Siêu thị cách chung cư không xa, quãng đường tuy ngắn nhưng quanh co, Nam Chi tranh thủ lúc dừng lại một chút, lập tức kéo mũ áo khoác của bộ đồ mặc ở nhà trùm lên đầu Tống Thanh, nghịch ngợm đôi tai trên mũ và cái đuôi lộ ra phía sau.
Bởi vì đi đến nơi rất gần nên cả hai người chỉ mặc đồ ở nhà rồi khoác thêm áo ngoài vào.
Thật ra chỉ có Nam Chi mới có thói quen này, nhưng sau này Tống Thanh cũng bị ảnh hưởng dù sao bây giờ anh cũng giống cô.
Mà đồ mặc ở nhà thì đâu cần nghiêm chỉnh quá, miễn sao thoải mái là được. Quần áo toàn do cô mua, đương nhiên phải theo sở thích của cô, mùa đông, cả hai đều mặc bộ đồ ngủ lông dày hình thú.
Không phải hồ ly thì cũng chính là con thỏ trắng.
Hôm nay Nam Chi mặc bộ đồ hình hồ ly, của anh lại là con thỏ trắng, bên ngoài có áo khoác chỉ che được phần thân trên. “Đầu” của thỏ trắng và bên dưới đều lộ hết ra ngoài, hai lỗ tai thỏ còn rũ xuống, chiều dài cũng vừa đủ để thắt chúng lại.
Anh mặc bộ quần áo này nghiêm túc điều khiển xe lăn ở phía trước, còn Nam Chi thì ngồi phía sau liên tục nghịch hai cái tay thỏ, lúc thì để rũ xuống, lúc thì bẻ gập lên cuộn thành hình xoắn ốc. Sau khi chỉnh xong còn tranh thủ khi đi ngang qua cửa kính hoặc bức tường lát gạch men, cúi đầu cắn vào lỗ tai con thỏ trắng, vừa cắn vừa nhìn hình ảnh phản chiếu của cả hai trên cửa kính.
Một con hồ ly màu đỏ đang gặm con thỏ trắng.
Hồ ly thích ăn thỏ trắng nhất.
Hồ ly thích nhất là động vật nhỏ cũng chính là thỏ trắng nhỏ, nếu đang trong trạng thái ăn no, bắt được thỏ trắng cũng chẳng ăn mà nuôi bên mình, trêu chọc cho vui.
Nam Chi no rồi nên chỉ thích trêu chọc thỏ trắng, mà con thỏ trắng đó chính là Tống Thanh.
Tống Thanh chẳng biết gì về hành động của cô, hoặc có lẽ anh đã thoáng thấy từ tấm gạch men. Vì đây không phải lần đầu cô làm vậy, nhưng anh chẳng quan tâm, cũng chẳng buồn để ý, cứ để mặc cô tùy ý nghịch ngợm.
Nam Chi chơi đùa vui vẻ, giữa trời đông rét buốt, tay cô đỏ ửng lên vì lạnh nhưng vẫn rút điện thoại ra chụp ảnh cảnh hồ ly bắt nạt thỏ trắng, đùa chán rồi, cô nhét tay vào khoảng trống giữa lưng Tống Thanh và tấm lót ghế, tận hưởng hơi ấm từ bộ đồ lông mềm mại và nhiệt độ cơ thể anh.
Suốt dọc đường ồn ào, nhốn nháo, không bao lâu đã đến cửa siêu thị rồi.
Thường xuyên đến mua đồ ăn nên nhân viên cửa hàng cũng đều quen biết hai người họ, hễ thấy có giảm giá sẽ tính giá ưu đãi cho khách quen, đi ngang quầy sữa còn được tặng hai túi sữa chua nhỏ.
Cào trúng vài quả trứng, vì sắp đến Đông Chí, sau đó là Giáng sinh và đêm Bình An, mỗi dịp lễ đều phải mua rất nhiều đồ để ăn một bữa thật thịnh soạn. Mà ba ngày lễ nối tiếp nhau, đương nhiên phải tổ chức lớn, thế nên hai người mua hết mấy trăm tệ tiền đồ ăn.
Hóa đơn trên 199 tệ được vớt một lần xu, hai người có thể vớt ba lần, Tống Thanh một lần, Nam Chi hai lần, tổng cộng được mười một tệ bảy, xem như tiết kiệm được hơn mười một tệ, cả hai đều thấy hài lòng, xách đồ về nhà.
Vì trời đã khuya, nên hôm sau mới bắt đầu trộn nhân làm sủi cảo.
Lúc làm anh còn quay video, muốn cho mọi người cùng cảm nhận không khí lễ hội.
