Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 72

Tống Thanh cất điện thoại, sau khi do dự một hồi thì anh đi nấu cơm trước, hầm chút thịt dê mà dạo gần đây cô đang nhớ thương, những ngày thế này uống canh thịt dê cho ấm dạ dày.

Vừa cho thịt vào nồi, Tống Thanh ra phòng khách nhỏ, lấy chiếc gương để bàn và dao tỉa lông mày trên bàn rồi vào nhà vệ sinh.

Cả hai món này đều là quà tặng kèm khi Nam Chi mua đồ trang điểm. Cô đã có quá nhiều không dùng hết nữa nên mới đưa cho anh.

Khỏi phải nói, gương là vật dùng cần thiết dùng hằng ngày, còn dao tỉa lông mày thì có hơi giống dao cạo râu. Tống Thanh không có râu nhưng anh nghĩ chắc sau này sẽ mọc nên giữ lại dùng, nhưng chưa kịp dùng để cạo râu, anh đã có việc để cần phải làm trước.

Việc này có thể không cần làm nhưng nếu anh không làm thì người làm có thể sẽ là Nam Chi, nên anh quyết định tự mình làm.

Anh là một người đàn ông, không có gì đáng để quan tâm cả.

Đây là lần đầu tiên Tống Thanh dùng dao tỉa lông mày, đến cạo râu anh còn chưa từng làm, nên bây giờ có chút lóng ngóng vụng về, chẳng may cứa trúng tay khiến máu chảy rất nhiều.

Anh lấy giấy lau sơ qua rồi kiểm tra vết thương, thấy không sâu lắm nên cũng không để ý, chỉ rửa sạch, lau tay rồi bước ra ngoài.

Ở trong đó loay hoay hơi lâu, nên khi ra ngoài nhìn thì thịt dê nấu trong bếp đã gần chín, nước sôi bùng lên đẩy nắp hở ra một chút.

Anh nhanh chóng bước đến, giảm nhỏ lửa, tiện tay chụp hình lại rồi gửi cho Nam Chi.

*

Thật ra Nam Chi đã về đến gần nhà rồi, nhưng cô không đi lên ngay mà đứng ở bờ sông trong công viên gần đó ném đá xuống nước.

Khuya thế này rồi nên công viên chẳng còn gì để chơi nữa, cô chỉ đành làm mấy trò lúc nhỏ nghịch để tự tạo niềm vui cho bản thân mình.

Nhưng không biết vì sao, cô luôn có cảm giác cơ thể và tinh thần như hai thứ tách biệt, mỗi lần cô buồn, cô sẽ làm chút chuyện gì đó để khiến bản thân vui vẻ.

Như đang dỗ dành chính bản thân mình.

Thỉnh thoảng cô còn có thể lẩm bẩm như đang nói chuyện với bản thân mình.

Nhìn đi, tôi đã mang cậu ra ngoài chơi rồi nè, đừng có buồn nữa.

Không có sao, chỉ bị mắng có hai câu thôi mà, cũng chẳng ít đi miếng thịt nào cả.

Dỗ dành một hồi, cô cảm thấy bản thân mình đúng là rất có ý chí sinh tồn, ngay cả chuyện tự an ủi cũng tự làm được.

Chỉ tiếc rằng bản thân cô lại rất khó dỗ, dù đã nói hết lời hay nhưng bản thân vẫn cứ ủ rũ, chẳng vui vẻ lên được bao nhiêu. Nhưng ít nhất cũng không còn dáng vẻ chán nản như vừa chịu đả kích nặng nề nữa, thế là đủ rồi, cho nên cô tính toán sửa soạn lại rồi về nhà.

Những cảm xúc tiêu cực nặng nề, cô không muốn mang chúng về, rồi lại khiến Tống Thanh cũng bị ảnh hưởng.

Những cảm xúc tồi tệ đấy có thể lan truyền từ người này sang người khác. Bây giờ trạng thái của Tống Thanh rất tốt, cô không muốn kéo anh xuống vũng lầy tiêu cực như cô.

Nam Chi vừa đi vừa nghĩ.

