Mũi tên của người đó rất thô, rất rõ ràng, nổi bật đến mức ngay cả một người có chút tự ti như cô cũng có thể nhận ra, nhìn thấy và ý thức được rằng đúng vậy, cô chính là lựa chọn hàng đầu trong lòng anh.
Là con người thì không thể quá tham lam, cũng chẳng phải tiền nên chỉ cần có một người thiên vị mình, vậy là đủ rồi.
“Sắp đến Đông Chí rồi, không bao lâu nữa là đến lễ Bình An, đêm Giáng Sinh, vừa khéo con cũng đã nghỉ việc rồi, vậy thì về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên đi.”
Trong phòng khách nhỏ, có một chiếc bàn trắng và một chiếc bàn gỗ đặt đối diện nhau, Nam Chi ngồi trước bàn màu trắng, Tống Thanh ngồi trước chiếc bàn gỗ.
Lúc nghe điện thoại, Nam Chi đang vẽ tranh. Cô cũng không rời đi chỗ khác mà vẫn ngồi nguyên tại chỗ, hai người ngồi rất gần nhau, gần đến mức khi bật loa ngoài, phía bên này vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói trong điện thoại.
Bàn tay đang gõ bàn phím của Tống Thanh dừng lại một chút, vốn dĩ trong phòng đã im lặng, chỉ có anh làm ra tiếng động. Sau khi anh dừng lại, thì không gian xung quanh dần trở nên yên tĩnh, không khí kỳ lạ đến mức khiến Nam Chi cảm thấy không ổn, quay đầu lại nhìn anh.
Ngón tay Tống Thanh khẽ cong lại, khẽ gõ lên bàn phím.
“Không được.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh Nam Chi dứt khoát từ chối: “Năm nay, con có hẹn với bạn cùng phòng, mấy ngày nữa bọn con hẹn nhau ra ngoài xem concert, hiếm khi không phải đi làm nên con muốn tranh thủ chơi cho thoải mái.”
Thật ra, cô vẫn luôn biết anh đang để ý điều gì, và cô cũng không khiến anh cảm thấy thất vọng, nói xong, cô có thể thấy rõ ràng anh hơi thả lỏng người, tiếp tục gõ bàn phím, trong phòng lại một lần nữa vang lên tiếng gõ phím đều đặn.
Nam Chi cũng cong khóe môi lên nói: “Chúc ba mẹ Đông Chí vui vẻ trước nhé, cả chị và em trai nữa, con không về nhưng quà vẫn sẽ gửi đến cho mọi người.”
Nói xong, không đợi ba mẹ kịp phản ứng mà hỏi bạn cùng phòng của cô là nam hay nữ thì cô đã nhanh chóng chặn trước nói rằng bạn cùng phòng đang đợi nên cô phải cúp máy đây, cúp máy xong thì phát hiện Tống Thanh đang nhìn cô.
Nam Chi hỏi anh: “Nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Tống Thanh quay mặt đi, một lát sau thì quay đầu lại, hỏi cô: “Đông Chí, muốn ăn gì?”
Nam Chi hiển nhiên trả lời: “Đương nhiên phải ăn bánh trôi rồi.”
Cô nhớ cái gì đó, lại hỏi anh: “Còn cậu thì sao, ở địa phương cậu sẽ ăn cái gì?”
Tống Thanh còn vô cùng nghiêm túc nghĩ: “Ăn sủi cảo.”
Anh không nhớ rõ, chỉ biết là mỗi khi đến ngày đặc biệt nào đó, người nhà kia sẽ báo cho anh biết, ngày mai ăn sủi cảo, ngày mốt nấu ít bánh ú, chắc sợ anh đến ăn chực nên họ chẳng bao giờ nói rõ ngày đó là ngày lễ gì.
Mà anh cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện này. Thế nên anh không có ấn tượng sâu sắc về ngày Đông Chí sẽ ăn gì.
Anh chỉ nhớ rằng Tết sẽ ăn sủi cảo, vậy chắc Đông Chí cũng thế, dù sao thì số lần làm bánh trôi cũng chẳng nhiều bằng làm sủi cảo.
“Vậy thì nấu cả bánh trôi và sủi cảo đi, ăn hết.” Nam Chi cứ qua loa quyết định như thế: “Kết hợp giữa cả chỗ tôi và chỗ cậu luôn.”
Tống Thanh không có ý kiến gì, anh đều nghe theo lời cô.
