Không đi làm, không ra ngoài, cả ngày đều ở trong nhà, ăn cơm, đếm tiền của Tống Thanh, chọc phá Tống Thanh.
Lúc đầu anh còn có hơi không tình nguyện, nhưng sau chắc là do “Không đủ sức” dọa cô, nên bây giờ đều ngồi ngoan ngoãn cho cô xử lý.
Cô mang hộp thuốc đến đây, anh đã bắt đầu biết điều mà buông công việc trong tay xuống, tự giác đi theo cô lên giường nằm.
Dáng vẻ như kiểu “Đã tắm rửa sạch sẽ mời phu quân đến dùng.”
Đến khi cô bắt đầu làm lại là dáng vẻ của một “Khuê nữ trong sáng bị bôi bẩn”, chơi vui như thế đương nhiên phải bôi thuốc mỗi ngày một lần rồi.
Thật ra vết thương của anh không nghiêm trọng lắm, tuy không nhẹ, nhưng cũng không đến mức phải kiểm tra mỗi ngày. Chủ yếu là do Nam Chi chán quá, hơn nữa nhìn biểu hiện này của anh, trong lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên kéo anh ra đùa giỡn.
Anh còn vô tình để cô phát hiện thêm một vết thương khác, cũng là do dao cạo lông mày rạch ra, cái thứ đó sắc như vậy, mà anh còn dám dùng lung tung. Anh không sợ con cháu đời sau không giữ được sao chứ.
Bản thân anh sơ ý, nên cũng không phát hiện ra vết thương kia, tuy rằng nó rất nông nhưng vị trí không ổn, dễ dàng tiếp xúc với vi khuẩn cho nên cô cũng xử lý cho anh, còn dán băng cá nhân cho anh nữa.
Bởi vì người trong nhà tự bôi thuốc cho nhau nên từ trước đến nay, Nam Chi chưa từng mang bao tay, chủ yếu là do Tống Thanh có bệnh sạch sẽ. Anh cũng đã tắm rửa thơm tho, trắng trẻo nên cũng chẳng sao cả.
Nhưng nói thật, người ta hay bảo nhân viên y tế nhìn mãi thành quen, thấy gì cũng chẳng lạ nữa, nhưng thật ra đều là giả cả, cũng sẽ có lúc cảm thấy rất ghê.
Bình thường cô hận không thể quấn kín ba lớp trong, ba lớp ngoài, trang bị đầy đủ rồi mới đi.
Tống Thanh…
Còn Tống Thanh thì sẽ không, vẫn là nguyên nhân kia, sạch sẽ, xinh xắn.
Nam Chi xử lý xong cho anh, mới đến nhà vệ sinh rửa tay, lúc trở về lấy hộp thuốc thì người này đã ngồi trở lại xe lăn, tiếp tục bận công việc của mình.
Phương hướng phát triển phần mềm mới của anh đang đi đúng hướng. Bây giờ xã hội đầy rẫy sự thù địch, ai cũng cần phải có cho mình một hệ thống lọc bỏ những lời lẽ th* t*c để bảo vệ bản thân mình, đặc biệt là những người nổi tiếng, ngôi sao, còn có các họa sĩ như cô.
Không thể ngăn cản người khác tiếp tục dùng những từ ngữ th* t*c, nhưng có thể bảo vệ bản thân mình không phải nhìn thấy, nếu không nhìn thấy sẽ không đau lòng.
Cho nên phần mềm vừa xuất hiện, đã có rất nhiều người giới thiệu. Vốn dĩ anh rất keo kiệt, không chịu bỏ tiền ra để mua quảng cáo nhưng mọi người lại cảm thấy phần mềm rất tốt nên tự động giới thiệu cho người khác một cách vô cùng tận tâm.
Nhiều người sử dụng nên bây giờ cơ bản ngoại trừ những lúc nấu cơm, thì suốt khoảng thời gian còn lại anh đều bận, vấn đề trong phần mềm cần anh xử lý ngày càng nhiều, sửa bug, cải tiến phần mềm,...
