Phần mềm thứ hai của Tống Thanh đã thông qua kiểm duyệt và bắt đầu có người tải về. Bây giờ số lượng người dùng trực tuyến của ứng dụng này đã đạt đến vài nghìn người, nhưng phần lớn vẫn đang trong giai đoạn dùng thử nên tạm thời chưa có kết quả.
Phần mềm này có thời gian dùng thử là ba ngày, từ lúc được đưa lên nền tảng của hệ thống Android và Baidu đến nay là vừa tròn ba ngày.
Sau mười hai giờ đêm, những người tải về đầu tiên nếu muốn tiếp tục sử dụng phần mềm sẽ phải đăng ký gói tháng mới được sử dụng tiếp.
Tống Thanh đặc biệt theo dõi tình hình và nhận thấy số lượng người đang rất nhiều thậm chí còn đang tiếp tục tăng lên. Tuy nhiên người nhận thanh toán không phải anh, mà là Nam Chi, hơn nữa cho dù họ có mua VIP hay không chỉ cần không gỡ cài đặt thì vẫn được tính là người dùng trực tuyến. Cho nên anh không biết có chính xác bao nhiêu người đã trả tiền để sử dụng dịch vụ.
Điều duy nhất anh biết là trong ba ngày dùng thử vừa qua, có rất nhiều vấn đề về vận hành và bảo trì xảy ra.
Ban đầu, anh nghĩ phần mềm này sẽ giống như phần mềm đầu tiên, không tốn quá nhiều công sức. Cho nên sau khi nghỉ công việc làm đầu bếp, anh dự định nhận thêm vài giờ dạy kèm mỗi tuần, bây giờ công việc dạy kèm vẫn khá ổn ba trăm tệ một giờ, nếu mỗi tuần dạy thêm hai tiếng thì mỗi tháng cũng kiếm thêm được hơn hai nghìn tệ.
Thế nhưng kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, đã bị cuốn vào hàng loạt vấn đề bảo trì do người dùng phản hồi. Mỗi ngày đều có rất nhiều người liên hệ anh, phàn nàn rằng dù đã sử dụng phần mềm chặn từ ngữ th* t*c nhưng vẫn bị chửi bới.
Họ gửi ảnh chụp màn hình, cho thấy trong các cuộc tranh cãi, đối phương sau khi phát hiện họ sử dụng phần mềm chặn từ đã lập tức đổi cách chửi chèn thêm các ký tự khác vào giữa từ ngữ th* t*c để lách hệ thống kiểm duyệt.
Sau khi Tống Thanh kiên nhẫn trấn an khách hàng, đồng thời bổ sung những trường hợp này vào kho dữ liệu, nếu nội dung có chèn thêm các ký tự khác nhưng khi ghép lại vẫn là từ ngữ th* t*c thì vẫn sẽ bị hệ thống chặn mất.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, lại có người phản hồi rằng hệ thống chặn quá nhiều khiến những câu nói bình thường cũng đã bị cấm.
Anh chỉ có thể tiếp tục điều chỉnh thuật toán, thử nghiệm đi, thử nghiệm lại cố gắng tìm kiếm biện pháp để cân bằng tất cả, mấy ngày nay anh bận đến tận năm, sáu giờ sáng có khi còn kéo dài đến tận bảy, tám giờ.
Cũng may việc nấu ăn kia đã kết thúc, gần đây Nam Chi cũng làm ca đêm, thỉnh thoảng có khi phải làm liên tục hai ca, từ năm giờ chiều đến tám giờ sáng hôm sau, sau đó cũng tranh thủ nghỉ bù.
Ban ngày cô thường ngủ đến hai, ba giờ chiều, có khi đến ba, bốn giờ mới dậy, anh cũng theo nhịp sinh hoạt của Nam Chi, không còn phải dậy sớm nữa, ngày nào cũng ngủ một mạch đến chiều.
Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi ngày càng thất thường.
Thỉnh thoảng bận xong anh sẽ cảm thấy đầu óc quay cuồng, vốn dĩ anh đã gầy, lại không đủ dinh dưỡng nhưng sức khỏe vẫn còn tốt, trái lại vốn dĩ thể chất của Nam Chi đã yếu, tinh thần không ổn định nên càng ngày càng không chịu nổi cường độ làm việc thế này.
Có đôi khi vừa kết thúc ca đêm, cô còn chưa kịp ngủ đủ thì một, hai giờ chiều đã bị gọi đi họp, mà mỗi cuộc họp lại kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Mỗi ngày cũng phải ít nhất mười nghìn bước chân, có hôm lên đến hai mươi nghìn bước chân, cơ thể ngày càng kiệt quệ.
