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, khiến người ta vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên.
Tiền bạc cứ như từ bốn phương tám hướng ùa đến, thỉnh thoảng lại có thêm một khoản bất ngờ.
Mỗi khi cô nghĩ tháng này tiêu hơi nhiều cần phải tiết kiệm một chút, thì ngay sau đó anh lại chuyển tiền sang.
Giống như có một giọng nói khe khẽ bên tai cô nói rằng, không cần tiết kiệm, chỗ anh có tiền.
Sao mà không vui cho được đây.
“Ừm.” Tống Thanh đẩy xe lăn đến chỗ cô: “Một khoản là từ tài khoản video ngắn ở nước ngoài, cuối cùng cũng rút được, khoản còn lại là tiền dạy thêm tuần này.”
Tiền dạy kèm anh nhận thanh toán hằng tuần.
Dừng một chút, anh lại nói với cô về kế hoạch sắp tới của mình. Anh nói đến cuối tháng sẽ không tiếp tục nấu cơm cho nhà kia nữa, dạy thêm cũng sửa thành một tuần dạy sáu tiếng, những thời gian khác đều rảnh.
Từ giờ trở đi, muốn ra ngoài thì đi, không muốn thì ở nhà, chăm chút cho tổ ấm.
Đây chính là phản ứng đầu tiên của Nam Chi, đối với cô mà nói đó chính là một bất ngờ lớn, vừa có tiền vừa có thời gian, đúng là song hỷ lâm môn.
Cô nhanh chóng thay giày, treo túi xách lên, chạy thẳng đến chỗ anh, không còn là một cái ôm nhẹ nhàng nữa, mà kéo Tống Thanh ra khỏi xe lăn, đẩy anh tựa vào tường, ôm chặt lấy thật lâu, cái ôm này sâu hơn, chặt hơn, thể hiện niềm vui sướng dâng trào trong cô.
Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài chơi rồi.
Từ trước đến nay, mỗi lần khi cô bị uất ức bên ngoài đều sẽ ôm anh chặt như thế này.
Cơ thể của cô và Tống Thanh kề sát vào nhau, đầu cô tựa vào hõm cổ anh khiến anh không nhìn thấy rõ nét mặt của cô. Cho nên anh cũng không đoán được lần này có phải cũng do cô đang bị ấm ức hay không. Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng nữa, anh vẫn như trước đây, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô như đang trấn an, dỗ dành.
“Sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.”
Những lời này anh cũng đang nói với bản thân mình, cứ cố gắng rồi lại cố gắng, sau này sẽ tốt hơn thôi.
Nam Chi nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, cô tin lời anh, cũng tin sau này sẽ ngày càng tốt hơn, cho nên cảm xúc cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô bỏ Tống Thanh ra, giúp anh đẩy xe lăn vào phòng, còn không quên hỏi anh: “Vừa nãy cậu nhìn cái gì thế?”
Tống Thanh còn chưa kịp trả lời, Nam Chi lại hỏi thêm: “Cậu có muốn đi lên nhìn xem thử không?”
Tống Thanh do dự một chút, cảm thấy có chút khó khăn, anh vừa muốn từ tối, đã thấy Nam Chi cởi áo khoác ra ném lên ghế sô pha, xắn tay áo lên nói: “Tôi bế cậu lên xem.”
Hoàn toàn không cho anh thời gian suy nghĩ hay từ chối, cô đẩy xe lăn đến chân cầu thang, kéo anh ra, trước tiên để anh tựa vào tường, điều chỉnh tư thế rồi nhấc anh lên, bước lên từng bậc thang, đi về phía tầng hai.
Một khi cô đã ra quyết định, nếu Tống Thanh không chịu nữa sẽ làm tăng gánh nặng cho cô. Cứ yên tĩnh như thế, để mặc cô bế lên cầu thang, đến chỗ nghỉ giữa tầng, tựa vào tường nghỉ một lát, rồi lại tiếp tục.
Không bao lâu sau cô thật sự đã đưa anh đến tầng hai.
Tầng hai không bật đèn, một khoảng không tối đen, trong không khí mát lạnh, không biết do thời tiết thay đổi hay vì lý do gì khác, mà theo bản năng anh lại cảm thấy tầng hai này không ấm bằng tầng một.
Mà một người thích ấm áp như cô, ở nơi này, sao có thể không ảnh hưởng đến tâm lý được chứ.
Chẳng trách bình thường cô thích ở dưới tầng một hơn, đến giờ ngủ mới lên tầng hai, tầng hai này quá lạnh lẽo và buồn chán.
Đèn mở lên mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Nam Chi đang bế anh nên cũng không rảnh tay bật đèn. Vậy nên Tống Thanh tự mình vươn tay ra mở, cửa cũng thế.
Hai người vừa tiến vào, hai con mèo đã nhanh hơn họ một bước, chúng lao thẳng vào bên trong.
Tống Thanh dõi mắt theo bóng mèo chạy, cuối cùng anh cũng nhìn được toàn cảnh nơi Nam Chi sống.
Tầng hai rất rộng, được ngăn bằng nhiều lớp kính, ngay sau cửa ra vào là một khu vực giống như phòng khách nhỏ, có sô pha, giá sách và máy vi tính, trước bàn máy tính bày đầy dụng cụ vẽ tranh mà cô thường sử dụng.