Trước mắt người sử dụng phần mềm mới này đã lên đến con số hơn mười nghìn người rồi.
Sau đó vài ngày, doanh thu đổ về gần một trăm nghìn, cộng với ngày đầu tiên, tổng cộng khoảng một trăm mười nghìn.
Anh mới làm bao lâu đâu chứ, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi thôi. Anh từ hai bàn tay trắng, trở mình thành người có hơn một trăm mười nghìn tiền gửi ngân hàng rồi.
Anh đã trả hết tất cả các khoản nợ trước đây, số tiền quyên góp mà dân làng gửi cho anh, cùng với số tiền mà những cô nữ sinh năm xưa đã đổi giúp anh, đều được hoàn trả gấp đôi.
Anh chỉ keo kiệt với chính bản thân mình như thể anh cảm thấy bản thân anh không xứng đáng dùng đồ tốt hay ăn đồ ngon, nhưng những điều nên hiểu về quy tắc và lễ nghĩa thì anh đều hiểu rất rõ.
Nợ tình cảm cũng không phải là người khác giúp anh một nghìn, thì anh trả một nghìn. Nợ tình cảm là khi anh đang ở vực sâu có người vươn tay ra giúp, điều đó vô cùng đáng quý. Nam Chi đã từng hỏi anh rồi, anh nói, lòng tốt thì nên được đáp lại xứng đáng, không thể để những người tốt phải buồn lòng.
Sau khi trả gấp đôi số tiền, anh vẫn luôn dõi theo tình hình của những người đó, chỉ cần họ gặp khó khăn hay cần giúp đỡ, anh sẽ lập tức ra tay hỗ trợ ngay.
Mấy tháng trước anh vẫn còn là người nhận sự giúp đỡ từ người khác, vai trò thay đổi nhanh thật.
Mấy tháng trước Nam Chi không hề có một suy nghĩ nào khác với anh, còn về phương diện kiếm tiền chỉ cần có thể giúp cô là được rồi. Mấy tháng sau, người này lại kiếm rồi đưa cô mười mấy vạn.
Mà số tiền này đều ở trong tay cô, hơn nữa theo ý Tống Thanh là, cho cô không cần phải trả lại.
Dù số tiền cô bỏ ra cho anh còn nhiều hơn, chỉ riêng cái chân giả cũng đã vượt xa con số đó, nhưng cô vẫn thấy rất vui.
Nuôi đứa nhỏ cho lớn, giờ nó bắt đầu báo đáp cô rồi.
Người này lòng dạ ngay thẳng, còn tự mình dành thời gian hủy bỏ hộ khẩu hộ nghèo và hồ sơ lập án, nhường phúc lợi quốc gia cho người khác, chỉ giữ lại thẻ khuyết tật.
Có rất nhiều lúc cần đến giấy chứng nhận khuyết tật, chẳng hạn như khi đi sang tỉnh khác hay thành phố khác, anh phải dùng đến nó để làm việc với người ta. Nếu không vì lý do này, e rằng ngay cả giấy tờ đó anh cũng muốn bỏ luôn.
Người này còn có thể làm từ thiện nữa, cũng là sáng hôm nay Nam Chi mới biết được. Phần mềm này của anh là chín tệ chín một tháng, có người thanh toán tiền cả tháng, chỉ cần quyên góp mỗi người một hào, mười nghìn người là thành một nghìn, về lâu về dài sẽ tích được một khoản tiền không nhỏ.
Anh là một hũ nút, bình thường thích làm gì sẽ làm cái đó, rất ít khi để lộ. Mấy ngày trước, chính Nam Chi phát hiện số tiền chín tệ chín đã biến thành chín tệ tám, ban đầu, cô chỉ nghĩ là anh giữ lại để tiêu vặt cho mình. Kết quả là sáng nay, khi anh nói muốn đi mua đồ ăn nhưng lại không có tiền, hỏi ra mới biết số tiền đó đã được quyên góp chứ không phải để dành cho anh.