Bởi vì cách Đông Chí chỉ có hai ngày, cho nên anh cũng không vội chuẩn bị mà vùi đầu tiếp tục làm việc, tranh thủ hoàn thành trước để dành thời gian cho Đông Chí, Giáng Sinh, lễ Bình An và cả buổi concert sắp tới.
Bây giờ làm xong hết mọi việc, đến lúc đó có thể thoải mái đi chơi mà không phải lo nghĩ gì cả.
Bên cạnh anh, Nam Chi đã quên mất vừa nãy nói gì, cô đang chơi điện thoại, nhưng vì nghịch lâu quá nên tay lạnh cóng hết. Thế là cô nhét thẳng bàn tay của mình vào cổ Tống Thanh để vừa làm anh giật mình, vừa tranh thủ sưởi ấm tay.
Tống Thanh vẫn như mọi khi, lạnh đến mức “Hít” sâu một hơi nhưng rồi cũng thành quen, chờ sau khi thích ứng được sự chênh lệch nhiệt độ này, anh lại bình tĩnh tiếp tục gõ máy tính như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nam Chi không chịu nổi dáng vẻ nghiêm túc này của anh, có trời mới biết cô thích nhất chính là những lúc cô làm anh lạnh đến run lên rồi khẽ kêu lên theo bản năng kia. Vì thế cô lại thò luôn tay còn lại vào trước ngực anh, làm thêm một lần nữa. Sau khi nghe được âm thanh muốn nghe, tay cô lại bắt đầu không yên phận, lần mò khắp nơi rồi lướt nhẹ lên làn da anh.
Tống Thanh là người có làn da trơn láng nhất mà cô từng thấy, cũng là người khi c** q**n áo ra vẫn trắng nõn, giống như một quả trứng gà bóc vỏ vậy, không hề nói quá chút nào.
Cô biết rõ nguyên nhân, bởi vì người này lúc nào cũng tắm rất nghiêm túc, chà xát cả người mình đến khi đỏ ửng, mấy chỗ da mỏng còn bị chà đến xước da.
Cô biết được chuyện này là do mấy ngày trước giúp anh bôi thuốc cô mới phát hiện ra. Có lẽ vì cô không hay đeo bao tay, vì bản thân cô không cảm thấy gì nhưng anh thì trái lại, khi đó anh càng tắm kỹ hơn. Lần đầu cô không để ý tưởng rằng bôi thuốc hai, ba lần là hết, ai ngờ lần thứ tư có lẽ anh sợ cô sẽ ghét bỏ anh. Nên sau này anh đều đợi đến lúc tắm xong mới để cô bôi thuốc cho mình.
Vừa mới tắm xong, làn da anh ướt át, sạch sẽ mịn màng, còn vương chút hương thơm, nhưng vì tự chà đến mức xước cả da, nên cô phải nhẹ nhàng vạch ra, tỉ mỉ bôi thuốc giúp anh.
Sau này anh cũng không dám kỳ cọ mạnh nữa, nhưng mỗi lần đi ra thì da anh đều hồng hồng, giống như vừa mới bị ngược đãi.
Trước ngực, sau lưng, trên xương quai xanh, tất cả đều bị thế.
Nam Chi nghiêm túc bảo anh rằng chà da như vậy sẽ làm tổn thương lớp sừng, tạo cơ hội cho vi khuẩn xâm nhập, một khi chúng bám lên bề mặt da, sẽ dễ gây viêm đỏ, lở loét, rất không tốt, câu nói này dọa anh sợ đến mức ngoan ngoãn chấp nhận điều trị.
Những chỗ phiếm hồng, vị trí bị chà xát, đều được cô bôi thuốc cẩn thận không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Thật ra, vấn đề của anh chỉ đơn giản là do kỳ cọ quá mạnh nên mới mãi không lành như thế.
Còn có một nguyên nhân nữa, anh tắm quá nhiều, vừa mới lành được một chút, sau lưng lại bị anh chà rách tiếp, trước đó vết thương do dao cạo để lại còn chưa lành, sẹo còn chưa kịp liền đã bị anh chà đến mức chảy máu lần nữa.
Khó khăn lắm mới đợi cho vết thương cũ lành hẳn, thì chỗ khác lại bị xước. Nam Chi liên tục bôi thuốc cho anh suốt hơn mười ngày, cũng dọa anh sợ luôn.
