Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 83

Nam Chi không phải kiểu người nói làm là làm, nhưng Tống Thanh chính là kiểu người như thế. Cô đưa ra ý tưởng còn Tống Thanh sẽ là người hành động thực tế. Anh đã bắt đầu liên hệ với các công ty sửa chữa nhưng mấy đơn vị đến xem đều nói không quá khả thi, bởi vì việc lắp đặt đường ống nước cho nhà vệ sinh sẽ gặp khó khăn.

Đối với căn hộ trên tầng thì còn xử lý được, chỉ là đường ống có hơi dài, dùng lâu có thể sẽ phát sinh vấn đề. Nhưng tầng dưới, đường ống phải đi qua trần nhà người ta, mà họ đã hoàn thiện từ trước nên chắc chắn sẽ không đồng ý.

Còn có một chuyện nữa khiến Nam Chi khá bất ngờ chính là khoản vay để mua căn hộ này sắp được trả hết rồi.

Cô đến ngân hàng kiểm tra lịch sử giao dịch, mỗi tháng trả vài trăm nghìn tệ, tính ra trong một năm đã thanh toán gần hết.

Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Nam Chi. Cô cứ nghĩ ba mẹ cô sẽ trả dần theo kế hoạch, không ngờ họ lại dốc sức để thanh toán nhanh như thế.

Cả hai người họ đều là bác sĩ, sau khi nghỉ hưu vẫn được mời trở về làm việc, một người tính luôn cả tiền hưu thì một tháng ít nhất cũng kiếm được ba đến năm mươi nghìn tệ. Ngoài ra trong tay họ còn sở hữu từ ba đến năm hiệu thuốc, công việc kinh doanh buôn bán dược phẩm vốn dĩ cần nhiều chi phí đầu tư, chưa kể con cái trong nhà còn phải tiêu rất nhiều tiền.

Nghe nói trước đó, chị gái cô vì bị ấm ức ở bệnh viện nên cũng đã nghỉ việc muốn chuyển sang bệnh viện khác để thực tập, mà thời gian thực tập hầu như đều không có lương, mà phí sinh hoạt hằng tháng, túi hàng hiệu hay quần áo cao cấp, kể cả bảo hiểm xe cộ đều do ba mẹ cô chi trả.

Còn em trai thì học thêm đủ loại lớp bồi dưỡng, nên có lẽ ngoài những khoản chi tiêu cần thiết, thì toàn bộ tiền dư dả của ba mẹ đều dồn hết vào căn nhà này.

Nam Chi cầm tờ sao kê của ngân hàng, nhìn những con số trên đó, nhất thời chẳng biết phải cảm thấy thế nào, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô chợt nhận ra mình thật vô dụng.

Ba mẹ yêu thương cô, nhưng không yêu nhiều bằng chị gái và em trai, căn hộ này cũng nhờ có tiền tiết kiệm của bà nội nên mới lọt vào mắt họ, trở thành một nhu cầu đáng được ghi nhớ và đáp ứng. Nhưng dù có như thế cô vẫn không buông bỏ được những tủi thân khi còn nhỏ khi không có ba mẹ bên cạnh của cô, cũng dần dần chấp nhận sự thiên vị sau khi trưởng thành, cảm thấy cứ như vậy cũng tốt rồi.

Thật sự chẳng có tiền đồ.

Bởi vì căn hộ này gặp quá nhiều khó khăn nên cuối cùng hai người quyết định không động vào nó mà chuẩn bị mang tiền đầu tư vào những thứ khác.

Nơi này chính là quê quán của Tống Thanh. Tuy anh không có tình cảm gì đặc biệt với nơi này nhưng Nam Chi vẫn cảm thấy rất cần phải mua một căn nhà đứng tên anh tại nơi đây. Như thế anh cũng sẽ có một nơi để quay về, có một chốn để nương thân.

Ngôi nhà đang ở này Nam Chi thậm chí còn chưa bỏ ra một đồng nào. Cô còn không dám nói mình là chủ nhân thật sự của nó, huống chi còn là Tống Thanh.

Cho nên rất cần phải mua một căn nhà.

Sau khi quyết định xong, hai người lập tức liên hệ đến cách trung tâm môi giới nhà đất, cũng không ít lần chạy đến các khu đô thị mới, liên tục xem nhà, chọn nhà, cuối cùng cũng chọn ra được một căn hộ ưng ý.

Đó là một tòa nhà trong khu dân cư cũ, hai tầng rưỡi, mỗi tầng rộng hai trăm mét vuông, có sân, có thể trồng các loại hoa cỏ, điều bất ngờ chính là tòa nhà này lại có cả tầng hầm nữa.

Trước đây, tầng hầm đó dùng để trữ lương thực, sau này khu vực này được nhà nước quy hoạch thành làng trong phố, việc đỗ xe trong thành phố không tiện, nên chủ nhà này đã cải tạo tầng hầm nó thành chỗ đỗ xe. Sau này khi giá nhà ở khu vực này tăng lên cao, họ lại sửa sang đơn giản rồi cho thuê.