Số tiền hai ngày nay của anh đã bị Nam Chi xài hết. Mỗi lần ra ngoài trước đó cô đều sẽ nói mời anh đi ăn cơm, đi chơi này kia, nhưng sau đó lại làm ngơ để anh trả tiền.
Trong thẻ anh mới có bao nhiêu tiền, chưa đến vài ngày đã bị cô tiêu hết sạch.
Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là một người mà lúc mua rau còn tính toán từng hào với người ta, vậy mà lại đi quyên góp tiền.Mỗi lần một hào, một ngày ít nhất cả trăm lần, số tiền đó nếu để lại cho bản thân thì đủ để anh ăn ngon, uống sướng, thậm chí còn mua được quần áo mới.
Anh vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi, ra ngoài vẫn tính toán từng hào, nhặt cả vỏ chai nhựa chỉ đáng một xu, đối với ăn uống hay quần áo, anh chẳng có yêu cầu gì nhiều. Cô mua thì anh ăn, anh uống, anh mặc, không ai mua, anh vẫn như trước, chẳng đòi hỏi gì.
Nhưng bây giờ quần áo không đủ sẽ nói với cô, anh nói muốn một cái áo len.
Sau đó Nam Chi để anh chọn, mua cái gì anh mặc cái đó, thay đổi kiểu dáng, hình thức không có yêu cầu gì, chỉ thỉnh thoảng sẽ nói với cô, đừng mua giống cái lần trước, cái kia cổ chật. Còn có một chiếc áo len không thể mặc đơn lẻ, mặc trực tiếp vào người thì ngứa rát khó chịu.
Anh còn kéo vạt áo lên cho cô xem, trên bụng toàn là những chấm đỏ li ti, bị sợi len cọ vào mà thành. Bình thường anh rất giỏi chịu đựng, nếu không phải quá khó mặc hay cực kỳ khó chịu, anh sẽ chẳng bận tâm.
Anh đã nhắc đến thì chứng tỏ chúng khó mặc thật. Thế nên, sau khi biết rồi, lần sau Nam Chi sẽ tránh mua loại đó, đổi sang những kiểu khác tương tự.
Chẳng hạn như áo sơ mi lót nỉ, hoodie, áo thun,...
Cô thích cái gì sẽ mua cho anh cái đó, đối với phương diện này Tống Thanh không yêu cầu nhiều. Rất tốt, cô dựa theo phong cách mình thích để cho anh mặc, ăn mặc đúng theo phong cách mình thích, không cần để ý đến ai khác.
Người này cũng chẳng biết gì, chỉ cảm thấy màu trắng không tiện cho việc làm việc nhà, mau dơ thì đều không có ý kiến, tùy cô chơi đùa.
Lúc nghèo khó thì thế, nhưng khi lương tháng lên đến chục nghìn vẫn thế. Bây giờ đã đạt trăm nghìn và còn tiếp tục tăng nhưng anh vẫn như cũ, trước sau như một.
Có vài người thật sự sẽ chẳng thay đổi, vẫn giống hệt như trước kia, vừa đến là kiểu người gì thì bây giờ vẫn chính là kiểu người đó.
Đột nhiên có một khoản tiền lớn đối với anh mà nói là một con số khổng lồ, nhưng anh không hề trở nên kiêu ngạo, vẫn cứ làm việc của mình giống như trước giờ vẫn từng làm.
Vẫn lo đủ ba bữa một ngày, việc nhà trong khả năng thì đều làm hết, không hề giảm bớt chút nào, cũng chẳng tìm cách né tránh, không nghĩ rằng giờ mình kiếm ra tiền rồi thì có thể bớt làm đi một chút.
Không phải là không nói, bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn tranh thủ thời gian học để đan khăn quàng, đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, nhưng chút lợi ích nhỏ nhoi, mười đồng cũng không bỏ qua, vẫn kiếm về rồi chuyển hết cho cô.
Điểm khác biệt duy nhất có thể nhận ra ở anh chính là bước chân đã thả lỏng hơn một chút so với trước đây. Nếu trước kia đặt trọng tâm vào việc kiếm tiền, thì bây giờ anh chuyển hướng sang học tập, xem tài liệu hướng dẫn, nghiên cứu những điều mới.