Anh phải nhanh chóng kiếm được tiền, để cô có thể yên tâm từ chức sớm một chút.
Giờ làm việc và nghỉ ngơi cũng phải điều chỉnh, anh và Nam Chi cùng nhau thích nghi.
Nam Chi đã có một lịch làm việc khá khắc nghiệt, một ngày làm ca đêm đến ca sáng, một ngày chỉ làm ca đêm. Hôm nay cô làm ca đêm, đến hai giờ sáng mới tan làm, Tống Thanh nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ, đang định vào bếp nấu cơm thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Nam Chi gửi đến. Cô nói hôm nay cô sẽ ăn bên ngoài, sẽ về trễ một chút không cần chờ cô.
Tống Thanh hơi ngẩn người, anh biết Nam Chi có một suy nghĩ khá kỳ lạ. Nếu trong nhà còn một người khác, thì dù là ra ngoài chơi hay ăn uống cô nhất định sẽ rủ người kia theo cùng.
Trong mắt cô, ăn ngon hay đi chơi đều là một dạng hưởng thụ, mà đã hưởng thụ thì phải chia sẻ với người bên cạnh. Nếu hôm nay cô không rủ anh đi cùng, chắc chắn khả năng là đã có chuyện xảy ra, cô muốn một mình ra ngoài điều chỉnh cảm xúc. Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian mới điều chỉnh lại được, mãi đến khi tâm trạng ổn định hơn, cô mới quay về, mắt còn hoe đỏ nhưng lại vờ như chẳng có gì xảy ra.
Tống Thanh do dự trong chốc lát, rồi mở tài khoản phụ của Nam Chi để xem thử rốt cuộc đã có chuyện gì.
Nam Chi có rất nhiều tài khoản mạng xã hội, bởi vì tài khoản chính thường hay bị soi mói, bất cứ điều gì cô đăng lên cũng sẽ bị người khác săm soi từng chút một. Vì vậy, những chuyện riêng tư cô đều không dám chia sẻ công khai, tránh bị người ta đào bới, mà để có không gian thoải mái hơn, cô lập ra một tài khoản phụ.
Tài khoản phụ này hoàn toàn để cô tự do bung xõa, chạy theo idol, điên cuồng thổ lộ tình cảm với họ và tất nhiên cũng là nơi cô trút bầu tâm sự về cuộc sống cá nhân.
Tống Thanh biết đến tài khoản này là nhờ quan sát thói quen của Nam Chi, những bài viết cô không muốn ai biết sẽ dùng tài khoản phụ, những thứ mà cô muốn cho anh xem đều sẽ dùng tài khoản chính. Nếu tài khoản chính của cô nhìn thấy thứ gì hay ho, cô sẽ chia sẻ lại cho anh, hoặc trực tiếp chụp màn hình điện thoại cho anh xem. Nhưng thỉnh thoảng cô quên đổi tài khoản, nên từ từ anh cũng biết được sự tồn tại của tài khoản phụ này.
Tống Thanh lướt qua những bài viết từ hôm qua đến nay mà anh chưa xem. Anh bỏ qua các bài chia sẻ về quay số trúng thưởng, tin tức xã hội, bao gồm cả những bài cô tag người nổi tiếng khác vào, kèm theo những đoạn tỏ tình dài ngoằng. Sau khi lướt qua hơn chục bài, cuối cùng anh cũng thấy bài đăng mới nhất.
[Mọi người thật sự đau lòng cho cụ già à? Nếu thật sự đau lòng thì khi làm thủ thuật đừng có vừa đứng nhìn vừa mắng chửi liên tục chứ, ai mà chịu nổi, người nóng tính chắc đã cởi áo ra mà đánh nhau mất rồi đấy.]
[Nói mãi mà chẳng chịu nghe, lần trước đặt ống thông dạ dày, bệnh nhân đã rất khó chịu nên phản ứng thế cũng bình thường, vậy mà cứ làm ầm lên, còn mắng người khác nói là trốn tránh trách nhiệm nữa chứ.]
[Đã giải thích rõ ràng là ống tiểu đã để qua một ngày, việc ma sát giữa ống và niêm mạc gây chảy máu là chuyện rất bình thường mà mãi chẳng chịu nghe, cãi nhau đến mức mà giáo viên của tôi mỏi cả miệng. Bác sĩ giải thích cũng chẳng ăn thua, nếu hôm nay không có nam y tá cao mét chín lăm kia đứng đó, chắc tôi đã bị đánh rồi quá, thật mệt quá đi.]
[Tuổi lớn còn thêm bệnh tiểu đường, miệng vết thương chưa lành còn phải ở một khoảng thời gian nữa, sắp tới tôi cũng chuyển phòng ban rồi. Sau này chắc toàn bộ việc chăm sóc đó sẽ do tôi phụ trách, nghĩ đến chuyện mỗi ngày đều bị mắng chửi đã thấy chán vô cùng.]