Có máy tính bảng, laptop, máy tính bàn, màn hình máy tính có hai cái, một đặt ngang, một đặt dọc.
Sô pha và ghế máy tính có hơi lộn xộn, còn có vài món quần áo bẩn đã vứt lên đó.
Đến đây rồi, Nam Chi đã hơi đuối sức, không thể bế nổi anh nữa nên tạm thời đặt anh ngồi trên ghế sô pha, còn cô cũng trượt xuống theo, đè lên người anh.
Mùa đông mặc nhiều lớp áo nên tiếp xúc thế nào cũng chẳng thấy gì, nên không quan trọng.
Nghỉ ngơi một lát, cô lại lấy sức, tiếp tục bế anh đi vào trong, băng qua khu vực giống phòng khách nhỏ, phía trong mới thực sự là phòng ngủ, căn phòng cũng không nhỏ, giường được đặt cạnh cửa sổ, có tủ quần áo, nhà vệ sinh.
Cũng có không ít đồ đạc, không tính là quá rộng rãi nhưng cũng không chật chội, chỉ có một vấn đề ngoại trừ giường ra, không có bất kỳ chỗ nào để ngồi nên Nam Chi đặt anh ngồi lên giường.
Dùng tấm chăn ga trên giường, chính là bộ mà cô đã vẽ trước đó.
Trong bức tranh, “Anh” mặc chiếc váy lộng lẫy, nằm trên giường, để lộ tấm lưng trần và bờ vai, phía sau có một cô bé tóc xoăn, đuôi tóc ánh vàng đang kéo dây áo phía sau, giúp “Anh” thắt dây lại.
Không hiểu sao bây giờ cảnh tượng này lại trùng hợp một cách kỳ lạ, chẳng qua thay vì thắt dây váY thì Nam Chi đang bế anh, anh cũng đang nằm mà đổi thành mặt đối mặt với cô, thay vì mặc váy thì anh vẫn ăn mặc chỉnh tề.
Dường như Nam Chi cũng nhớ đến cảnh này, người đang dựa vào người anh, cười hì hì.
Một lát sau, cô mới gom lại chút sức lực, tiếp tục bế anh dậy, dẫn anh đến bên cửa sổ, bảo anh kéo rèm ra xem thử bên ngoài đi.
Nơi này khác với tầng dưới, diện tích ở tầng hai có rộng hơn, bên dưới là một con đường nhỏ, nên không gian phía trên cũng thoáng hơn. Vì vậy, tầm nhìn rộng hơn nhiều, có thể nhìn thấy nhiều cảnh vật hơn một chút.
Ở phòng giặt dưới tầng một, cô có thể nhìn thấy một góc nhỏ của công viên đối diện, nhưng từ phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh, kể cả hồ nước.
Bốn bề rực rỡ ánh đèn, những tòa nhà san sát nhau giống như một tòa lâu đài tráng lệ, rất đẹp.
Nam Chi hơi sợ độ cao, nên đã lắp thêm một lớp lan can quanh kính, trước đây không có, từ khi Tống Thanh dọn vào cô mới mua thêm.
Cô bảo rằng mãi mới có thời gian nghỉ ngơi nên mới trang bị vào.
Giờ đây, anh tựa vào lớp lan can đó, được Nam Chi ôm chặt, cùng nhau ngắm nhìn cảnh đêm lung linh của thành phố phồn hoa.
Nam Cho ôm lâu cũng mỏi nên cô đặt anh xuống giường, giường của cô, một chiếc giường của con gái nhưng cô chẳng hề thấy ngại khi để anh nằm trên đó.
Khi cảm thấy quá mệt mỏi, cô cũng nằm xuống bên cạnh anh, hai người đầu sát đầu, cô giơ tay lên vẩy nhẹ vài cái để máu lưu thông, rồi lại gom sức, bế anh lên tiếp, lần này là sang bên đối diện.
Tầng hai có kết cấu hình chữ “Ao” (*), Nam Chi sống ở cánh trái, nhưng bên phải cũng có phòng.
(*) Hình chữ Ao: 凹
Sau khi đến bên đó rồi nhìn vào bên trong hoàn toàn chẳng có gì cả, chỉ có vài cái giá treo quần áo, cùng một cái bàn được làm từ đá cẩm thạch.
Nam Chi nói trước đây chủ của căn nhà này rất giàu có, nhưng sống một mình. Vì thế, cả tầng hai chỉ có một phòng ngủ, còn bên này được dùng làm phòng để quần áo, túi xách, trang sức nói đơn giản là phòng thay đồ.
Cô không có quá nhiều quần áo, cũng chẳng có nhiều túi xách, trang sức, chỉ cần một cái tủ trong phòng ngủ là đủ chứa rồi, cho nên phòng này vẫn luôn bị bỏ trống.
Từ đây, có thể nhìn thẳng sang phòng ngủ của cô, hơn nữa, bức tường đối diện hoàn toàn làm bằng kính, dù có che rèm nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy một khoảng đen kịt, không có lợi cho việc cô dưỡng bệnh.
Một chuyến đi này không hề vô ích, anh lại hiểu Nam Chi nhiều hơn một chút.