Dù đã đạt đến vị trí hiện tại, nhưng anh vẫn không để bản thân mờ mắt, không tự mãn cho rằng những gì mình biết đã đủ rồi, sau này cứ sống dựa vào số tiền dành dụm đó.
Trái lại, anh càng ý thức rõ ràng rằng mình chỉ mới chập chững bước vào con đường này, còn nhiều điều chưa hoàn thiện, thế nên ngày nào cũng ra sức trau dồi bản thân.
Những hành động này, rốt cuộc là do tâm trí quá vững vàng, hay vì anh không trực tiếp quản tiền, không nghe được âm thanh tiền chảy vào ào ào, nên chẳng có cảm giác gì?
Tất cả các nguồn tiền đều nằm trong tài khoản cô.
Người vui vẻ, kích động mỗi ngày là cô, tận mắt thấy tiền đều đặn đổ vào, hơn nữa còn không ngừng tăng lên, một ngày mấy nghìn, thậm chí hơn chục nghìn, ai có thể bình tĩnh được chứ, chắc chỉ có người không trực tiếp cầm tiền như anh thôi.
Bởi vì đã có tiền nên chuyện lắp thang máy cũng được cô đưa vào kế hoạch. Cô đã nói với Tống Thanh sẽ dùng tiền của anh lắp thang máy mà anh cũng chẳng có ý kiến gì.
Thang máy là do hai người cùng chọn, một mẫu trong nhà, lớn hơn loại một người dùng bình thường một chút vì Tống Thanh phải ngồi xe lăn, chi phí không hề nhỏ, nhưng hiện tại cả hai đều có thể gánh vác. Sau khi chọn xong mẫu mã, có người đến đo đạc thực tế, chờ một thời gian thì một nhóm thợ đến lắp đặt.
Sau khi xong việc, họ còn giúp mang rác thải xây dựng trong nhà đi, còn một số thứ lặt vặt thì hai người tự thu dọn, đến tận khi trời tối mới sắp xếp xong. Nam Chi xuống dưới vứt rác, lúc trở về thì thấy Tống Thanh đã dùng thang máy lên lầu, đang gom quần áo bẩn cô vứt trên sô pha, định mang đi giặt.
Lần đầu tiên dùng thang máy, vậy mà lại dùng để làm việc nhà.
Nam Chi túm lấy anh, nhốt vào phòng khách nhỏ, sợ anh tiếp tục làm việc nên tự mình lên lầu khóa cửa lại, nhét chìa khóa vào túi, cô không mở cửa thì Tống Thanh không thể lên được.
Cô trông chừng anh rất chặt, anh cũng chẳng có cơ hội lẻn lên lần nữa.
Buổi tối, vì lắp thang máy mà hao tổn không ít tiền bạc, nên cả hai đều vùi đầu cày cuốc, một người nằm trên giường ôm mèo vẽ tranh, một người ngồi trước bàn máy tính hoàn thiện chương trình cũ.
Chắc là ngồi lâu quá nên bắt đầu không yên, Tống Thanh viện cớ đi vệ sinh, thực chất là lẻn vào góc khuất tầm nhìn của cô, tranh thủ đi thang máy lên lầu. Kết quả, chẳng bao lâu sau lại lủi thủi đi xuống, lúc quay về phòng khách nhỏ, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự thất vọng không thể che giấu.
Nam Chi đứng dậy lấy hộp thuốc, khiến sự thất vọng của anh chuyển thành tuyệt vọng.
Sau khi bôi thuốc, dán băng cá nhân xong, cô vừa thu dọn hộp thuốc vừa nghĩ.
Nếu bây giờ cô vẫn còn làm việc trong bệnh viện, chắc hẳn đồng nghiệp cũ và thầy của cô sẽ rất ngạc nhiên khi thấy cô tiến bộ nhanh đến vậy, việc xử lý vết thương ngày càng thuần thục.