Vẫn như mọi khi, Tống Thanh nhào bột, Nam Chi quay phim, đợi đến khi có việc cho cô làm được thì đổi lại, cô làm, anh quay.
Nam Chi lo rửa, thái nguyên liệu, nào là rau, mộc nhĩ, nấm hương,... còn cả thịt, chuẩn bị nhân chay lẫn nhân mặn.
Phải đến mười hai giờ đêm mới chính thức vào ngày lễ, hôm nay chỉ chuẩn bị trước thôi. Trong lúc ăn cơm, vì vẫn còn nhiều thời gian, cô lười biếng, dây dưa cả buổi sáng mới nhào xong nhân và bột.
Camera đặt lên giá sẵn, nên hai người đều rảnh, chia ra một người cán bột, một người gói sủi cảo.
Cán và gói sủi cảo Nam Chi cũng biết làm. Trước đây khi ở nhà, cô và bà nội cũng một người cán một người gói, có lúc cô cán, có lúc cô gói không cố định, chỉ cần biết làm là được.
Hôm nay Tống Thanh cán, cô gói, khó có khi cô được ra tay làm, nên Nam Chi rất để tâm, gói trông cũng rất đẹp, sủi cảo trông như những chiếc tai nhỏ (1) , thỉnh thoảng sẽ là những cái sủi cảo viền hoa (2) bình thường.
Sủi cảo trông như hình chiếc tai nhỏ: Tức là loại sủi cảo có hình dạng giống đôi tai. Thường thì đây là kiểu gói sủi cảo mà mép bột được bóp lại hoặc tạo viền sao cho trông giống hình dáng của một chiếc tai. Một số vùng miền ở Trung Quốc có cách gói sủi cảo này, đặc biệt là trong ẩm thực phương Bắc.Sủi cảo viền hoa: à loại sủi cảo có phần mép được tạo hình giống như viền hoa, thay vì mép thẳng hay gấp nếp đơn giảnMột phần viền hoa, một phần tai nhỏ, gói sủi cảo theo nhiều kiểu để thể hiện tay nghề.
Mười hai giờ tối, bởi vì Nam Chi đã nóng lòng không kịp chờ nên Tống Thanh cũng có chút chờ mong. Vì thế hai người đun sôi nước, canh thời gian, đến giờ đã nhanh chóng thả sủi cảo vào nồi, một nồi khác thì nấu bánh trôi.
Tống Thanh lo phong tục quê cô là ăn bánh trôi, còn Nam Chi lo phong tục quê anh ăn sủi cảo.
Bánh trôi thì nhanh chín hơn, nước sôi là Tống Thanh vớt ra ngâm nước nguội để cô ăn ngay cho đỡ nóng.
Mỗi lần đến ngày lễ, cô lại chỉ mong chờ giây phút này, khi còn ở nhà với bà nội cũng vậy. Sau đó có thể ăn lúc nào cũng được nhưng lại thấy chán, chỉ có miếng đầu tiên là ngon nhất.
Nam Chi là người ăn bánh trôi đầu tiên, miếng thứ hai dành cho Tống Thanh, bên ngoài lạnh nhưng bên trong vẫn nóng, hai người đứng trong bếp, vừa ăn vừa phả hơi nóng.
Nồi của Tống Thanh đã tắt bếp, anh vừa múc bánh trôi ra bát, vừa nhìn sang Nam Chi, máy hút mùi bật lên, tiếng ù ù vang vọng, khói trắng trên bếp phần lớn bị hút đi, nhưng vẫn có một ít khói tản ra xung quanh.
Trên cửa kính, trên mặt bếp, trong không khí dường như phủ một lớp sương mờ, Nam Chi đứng giữa làn sương, chìa chiếc muỗng ra, bên trong có một miếng sủi cảo, đưa cho anh nếm thử.
Bếp núc, nấu ăn, gói sủi cảo, trước đây cũng là chuyện thường ngày của anh, nhưng khác biệt ở chỗ, khi ấy, những gì anh làm chỉ liên quan đến bản thân mình, nhưng đến lúc ăn, người khác gắp trước, còn lại mới đến lượt anh, như vứt thức ăn cho con chó nhỏ. Nếu không có, anh sẽ tự đi nướng hai chiếc bánh bao, húp bát nước luộc sủi cảo rồi trở về phòng mình. Qua khe cửa sổ, anh nhìn sang gian nhà chính, nơi đó đang ăn uống linh đình, tiếng cười nói rôm rả.
Còn anh, giống như con chó nhỏ chờ ngoài cửa, mãi mãi thấp kém hơn người, không được ngồi vào bàn, cũng chẳng thể hòa nhập.