[Chính là mấy kiểu người chẳng biết cái gì nhưng lúc nào cũng cho mình là thông minh, tự cho rằng bản thân mình rất thương người nhà mình. Bình thường chẳng biết hiếu thảo thế nào, có người ngoài lại diễn sâu thật đấy. Thực tế thì sao, ngay cả túi nước tiểu của người bệnh cũng chê bẩn, không chịu thay, ngày nào cũng do y tá bọn tôi làm giúp. Chính những người nhà như thế mới khiến y tá bọn tôi không chịu nổi, ngày nào cũng muốn nghỉ việc.]
[Khóc chết mất, người nào có thể trụ lại được đều là những chiến binh.]
[Làm sao giờ, làm sao giờ, lần sau chắc chắn bệnh nhân sẽ chảy máu nhiều hơn, lại đổ hết lên đầu mình cho mà xem.]
Tống Thanh khái quát lại sự việc, gần đây Nam Chi gặp phải một bệnh nhân cần phải nằm viện thời gian dài, mà người nhà bệnh nhân thì cực kỳ khó chịu. Lần trước, khi cô đổi ống thông dạ dày cho bệnh nhân đã bị mắng té tát, thậm chí còn bị khiếu nại nữa, bây giờ khi thay ống thông tiểu, người nhà không chỉ lôi chuyện cũ ra mắng tiếp, mà ngay cả trong lúc cô đang làm họ cũng không ngừng chì chiết.
Hơn nữa, từ nay về sau, có lẽ việc thay ống thông dạ dày và ống thông tiểu cho bệnh nhân sẽ hoàn toàn do cô phụ trách.
Bị mắng khi thay ống thông dạ dày khiến cô mất tự tin, đến mức phải tự tập luyện lại, còn về ống thông tiểu…
Thật ra, việc đặt ống thông dạ dày chủ yếu làm cho bệnh nhân cảm thấy khó chịu, nghĩ một chút là biết ngay. Đừng nói đến chuyện đưa một cái ống vào dạ dày, ngay cả việc ngón tay vô tình chạm vào gần cổ họng thôi cũng đã khiến người ta buồn nôn không kiểm soát rồi. Ngay cả một người khỏe mạnh như anh, dù biết rõ phải phối hợp, lúc làm thủ thuật vẫn theo phản xạ cắn chặt ống, không muốn nuốt xuống, huống hồ một bệnh nhân đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Khi đó chắc chắn sẽ giãy giụa kịch liệt hơn. Nam Chi từng nói, khi đặt ống thông dạ dày cho những bệnh nhân như vậy, cần phải có người giữ chặt. Nhưng người nhà lại không nỡ, không dám dùng sức, chính vì thế mà quá trình trở nên vô cùng đau đớn, khó khăn lắm mới đưa được ống qua cổ họng. Cuối cùng bệnh nhân lại giật mạnh khiến ống bị rút ra, lại càng đau đớn hơn.
Nhưng người nhà sẽ không nghĩ theo hướng đó, họ sẽ không cảm thấy vấn đề nằm ở họ, chỉ biết đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác. Kết quả là, Nam Chi không chỉ bị chửi mắng mà còn bị khiếu nại, bị trừ lương. Thậm chí sau đó bệnh viện còn ép cô phải xin lỗi gia đình bệnh nhân.
Trong thời gian thực tập quy chuẩn, sau khi trừ đi bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế, lương thực tế chỉ còn hơn một trăm tệ, mỗi tháng bị trừ chỗ này chỗ kia, chỉ mong không phải bù lỗ là may, chứ đừng nói đến chuyện có đồng lương nào để nhận.
Với môi trường làm việc và chế độ đãi ngộ như thế này, không hiểu bệnh viện lấy đâu ra dũng khí mà cứ mặc kệ nhân viên mình, thậm chí còn đứng về phía người nhà bệnh nhân thích gây chuyện vô lý đến vậy.
Chính nhờ những quản lý chưa từng nếm trải cực khổ nhân gian ấy, mà tỷ lệ người bỏ nghề trong ngành này mới cao đến thế. Có bao nhiêu nhân viên y tế thà chạy xe công nghệ, giao đồ ăn, bưng bê phục vụ, cũng không muốn tiếp tục công việc này.
Tống Thanh chỉ là người ngoài cuộc, nhưng mỗi ngày nghe về cuộc sống thường ngày của cô cũng cảm thấy ngột ngạt.
Và cô còn phải tự làm tổn thương bản thân mình để lấy thêm kinh nghiệm.