Đúng thế, kinh nghiệm này đều dùng cả trên người Tống Thanh.
Đáng tiếc cô không còn đi làm nữa, cũng chẳng còn chỗ nào để khoe kỹ thuật của cô nữa.
Giữa tháng mười hai, mỗi ngày mở mắt ra, thứ đầu tiên Nam Chi nhìn thấy là bóng lưng chăm chỉ làm việc của Tống Thanh, trước khi ngủ vẫn là bóng lưng miệt mài học tập của anh. Cuối cùng, cô cũng không nhịn được nữa, cũng muốn cố gắng vì bản thân một lần.
Cô muốn bắt đầu học những kỹ thuật vẽ mới, thử nghiệm những phong cách mới, cô không thể mãi dậm chân tại chỗ với một lối vẽ duy nhất, một chiến binh tám mặt (*) mới có thể tồn tại lâu dài.
(*) Chiến binh tám mặt: Là một thuật ngữ mạng xuất phát từ cộng đồng game, đặc biệt là trong các trò chơi đối kháng hoặc nhập vai. Nó ám chỉ một nhân vật có chỉ số phát triển toàn diện, không có điểm yếu rõ ràng.
Học một hướng đi mới rất khó, chẳng khác nào đập đi xây lại chính mình, nhưng nghĩ kỹ lại, dù gì cô cũng đã có nền tảng hội họa, những đường nét cơ bản không cần phải rèn lại từ đầu. Cô chỉ cần khám phá phong cách và màu sắc mới mà thôi.
Còn Tống Thanh, anh như được tái sinh từ tro tàn, đi trên một con đường hoàn toàn khác so với trước đây.
Trước đó anh tốt nghiệp đại học sư phạm, nếu không gặp chuyện ngoài ý muốn có lẽ anh đã trở thành một giáo viên bình thường, dạy dỗ bao thế hệ học sinh đưa mọi người đi đúng hướng.
Chính thầy cô đã dìu dắt anh đến được ngày hôm nay, vì thế anh vẫn luôn có một chút chấp niệm với nghề giáo. Tống Thanh nói, đợi sau này khi mọi thứ ổn định, anh sẽ đi dạy học cho trẻ em vùng sâu vùng xa.
Nam Chi cảm thấy anh thật tốt, cô cũng nói suy nghĩ của mình. Sau khi kiếm được đủ tiền, cô muốn đi làm từ thiện, giúp đỡ nhiều người giống như Tống Thanh, những cô gái, những chàng trai, chỉ cần họ cố gắng học tập, phẩm chất đạo đức tốt, đều sẽ ra tay giúp đỡ.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai người không bị đói, có đủ đường lui. Vì thế, sau khi kiếm được tiền, cả hai đều sống rất giản dị, không tiêu xài hoang phí mà tiết kiệm lại. Họ dự định mua nhà trước, làm chủ nhà cho thuê, khi thu nhập hàng tháng đủ để lo liệu chi phí sinh hoạt và vẫn còn dư ra, lúc đó sẽ thực hiện kế hoạch của mình.
Đi khắp mọi nơi, ngắm nhìn thế giới, nhìn thấy chỗ nào cần giúp đỡ thì đến đó giúp đỡ một tay.
Vì mục tiêu này, hai người ra sức học tập, Tống Thanh dậy mấy giờ nên Nam Chi cũng dậy giờ đó.
Nam Chi có tính trì hoãn, cũng không đủ kỷ luật, nhưng nếu bên cạnh có một người siêu chăm chỉ, siêu siêng năng, cô cũng không thể không bị cuốn theo. Giờ cả hai đều thức dậy lúc chín giờ sáng, đi ngủ lúc mười một giờ tối, trưa ngủ hai tiếng, thỉnh thoảng xuống nhà đi dạo.
Một người tiếp tục phát triển tính năng phần mềm, một người vẽ tranh thương mại, việc làm video giờ là hợp tác của cả hai. Tống Thanh nấu ăn, cô quay, ai rảnh thì cắt dựng, việc này khá đơn giản, chỉ cần học qua một chút là làm được, nhưng lại đòi hỏi sự kiên nhẫn.