Nhưng giờ đây, anh đang được tham dự, đang được cùng Nam Chi đón lễ, ăn miếng sủi cảo đầu tiên, thích thịt hay thích ăn rau, anh muốn gắp gì thì gắp. Nam Chi có gì, cũng sẽ chia cho anh cái đó, Nam Chi nói, hai người họ là bình đẳng.
Bình đẳng, tất cả mọi người đều bình đẳng, con người sinh ra đều bình đẳng, nhưng thật ra, khoảng cách giữa người với người, ai cũng hiểu rõ trong lòng.
Không nói đâu xa, chỉ riêng thu nhập cao thấp cũng đã phân chia con người thành từng đẳng cấp.
Bình đẳng, nghe như một câu chuyện cười, vừa châm biếm vừa nực cười.
Nhưng ở bên Nam Chi, anh có thể được bình đẳng thật sự.
Anh và Nam Chi chính là như vậy.
Tống Thanh cúi đầu, cắn một miếng sủi cảo, Nam Chi ngồi bên cạnh đợi anh ăn xong rồi hỏi: “Thế nào, ngon không?”
Tống Thanh khẽ gật đầu.
Nam Chi hiểu ý, lấy bát, múc cho mỗi người một bát. Cô biết việc bê bát canh không tiện với anh, nên từ trước đến giờ chưa bao giờ để anh làm, anh chỉ cần cầm đũa và thìa là được.
Thực ra, bây giờ anh đã dùng xe lăn điện, một tay có thể rảnh, so với trước đây đã tiện lợi hơn nhiều, nhưng Nam Chi vẫn như cũ, hễ có cô ở đây thì anh chẳng cần lo gì cả, cũng giống như việc anh chưa từng mua quần áo hay đồ dùng sinh hoạt mà vẫn luôn có để dùng.
Đều do Nam Chi lo lắng cả.
Tống Thanh theo sau cô, khi ngồi xuống thì Nam Chi đã bê hai bát sủi cảo và hai bát bánh trôi đặt ngay trước mặt anh.
Ngoài ra, trên bàn còn có hai chiếc tô lớn, một đựng sủi cảo, một đựng bánh trôi.
Là vì cô biết nếu anh ăn hết một bát thì khi đi lấy thêm sẽ bất tiện, nên cô đã cố tình mua nhiều hơn, bày sẵn trên bàn để anh đỡ phải chạy đi chạy lại, tránh gặp phải phiền phức.
Nam Chi thật sự rất tốt.
Mỗi khi Tống Thanh nấu cơm đợi cô, giặt đồ cho cô, nấu nước đường đỏ cho cô, Nam Chi thường hay lải nhải rằng gặp được anh thật tốt, may mà cô nhanh tay giành trước, chứ để người khác có được anh rồi thì cô đâu được chăm sóc chu đáo thế này.
Anh cũng có thể chăm sóc người khác một cách chu đáo từng li từng tí.
Thực ra, anh cũng là một con người, bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ riêng. Dù có thực sự được người khác cứu giúp, anh cũng sẽ tùy vào người đó thế nào để đưa ra phản ứng như thế.
Ví dụ như đối phương đối xử với anh không tốt, như chú thím anh, tiền đưa ra phải trả giá bằng sức lao động, ký hợp đồng không bình đẳng, sau đó xóa bỏ rời đi không để lại chút gì.
Còn người bình thường đối xử tốt với anh, anh sẽ trân trọng, thật lòng thật dạ muốn báo đáp cho ân nhân sau đó tạm biệt họ làm chuyện của mình.
Nhưng Nam Chi thì không giống họ. Bởi vì cô rất tốt, tốt đến mức khiến anh cảm thấy mình đối xử với cô chưa đủ, đưa cho cô nhiều tiền là điều mà anh nên làm. Anh không muốn rời đi, không muốn rời khỏi cô, không muốn tính toán, phân chia rạch ròi.
Cứ như thế này, cùng nhau đi đến hết đời, bây giờ một người vẽ tranh, một người làm lập trình. Sau này, Nam Chi đi dạy tình nguyện, anh làm từ thiện, tối đến vẫn chung một mái nhà, ngủ cùng một giường.
Đông chí năm nay, họ cùng nhau ngồi dưới ánh đèn, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vừa ăn sủi cảo và bánh trôi nóng hổi.
Giáng sinh và đêm Noel cũng vậy, anh đều ở bên Nam Chi. Anh không còn là chú chó nhỏ lén lút nhìn trộm niềm vui sum vầy của người khác qua khe cửa, cố bắt lấy chút hơi ấm le lói từ bên ngoài nữa. Bây giờ, anh là một thành viên trong gia đình, được ánh đèn trong nhà bao phủ, có người quan tâm, có người trân trọng, có người gọi anh là “Cục cưng ngoan”, thỉnh thoảng lại gọi là “Vợ.”