Trước đó sau khi tắm xong anh còn chủ động tìm cô hoặc ngồi trên xe lăn, cởi áo chờ cô đến bôi thuốc, hoặc nằm trên giường, thậm chí có khi cô bận việc khác anh cũng chỉ biết đợi. Sau này chỉ cần thấy cô xách hộp thuốc là lập tức bỏ chạy ngay.
Cô đổi cho anh một chiếc xe lăn điện, trước đây, nếu anh chạy thì cô vẫn có thể đuổi kịp, giờ thì cô chỉ còn thấy anh phóng đi mất.
Không đuổi kịp thì cũng chẳng sao, cùng lắm là chơi trò rượt bắt chặn đường anh phải đi qua, hoặc tạo tiếng động giả vờ truy đuổi, thực ra lại vòng sang hướng khác chờ sẵn. Anh không láu cá bằng cô, xe lăn cũng không linh hoạt đến mức quay đầu ngay lập tức, thế nên kiểu gì cũng bị cô tóm gọn.
Dù sao thì nhà chỉ rộng có nhiêu đây, có chạy đi đâu cũng không thoát được. Nếu không bị bắt sớm thì cũng bắt muộn thôi, dù sao cũng chỉ là một con cá nằm trên thớt, chỉ là chút giãy giụa cuối cùng mà thôi.
Cũng chỉ khi ngồi trên xe lăn mới còn có đường chạy. Nếu anh xuống khỏi xe lăn, đặt anh nằm đâu là anh nằm yên đấy, muốn giãy giụa cũng không thể giãy giụa nổi.
Có lẽ bởi vì ngày nào cũng phải bôi thuốc, nên giờ anh có cảm giác như cả người đã bị cô nhìn qua hết, kiểu như lợn chết không sợ nước sôi, dáng vẻ thờ ơ chẳng còn bận tâm nữa. Đến giờ tay Nam Chi thò tay đến trước ngực anh, mà anh vẫn có thể bình tĩnh gõ code như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Tay Nam Chi có phần hơi quá trớn, nhưng anh vẫn không phản ứng gì cả.
*
Thật ra Tống Thanh đã thấy hết cả rồi, khi chuyển phần mềm sang chế độ đen để bảo vệ màn hình, anh có thể nhìn thấy bóng dáng người phía sau và động tác của cô phản chiếu trên màn hình. Anh cũng chẳng phải gỗ đá, nên đã nhận ra được bàn tay ở ngay trước ngực mình từ lâu.
Nhưng anh vẫn cứ luôn cho rằng, Nam Chi chỉ là đang giả vờ mà thôi, thật ra cô không dám làm gì cả.
Trên tài khoản của cô đầy những bức tranh trêu chọc anh, hôm nay mặc đồ nữ, ngày mai bị đè trên giường bắt nạt, nhưng thực tế thì cô rất nhát, nhát đến gần như không dám làm dù chỉ một chút nào.
Thế nên anh vẫn yên tâm tiếp tục kiểm tra mã code, chèn thêm đoạn sửa lỗi vào chỗ xuất hiện bug.
Nhưng khi anh chạy trên giao diện giả lập dùng thử thì chương trình vẫn không thể hoạt động được.
Sửa một bug, lại có hàng loạt lỗi khác phát sinh, không sửa được thì nhìn thấy khó chịu, Tống Thanh cứ thế liên tục chỉnh sửa, thử nghiệm. Sau khi làm xong hết thì bàn tay Nam Chi vẫn chỉ dừng lại trên ngực anh mà thôi.
Quả nhiên, ngoài đời chỉ là kẻ nhát gan, chỉ có mạnh miệng là giỏi.
Tống Thanh khát nước, cầm cốc trà lên uống. Lúc này Nam Chi mới rút tay về, ngồi sang một bên tìm quà Đông Chí để gửi cho ba mẹ, chị gái và em trai.
Hóa ra Đông Chí cũng tặng quà à.
Chuyện này là lần đầu tiên anh được biết. Ở quê anh thật ra Đông Chí không được xem trọng như thế nếu không anh sẽ có chút ấn tượng rồi, lễ Bình An và đêm Giáng Sinh vốn dĩ không phải là ngày lễ truyền thống trong nước nên muốn tổ chức thế nào cũng được. Anh cũng chưa từng thật sự ăn lễ này bao giờ, trước kia ở cùng với ba mẹ cũng thế, sau này đến nhà chú thím thì chẳng biết gì nữa.