Máy tính cũng được chuyển xuống tầng một, hai chiếc bàn đối diện nhau, mỗi người ôm một con mèo, rất công bằng.
Tống Thanh không quá chấp nhặt chuyện này, thỉnh thoảng cô ôm cả hai con cũng không sao, mệt rồi thì nằm lên giường của anh nghỉ một lát, thư giãn xong lại tiếp tục, cảm giác còn bận rộn hơn trước nhưng cũng thoải mái hơn nhiều.
Đặc biệt là khi thấy dù mình có dừng lại một chút, tiền vẫn không ngừng đổ về, thật sự rất yên tâm.
Còn về những khó khăn và đau khổ trong quá trình này, chỉ cần nghĩ đến việc Tống Thanh cũng đang chịu đựng như mình, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, khi có người san sẻ áp lực với mình, áp lực tự nhiên sẽ giảm bớt, không còn quá nặng nề nữa.
Kiên trì như vậy một thời gian, Nam Chi phát hiện mình trở nên siêng năng hơn một chút, bắt đầu chủ động làm việc nhà, tiện tay dọn dẹp này nọ.
Ví dụ như trước đây, sau khi về nhà ăn xong, cô thường cảm thấy rất mệt, hộp cơm mua về cũng lười dọn, cứ để đó đến khi không còn chỗ đặt đồ ăn lần sau mới gom một lượt, nhét đầy mấy thùng rác rồi mang xuống vứt đi.
Bây giờ ăn xong sẽ thu dọn ngay, trên bàn lúc nào cũng sạch sẽ, thùng rác cũng trống trơn, không còn đồ thừa.
Lúc Tống Thanh xuống lầu sẽ thuận tiện xách đi bỏ, mà cô cũng thế.
Cô giống như quay trở về ngày trước khi ở cùng với bà nội. Cô tích cực hướng về phía trước, mà bà nội cũng thế.
Khi đó cô kéo bà nội theo, giờ Tống Thanh đang kéo cô theo.
Cảm giác thật tốt.
Còn hơn trước kia chỉ có một người phơi nắng, cô càng thích hai người bây giờ hơn, bởi vì mệt mỏi có thể dựa vào vai nhau.
Nam Chi ở nhà hơn hai mươi ngày, gần một tháng thì cuối cùng gia đình cũng phát hiện ra cô đã nghỉ việc, gọi điện hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Cô nói thật, ba mẹ cô cũng không ngạc nhiên, thậm chí cũng không trách móc gì.
Thực ra, họ đã làm tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ, chỉ là trong nhà có ba đứa con, mỗi đứa lại có cách thể hiện khác nhau, nên khó tránh khỏi có phần thiên vị với đứa gần gũi với họ hơn.
Cũng giống như trong nhà cô, có Tống Thanh và hai con mèo, hai con mèo thân với cô, nhưng Tống Thanh còn thân với cô hơn. Mà cô cũng yêu thích cả Tống Thanh lẫn hai con mèo, nhưng vẫn đối xử với Tống Thanh tốt hơn một chút.
Tất nhiên, cô cũng không bạc đãi lũ mèo, đồ hộp của chúng đều là hàng nhập khẩu, các loại thịt gà, vịt, cá, tôm mỗi ngày đều không thiếu, khung leo trèo giá hàng nghìn tệ, nói mua là mua, vòng cổ chúng đeo đều là dây chuyền vàng, chỉ là, so với Tống Thanh, vẫn kém một bậc.
Kém hơn, nhưng không có nghĩa là không thương yêu.
Chỉ có thể nói rằng, trong lòng cô, mèo không phải lựa chọn hàng đầu, cũng giống như vậy, trong lòng ba mẹ cô, cô không phải lựa chọn hàng đầu.
Vậy nên bây giờ cô không còn bận tâm nữa, dù sao thì, bây giờ đã có người xem cô là lựa chọn quan trọng nhất rồi.