Chỉ là gọi bừa thôi, Nam Chi thích gọi thế nào thì cứ để cô gọi như thế.
Dù sao cũng không phải nghĩa xấu nên tùy ý để cô gọi.
Cuối tháng Mười Hai, ngày đi xem concert mà Nam Chi từng nhắc đến sắp đến gần, nhưng người nào đó vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, đi dép lê, nằm ườn trên ghế sô pha, chẳng có vẻ gì là đã chuẩn bị cả.
Tống Thanh đã đoán trước được là cô đã quên rồi, hoặc là nói, muốn đi xem biểu diễn thì phải nghĩ đến việc đặt vé trước, sau đó phải đặt xe đi xa, phải đặt khách sạn để ở, chờ đến ngày đó, bọn họ lặn lội trong trời băng tuyết đến địa điểm tổ chức concert.
Bất cứ một khó khăn nào cũng có thể khiến cô bỏ cuộc, làm cho cô mất đi suy nghĩ lúc đầu trong đầu.
Ở bên cô càng lâu, biết về cô càng nhiều, càng hiểu rõ về cô, anh càng nhận ra ngày đó khi cô quyết định đưa anh về nhà, cô đã phải lấy hết dũng khí, đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, vượt qua cả những khó khăn trên đoạn đường này.
Tóm lại trước đó đều là cô cùng đi với anh, bây giờ thì anh sẽ cùng cô đi.
Tống Thanh đã mua được vé từ trước, vì anh biết rõ tính của cô, tám phần là chỉ mua thử mà thôi, nếu không mua được thì thôi cũng chẳng tiếc nuối gì.
Không phải là không có tiền, chỉ là cô không hề có nhiệt huyết với bất kỳ thứ gì, khi gặp chút khó khăn lại bỏ cuộc.
Không thể trông chờ vào cô được. Thế nên Tống Thanh đã tự viết một chương trình nhỏ để giành vé, rồi anh mua được hai vé, cũng đã đặt sẵn vé tàu cao tốc, thậm chí cả khách sạn ở nơi tổ chức concert, còn có xe riêng đưa đón, xuống tàu sẽ có xe chở thẳng đến khách sạn, ở lại một hai ngày, sau đó xe lại đưa đến concert, kết thúc xong lại đưa về.
Sau khi anh sắp xếp xong hết tất cả mọi thứ, anh mới báo cho Nam Chi biết, phản ứng của cô lúc đó anh có thể đoán trước được.
Nam Chi không phải không muốn đi, mà là do thói quen trì hoãn khiến cô luôn nghĩ vẫn còn thời gian, chờ thêm vài ngày rồi nhập thông tin, chờ thêm vài ngày rồi mở chức năng thanh toán tự động trên điện thoại. Nhưng cứ chờ mãi, đến ngày diễn ra concert thì chẳng có vé nào trong tay, đành phải ở nhà, nhưng cô không ngờ, Tống Thanh đã mua được.
Mặc dù cô mắc chứng trì hoãn trầm trọng, nhưng cô cũng không phải kiểu người làm mất vui. Tống Thanh không có hứng thú với concert, nên anh mua vé chắc chắn là vì cô. Vậy thì, cô dứt khoát thu dọn đồ đạc, theo anh lên đường.
Trên đường đi, như mọi khi, cô lại không nhịn được mà vẽ bánh vẽ cho Tống Thanh, nói sẽ dẫn anh đi ngắm cảnh đẹp địa phương, thưởng thức đủ loại món ăn vặt, rồi còn ghé qua mấy điểm check-in nổi tiếng trên mạng.
Nhưng mà, giống hệt chuyện đi concert, cô chỉ nói miệng thì giỏi, đến gần ngày lại lười biếng, ai hỏi cũng lảng tránh, giả vờ không nghe thấy, làm như chưa từng nói gì, chẳng muốn đi đâu hết.
Nhưng lần này, cô gặp phải Tống Thanh, mà Tống Thanh là một người hành động thực tế, giống như chuyện vé concert, trong khi cô chỉ mạnh miệng thì anh đã đặt sẵn vé vào cửa các địa điểm tham quan, phòng khách sạn, chỗ ăn uống.
Người mắc bệnh trì hoãn và thích hứa hão cuối cùng đã gặp khắc tinh là một người thực tế, cũng không như lần trước, đến nơi rồi chỉ ru rú trong khách sạn mấy ngày trời, ngày nào cũng gọi đồ ăn giao tận nơi.
Lần này, nhờ có Tống Thanh, người vừa lười vừa hay hứa hẹn như cô không chỉ đi hết các điểm du lịch nổi tiếng, thưởng thức đủ món ngon mà còn đến concert đúng giờ đúng chỗ.