Thật ra có đôi khi cô rất hâm mộ Tống Thanh. Anh giống như một cái máy không có chút hao tổn nào, muốn làm gì thì làm cái đó. Cô nghĩ việc nấu ăn kia đã không tệ lắm rồi, nhưng anh lại dễ dàng từ bỏ, mang hết sức lực dồn vào việc quay video ngắn.

Lúc cô cảm thấy việc dạy kèm cũng không tệ, thì anh đã từ bỏ công việc gia sư để tìm một công việc mới, dạy cho học sinh cấp ba, tiến xa hơn một bước.

Mà trong lúc cô vẫn còn đang mắc kẹt trong một công việc vừa mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Cô muốn nghỉ việc, muốn thay đổi, đối với những điều chưa biết rõ lại khiến cô hoang mang, không thể đưa ra được quyết định.

Có lẽ cô nên học theo anh, quyết đoán một lần, những công việc không thể khiến bản thân mình trở nên tốt hơn thì thà buông bỏ còn tốt hơn.

Nam Chi bước lên khỏi bờ sông, vừa định rẽ vào đường lớn thì chợt nghe thấy tiếng động bên cạnh. Cô lùi lại vài bước, đưa mắt nhìn sang là một bà lão đang cố tìm kiếm chai nhựa.

Cái chai bị kẹt trong kẽ giữa những cành cây, bà lão không cúi thấp người xuống được, với mãi không tới, sốt ruột đến mức dậm chân.

Nam Chi chủ động bước tới giúp, cô còn trẻ, chỉ cần khom người xuống là chui lọt ngay.

Nhưng chai nhựa nằm khá sâu bên trong, càng vào gần, cành cây càng nhiều móc cả vào áo cô làm vải bị sờn chỉ. Nam Chi cảm nhận được lực kéo, cũng nhìn thấy chỗ bị mắc, nhưng không để tâm, mạnh tay giật một cái, cuối cùng cũng chui sâu vào trong lấy chai ra rồi đưa cho bà lão.

Bà lão nhận lấy chai nhựa, dù chỉ bán được có mười xu nhưng bà vẫn rất vui mừng và xúc động, cứ liên tục cảm ơn cô.

Sau khi chào tạm biệt bà lão, Nam Chi vừa phủi đám lá khô bám trên áo vừa nghĩ.

Cô đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thể tự dỗ dành bản thân mình vui lên được, vậy mà cô lại dễ dàng khiến người khác được vui vẻ.

Xem như chuyến đi này cũng không tệ.

Khi về đến dưới nhà, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng của mình, đúng như dự đoán, cửa sổ vẫn sáng đèn, Tống Thanh không chịu nghe lời đi ngủ, chắc chắn đang đợi cô rồi.

Cũng vì đoán trước được điều này nên cô không dám về quá muộn, cô có linh cảm anh sẽ chờ cô. Cô đi làm lúc mấy giờ thì anh sẽ dậy sớm hơn một chút để lo mọi thứ chu toàn. Khi cô tan làm, anh nhất định sẽ chuẩn bị xong bữa tối, chờ cô ăn no rồi mới đi làm chuyện của mình.

Đến quản gia thời Trung Cổ cũng chưa chắc chu đáo được như thế.

Có lẽ bởi vì anh quá tốt nên cô mới không muốn mang những cảm xúc tiêu cực của mình về nhà làm ảnh hưởng đến anh, nên tự mình mang nó ra bên ngoài từ từ tiêu hóa nó.

Nếu cô nghỉ việc, chắc Tống Thanh cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Nam Chi bước vào thang máy, bấm tầng của mình. Đợi lên tầng còn mất một lúc, thấy chán, cô lấy điện thoại ra xem, nhìn trên màn hình thấy có thông báo tin nhắn. Cô ấn vào, giao diện nhảy đến khung trò chuyện với Tống Thanh.

Điều đầu tiên cô nhìn thấy là hai con mèo đang ngồi trên xe lăn của anh, rướn mũi lại gần ống kính, đôi mắt tròn xoe, con ngươi đen láy, vừa đẹp vừa đáng yêu.