Chẳng ai tặng quà cho anh, anh cũng sẽ không tặng quà ai, thỉnh thoảng vào những dịp này anh chỉ như một người vô hình. Bây giờ dù muốn tặng cũng không thể tặng được, bởi vì trên người anh không có tiền, tiền của anh đều ở chỗ Nam Chi cả rồi.
Nhưng tính ra thì, khoản tiền từ nước ngoài chắc cũng sắp đến rồi, số tiền đó hơi đặc biệt nên không thể chuyển thẳng vào tài khoản của Nam Chi mà phải qua một tài khoản chỉ định trước, rồi mới gửi tiếp cho cô, khoản tiền này, anh có thể tự chủ động sử dụng.
Nam Chi thiếu cái gì nhỉ?
Nam Chi chẳng thiếu gì cả, vội thế này nên anh cũng chưa nghĩ ra được là cô thích cái gì, nhưng Nam Chi ngồi bên kia đã bắt đầu chọn, bắt đầu nhìn về phía anh.
Tống Thanh biết rằng trong những món quà cô chọn cũng có phần của anh. Nam Chi sẽ không bao giờ quên mua quà cho anh, mỗi lần người khác có quà, anh cũng có phần, còn nếu không có ai khác, thì anh vẫn sẽ có quà.
Anh ở chỗ người khác chỉ là cây cỏ dại, nhưng ở chỗ của Nam Chi lại là kho báu.
Có rất nhiều lúc bản thân anh cũng không biết mình cần gì, nhưng cô thì biết. Rồi sau đó cô tặng anh những món quà đúng lúc đến mức hoàn hảo, đủ các món mà anh sẽ dùng đến.
Ví dụ như tay vịn nhà vệ sinh, bây giờ ở hai bên bồn cầu đều có tay vịn, không gian tắm rửa cũng thế.
Có lẽ liên quan đến lần anh chống tay vào tường gạch men rồi trượt ngã, tóm lại bây giờ thì có rồi.
Xe lăn của anh cũng được cô đổi thành xe điện, thật ra anh không hay ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ đi siêu thị gần nhà mua đồ, đọc sách, đi đến các nơi rất gần, dùng xe lăn tay đẩy là đủ. Nhưng có một lần, cô bỗng nhiên tò mò, bế anh lên ghế sô pha, rồi tự mình ngồi vào xe lăn của anh, lượn một vòng. Sau đó không biết thế nào, cuối cùng lại quay sang xem tay anh.
Lòng bàn tay và đầu ngón tay anh đều là những vết chai sần, vì xe lăn tay thật sự rất nặng, đi đường xe đẩy xe lâu sẽ rất tốn sức, từ từ sẽ bị mài ra vết chai.
Sau khi Nam Chi biết được thì muốn tìm cách giải quyết. Sau đó phát hiện, xe lăn chạy bằng điện, thậm chí còn có loại hai chỗ ngồi nên cô quyết định mua ngay.
Bây giờ cô gần như không cần lái xe nữa, anh lái xe lăn chở Nam Chi đi là được rồi.
Nam Chi biết rõ bản thân anh cần gì, cô còn rõ anh hơn cả anh nữa.
Cô chắc chắn có thể chọn được thứ phù hợp để tặng quà cho anh, còn chỗ anh vẫn còn chưa chắc.
*
Buổi tối vừa ăn cơm nước xong, Nam Chi đã mua xong quà tặng, ba mẹ, chị gái, em trai đều có quà, cũng giống như năm trước, không hề rẻ, mỗi lần ăn Tết đều có loại cảm giác vô cùng đau túi.
Chọn quà cho Tống Thanh thì đơn giản hơn rất nhiều. Cô không cần phải chọn loại đắt tiền, vì người này cho dù rẻ hay đắt đều chỉ cần là cô tặng thì anh đều sẽ trân trọng.
Còn về quà của cô, không cần nghĩ cũng biết, trên người của người này bây giờ cộng lại chưa chắc có nổi mấy trăm tệ, do anh vừa mới mua máy chủ đám mây.
Tiền nộp thuế cũng không có, vừa nãy anh mới nói với cô, bảo anh không có tiền đóng thuế, cần khoản bao nhiêu tiền, còn phải làm thêm mấy thứ linh tinh khác nữa thế là lại đến tìm cô xin một khoản.
Nam Chi luôn có một cảm giác như hai người đã kết hôn rồi, cảm giác rất giống một đôi vợ chồng già.