Không có mặt trời, nên có chút ẩm thấp, nhưng giá cả thì rẻ nên vẫn có người thuê.

Họ tự ở tầng hai và nửa tầng trên, còn tầng một thì cho thuê. Gần đây, có gia đình họ muốn đi định cư nước ngoài nên mới muốn bán lại ngôi nhà này.

Sau nhiều lần đến xem nhà, thương lượng mãi, lại cộng thêm việc chủ nhà sắp phải rời đi nên cuối cùng hai người cũng mua được ngôi nhà này với giá hợp lý.

Sau khi có được nhà trong tay, hai người lập tức mời đội ngũ thi công đến sửa sang. Tầng một chia làm bốn phòng, một phòng khoảng năm mươi, sáu mươi mét vuông, không có diện tích chung đều là diện tích thực tế.

Sáu mươi mét vuông không hề nhỏ, mỗi căn hộ đều có bố trí đầy đủ phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ, phòng khách và ban công, dựa theo tiêu chuẩn của một căn hộ dịch vụ cao cấp.

Hai tầng là có tám phòng, tầng áp mái có thể sắp xếp tối đa hai phòng, tầng hầm được mở giếng trời, mở rộng diện tích. Sau khi gia cố bốn phía có thể chia thành ba phòng, dù nhỏ hơn các tầng trên nhưng có ánh sáng mặt trời và sân vườn riêng.

Giếng trời nằm ngay trên sân vườn, có thể thoải mái trồng hoa, trồng rau, còn về vấn đề ẩm mốc hai người họ đã tốn không ít công sức để xử lý vấn đề này. Hai người đã lót thêm rất nhiều lớp chống thấm dưới nền và xung quanh phòng.

Bây giờ đi vào sẽ cảm thấy bên dưới vô cùng sạch sẽ, có lối thông gió phía trước và sau nên lúc nào cũng khô ráo. Sân vườn phía trên vốn dĩ rộng hơn một trăm mét vuông, nay đã được tách riêng ra năm mươi mét vuông để mở giếng trời, xung quanh không có vật nào ngăn cản, nên ánh sáng chan hòa, thoáng đãng, ở lâu cũng không thấy bị bí bách.

Dù biết bản thân mình sẽ trở thành người chủ nhà bị ghét nhưng cả hai người vẫn giữ được chút lương tâm, ít nhất hai người vẫn đảm bảo được những điều kiện cơ bản nhất cho người thuê nhà.

Trước tết, hai người nhanh chóng hoàn thành công việc sửa sang này, cuối cùng cũng kịp hoàn thành, nhà vừa mới sửa sang xong không thể vào ở ngay nên dự định để đó một thời gian rồi mới cho thuê.

Bây giờ hai người họ không thiếu tiền, không trông cậy vào nó để kiếm tiền, nhưng có thể xem như đây là một khoảng đảm bảo cho tương lai.

Tổng cộng có mười ba phòng, trong đó có một phòng không cho thuê, để dành làm chỗ dự phòng cho Tống Thanh sau này.

Đó là căn phòng mà Nam Chi bỏ nhiều tâm huyết nhất, cũng là nơi đón nắng nhiều nhất, có vị trí đẹp nhất. Cô đưa chìa khóa cho Tống Thanh, dù anh cảm thấy không cần thiết nhưng cô rất kiên quyết nên cuối cùng anh đành phải nhận lấy.

Dù bên ngoài anh không nói gì, nhưng thật ra cô có thể nhìn ra được anh đang cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Dù sao thì, từ khi nhà cũ bị giải tỏa, anh đã không còn nơi nào thuộc về mình nữa.

Những người không có nhà, thì điều họ khao khát nhất chính là có một mái ấm gia đình.

Anh đã có một ngôi nhà, nhưng nơi đó dành cho hai người. Còn căn phòng này, nó chỉ thuộc về riêng một mình anh, là nơi để anh che mưa chắn gió, dù tạm thời chưa thể dùng được nhưng chỉ cần nó vẫn ở đó sẽ yên tâm hơn một chút. Cho dù có đi đến đâu, chỉ cần thấy mệt mỏi thì anh đều có thể trở về, nằm xuống nghỉ ngơi mà chẳng cần phải phiêu bạt khắp nơi nữa.

Cuối tháng Giêng, mọi việc liên quan đến căn nhà này đều đã được thu xếp xong xuôi. Hai người từng có trong tay một khoản tiền lớn bây giờ đã trở về trạng thái nghèo hèn, trên người đến một vạn tệ cũng chẳng thể đào ra nổi, nhưng bù lại tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Họ không cần lo lắng sẽ có người hãm hại hai người, hoặc là tiền đặt ở một nơi nào đó sẽ bị rớt mất. Bây giờ có bất động sản, muốn lấy phải trải qua rất nhiều thủ tục, không thể nói mất là mất được.