Nói mới nhớ, cô cứ cảm thấy chắc là chúng đã được di truyền từ Tống Thanh. Khi anh quay mặt về phía cô, ánh mắt cũng to tròn như thế, con ngươi thì đen nhánh, có chút ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu.

Khi mặt anh hướng ra ngoài lại là một dáng vẻ khác, sẽ thông minh hơn một chút, cũng lạnh lùng hơn một chút.

Nam Chi tựa lưng vào góc thang máy, thầm nghĩ chẳng trách cô lại thích anh đến vậy, thì ra khi anh đối xử với cô và khi đối xử với người khác lại là hai dáng vẻ khác nhau.

Cô tiếp tục lướt lên trên, thấy anh lại nói xạo, anh nói anh muốn ăn ngon một chút, gần đây ăn thanh đạm quá rồi, nên đã hầm xong nồi thịt dê từ trước khi gửi tin nhắn cho cô.

Nam Chi nhìn kỹ các món ăn, toàn là những món cô thích nhưng chẳng món nào hợp khẩu vị với anh, ngoài thịt dê còn có quýt nướng và sữa dê.

Bình thường phần cơm buổi tối đều rất ít, bởi vì sợ ăn nhiều mập nhưng hôm nay anh nấu hẳn một nồi thịt dê đầy, quýt nướng và sữa dê cũng chẳng ít.

Quýt nghiền ra pha với sữa dê uống rất thơm, cô rất thích món này nhưng uống nhiều lại dễ tiểu đêm. Vốn dĩ giấc ngủ của Nam Chi đã không tốt, chỉ cần uống hơi nhiều một chút thì một đêm ít nhất ba đến năm lần phải dậy. Tống Thanh biết rõ điều này, nên bình thường dù cô có đòi, anh cũng chỉ làm một chút cho cô thưởng thức, nhiều nhất là qua cơn thèm nhưng hôm nay, số lượng này rõ ràng là muốn cho cô uống thoải mái rồi.

Có lẽ vì ở bên nhau đã lâu, nên chắc anh cảm nhận được cô không ổn, nên muốn dùng đồ ăn để chữa lành cho cô.

Nam Chi cúi đầu, nhìn quần áo của mình, vì dỗ dành bà lão lúc nãy, cô không ngại làm rách vạt áo của mình để giúp nhặt một cái chai thì cũng có người đang vì cô mà bỏ chút tấm lòng của mình.

Nói không cảm động là giả, cảm giác này giống như giữa trời đông giá rét, gió tuyết ập đến, réo ù ù trong tai, dường như nó đang cố ý đông cứng cô nhưng trong lòng cô lại có một túi sưởi. Nó không chỉ giúp cô không chết cóng, mà hơi ấm còn từ ngực lan tỏa đến tận lục phủ ngũ tạng, đến cả tứ chi, khiến cả người như sống lại.

Bước chân Nam Chi vô thức nhanh hơn, vội vàng đi qua hành lang, quét vân tay mở cửa vào nhà.

Trong nhà không mở máy sưởi, nhưng cửa sổ được bịt hai lớp, nhiệt độ bên trong cao hơn ngoài trời chừng mười độ.

Dạo gần đây, căn nhà này đã được sửa sang nhiều lần, những góc cạnh lạnh lẽo khó ưa đều bị thay thế, cộng thêm có người và mèo suốt ngày hoạt động ở nhà, không hiểu sao lại mang đến cảm giác rất ấm áp.

Vừa bước vào cửa, hơi ấm lập tức bao phủ lấy cô, xua tan cái lạnh trên người cô.

Nam Chi cảm thán trong lòng.

Chẳng trách cô càng ngày càng muốn về nhà hơn, một nơi thế này, sao có thể thích được đây.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là…

Ánh mắt Nam Chi rơi xuống người và hai con mèo đang ở cách đó không xa.

Hôm nay, người và mèo lại vô cùng tình cờ tụ tập ngay ở cửa ra vào.

Chuyện như thế này đã xảy ra rất nhiều lần.

Một hai lần có thể là trùng hợp, nhưng thường xuyên như vậy thì không phải rồi, rõ ràng người này cứ quanh quẩn ở cửa chờ cô về.