Nếu không làm gì có người khác phái nào lại giao tất cả tiền bạc cho cô giữ dùm chứ, cần tiền còn phải đến nói rồi xin cô nữa đây này.
Bảy tám giờ là thời gian siêu thị sắp đóng cửa, cũng là lúc có thể được giảm giá và trả giá, sống chung với Tống Thanh lâu dần cô cũng biết. Thế là thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng anh xuất phát, đi săn hàng giảm giá ở siêu thị.
Vừa khoác áo khoác, cô vừa nghĩ, ở chung lâu, con người thật sự sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Ví dụ như bây giờ, cô cũng giống hệt Tống Thanh, biết rõ các chương trình khuyến mãi của siêu thị, nắm được đủ chiêu thức mua sắm, ngay cả một hào cũng phải tính toán.
Trước đây, năm hào rơi xuống đất còn lười nhặt, bây giờ đến vỏ chai chỉ một hào cũng mang về, vì biết Tống Thanh nhìn thấy sẽ vui.
Khi Tống Thanh ra ngoài cũng sẽ mua hotdog, bún chua cay, bún ốc,... cho cô. Một người keo kiệt như anh, bảo mua gì là mua nấy, bảo mua mấy phần là mua mấy phần, rồi cùng cô ăn. Ban đầu anh suýt bị mùi bún ốc làm cho buồn nôn, không ăn nổi, sau này có thể bình tĩnh mặt không đổi sắc mà ăn hết một bát.
Nam Chi mặc xong áo khoác, bỗng nhiên nhận ra đây chính là chiếc áo bị rách hôm đó khi cô ra bờ sông chơi, rồi giúp bà lão nhặt chai nhựa nên bị kéo rách.
Cô có rất nhiều những bộ quần áo như thế này, tận vài bộ lận nên cũng chẳng mấy để tâm đến, nên muốn đổi cái mới.
Hôm đó sau khi cởi ra, cô chỉ treo nó lên cạnh cửa, rồi không để tâm nữa. Sau đó cô mua một cái mới, nên cái này lại bị bỏ quên, không biết đã được giặt từ khi nào, cũng chẳng biết nó được treo ở cửa từ lúc nào. Trong thời gian đó, cô còn mặc nó ra ngoài lấy hàng một lần.
Mà lúc đó cô hoàn toàn không nhận ra nó đã rách.
Nam Chi vừa định cởi áo ra thay cái khác, cúi đầu nhìn thì phát hiện chỗ bị nhành cây kéo rách đã được khâu hình một bông hoa nhỏ, rất nhỏ, chỉ vừa đủ che lại vết rách đó thôi, không hề có chút dư thừa nào.
Nam Chi kéo vạt áo lại xem kỹ hơn, màu sắc của sợi chỉ gần như hòa vào màu áo khoác, nếu không quan sát kỹ thì chẳng thể nhận ra, nhưng nếu chăm chú nhìn, lại có thể thấy đường thêu rất đẹp, tinh tế và khéo léo.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Tống Thanh thêu, người giặt và treo áo lại cũng chắc chắn là anh.
Còn anh làm lúc nào thì cô hoàn toàn không hay biết gì cả.
Nam Chi đi xem túi vải bố của mình, cô nhớ có một cái bị rách một lỗ bên trong vì đựng quá nhiều hộp cơm, ban đầu cô không để ý, đến khi chìa khóa xe rơi vào lớp lót, tìm mãi không thấy mới phát hiện ra.
Lúc đó cô tính vứt đi rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội. Cô thừa nhận, mình có hơi lười, bây giờ cô lật tìm trong đống túi xách, lôi ra cái bị rách, mở ra xem kỹ, nó đã được chỉnh sửa nguyên vẹn rồi.
Hay nói đúng hơn, đã được Tống Thanh khâu lại.
Nam Chi đẩy phần đáy túi lên để nhìn rõ chỗ từng bị rách, mũi kim rất đều, khâu đẹp đến mức không nhận ra chỗ vết vá trước đó đã từng có một cái lỗ rất lớn.
Ngoài cửa, Tống Thanh đợi cô mãi không thấy, nên lên tiếng giục: “Xong chưa?”
Nam Chi khoác chiếc áo đã được thêu hoa, đeo chiếc túi từng bị rách, đóng cửa đi ra ngoài. Cô đặt chân lên bệ đỡ của xe lăn, để anh đẩy cô đến siêu thị săn đồ giảm giá, tâm trạng cô rất tốt.
Bây giờ ra ngoài càng ngày càng tiện.