Bỗng nhiên Nam Chi nhớ đến bà nội, bà từng kể hồi trẻ nuôi một con mèo, mỗi lần mở cửa ra, con mèo luôn chờ sẵn trên tủ giày.

Ban đầu bà tưởng là trùng hợp, nhưng sau khi lắp camera, mới phát hiện con mèo ấy, chỉ cần không ăn không ngủ, là lại ở cửa đợi bà.

Tống Thanh cũng vậy sao?

Dù không phải, thì cũng chẳng khác là bao, dù sao lần nào cô mở cửa thì người đầu tiên cô nhìn thấy lúc nào cũng là anh.

Anh bận lắm mà, anh bận dạy thêm, làm video, viết phần mềm, học tập, đan len, làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi cứ ngồi trong phòng khách, lau dọn tủ giày hoài như thế được chứ.

Vốn dĩ mặt tủ là dạng mặt bóng, nhưng bị anh lau nhiều đến mức gần như có thể phản chiếu được mặt người luôn rồi.

Nhưng thôi, Nam Chi cứ xem như anh đang chờ cô đi, dù là giả nhưng khoảnh khắc này vẫn đủ sưởi ấm cô, khiến cô không còn để ý những chuyện vụn vặt kia nữa vì thật ra cũng có người đang quan tâm cô.

Nam Chi cởi áo khoác, treo ba lô lên, định tiến tới ôm Tống Thanh, nhưng vừa giơ tay lên mới nhận ra lòng bàn tay còn dính bụi bẩn vì nhặt đá lúc nãy.

Thế là cô rẽ vào khu vực rửa tay bên ngoài nhà vệ sinh, tính đi rửa tay trước nhưng phía sau, Tống Thanh như cái đuôi nhỏ, chặn ngay gần đó, chờ cô đi ra.

Nam Chi cũng muốn nhanh chóng nhưng bất chợt có việc gấp nên cô lại phải quay vào nhà vệ sinh.

Đến khi ném giấy đi, cô lỡ tay ném lệch một chút. Cô tạm thời không vội nhặt, dọn dẹp xong xuôi rồi mới lấy kẹp nhặt lên, nhưng không biết có phải vì dùng lực hơi mạnh không, cô vô tình ép xuống, làm lộ ra một vệt đỏ tươi phía dưới.

?

Đã mấy tháng nay bà dì của cô vẫn chưa đến, nên cô chắc chắn đây không phải cửa mình.

Là máu của Tống Thanh, anh bị thương sao?

Nếu như là anh…

Không biết vì sao, Nam Chi theo bản năng dùng cái kẹp lật lên xem kỹ hơn, quả nhiên phía dưới còn có nhiều vết máu đỏ tươi hơn.

Người này đến giấy cũng không nỡ dùng, có tờ gần như thấm đẫm màu đỏ.

Lượng máu này, có vẻ vết thương không nhẹ.

Chắc là sợ cô lo, nên anh không nói, cũng không muốn cô phát hiện, cố ý dùng giấy che đi.

Từ lúc nhìn thấy giấy bị đè bên dưới, cô đã đoán được, quả nhiên không sai.

Xem ra dạo gần đây, không chỉ anh hiểu cô, mà cô cũng hiểu anh nhiều hơn.

Khi Nam Chi bước ra, Tống Thanh vẫn đứng chờ ở đó, hoàn toàn không có chút khác thường nào, tay rất linh hoạt, còn tự nhiên đẩy xe lăn lùi lại một chút, không hề có chút trở ngại, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện đau đớn nào, khiến cô không nhận ra được vết thương ở đâu.

Nam Chi tiến lên, giả vờ ôm anh, anh cũng giơ tay lên, như đáp lại cái ôm của cô, lòng bàn tay và mu bàn tay đều lành lặn.

Là trên người sao?

Là bị va đập ở đâu sao bị thương như thế, sao lại chảy nhiều máu thế được chứ?

Cô hơi nghiêng người, rướn người lại gần hơn, nhẹ nhàng ôm lấy anh nhưng thực chất toàn bộ chú ý đều đặt vào vùng cổ của anh.

Bình Luận (0)
Comment