Làm xong chuyện lớn, hai người quyết định nghỉ ngơi một chút, mà nghỉ ngơi này nghĩa là Tết đến rồi, phải về quê ở một chuyến.

Tống Thanh không vướng bận gì chuyện ở đây cả, sau khi biến cố xảy ra với gia đình anh thì anh gần như chẳng còn người thân nào, nên lần này anh theo Nam Chi về quê cô.

Ba mẹ và họ hàng của Nam Chi đều sẽ về quê. Vào dịp Tết, người ta luôn có cảm giác lá rụng về cội, dường như truyền thống này đã in sâu vào máu thịt của mọi người. Nam Chi cũng chẳng ngoại lệ.

Bởi vì không đi làm nên hai người quyết định sẽ về sớm một chút, tránh phải tranh giành với dòng người trong giờ cao điểm.

Quê của cô cách nơi này không xa, lái xe hơn nửa ngày là đến, dùng chiếc xe nhỏ của cô là dư sức.

Xe lăn, cát vệ sinh và ổ cho mèo được cô đặt ở cốp sau, hai người ngồi ở ghế trước, còn hai chú mèo đang được Tống Thanh ôm vào lòng.

Tuy xe chạy không nhanh, nhưng chỉ sau nửa ngày, hai người, hai mèo cũng đã bình an trở về đến nhà.

Không phải nhà của ba mẹ, bởi vì trong ký ức của cô, nơi đó bình thường không có phòng cho cô ở.

Hai người trở về căn nhà ở quê, nơi cô từng sống cùng bà nội, đợi đến Tết mới sang nhà ba mẹ ăn bữa cơm đoàn viên, vui vẻ đón năm mới xong rồi sẽ trở về.

Trước kia vẫn luôn là thế, do ba mẹ cô là bác sĩ nên cho dù là dịp Tết cũng không được nghỉ lâu, không thể về quê nên thường cô sẽ là người sang đó, ở nhờ phòng làm việc đã được tạm thời dọn dẹp lại.

Không có phòng riêng, sau Tết quay lại thì nơi đó sẽ trở về hình dáng ban đầu của nó, nơi đó chỉ là nơi cô ở tạm thời mà thôi.

Năm nay có thêm một người nữa nên càng không thể ở đó được.

Trái lại, căn nhà của cô và bà thì lại có rất nhiều phòng, từ trên xuống dưới có ba tầng, tổng cộng sáu phòng, chỉ là bình thường chẳng ai ở nên trống vắng mà thôi.

Chú thím cô không đến. Những năm trước, sau khi cô rời đi, bà nội sẽ sang nhà chú thím ăn cơm đoàn viên rồi trở về, hoặc cô sẽ đưa bà sang nhà ba mẹ, ăn Tết ba ngày rồi lại trở về nhà.

Sau này cô lớn lên cũng không chạy lung tung nữa, chỉ ở cùng bà nội. Hai người vẫn có không khí Tết, chỉ có một người là không.

Năm nay, hoặc là cô sẽ ăn Tết cùng Tống Thanh, hoặc sẽ dẫn anh sang nhà ba mẹ, nhưng chắc chắn cô sẽ không để anh lại một mình.

Vừa mở cửa nhà ra, Nam Chi đã đi về phía trước, gần như tận mắt nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Tống Thanh, hình như anh rất thích nơi này.

Đương nhiên rồi, khoảng sân này chính là do bà nội cô thiết kế, có một dãy bồn hoa, xung quanh hai bên được bà trồng rau, trong góc là hồ cá, bên kia là chỗ cho cô đậu xe.

Cô có xe riêng từ rất sớm, nên trước kia vẫn hay đưa bà chạy tới chạy lui.

Sở thích của Tống Thanh hầu như không khác bà nội là mấy, thứ bà thích, anh chắc chắn cũng sẽ thích.

Lúc Nam Chi lái xe vào nhà, Tống Thanh đã bắt đầu chuyển động xe lăn đi qua đi lại trong sân.

Chờ Nam Chi đóng xong cửa lớn, thả mèo ra ngoài, thì anh đang dừng lại nơi trồng rau, nhổ cỏ.

Mỗi lần trở về nhà, Nam Chi đều sẽ rắc một ít tro cây cỏ xuống đất để ngăn côn trùng và cỏ dại, nhưng chỗ đó vẫn mọc cỏ.

Còn mọc rất cao nên cần phải dọn dẹp lại.

Cả hồ cá và vườn hoa cũng có.

Vừa trở về, Nam Chi không muốn phải mệt như thế. Nam Chi kéo người đang không chịu ngồi yên kia vào nhà, bật điều hòa lên, đẩy anh lên giường, thế là có ngay một người dọn giường.

Đợi cô lau nhà xong, lại đặt anh lên ghế sô pha, thế là có thêm một người sắp xếp lại sô pha.

Khi cô vào phòng riêng của mình dọn dẹp, cũng áp dụng chiến thuật cũ, đặt anh ở đâu, anh sẽ dọn dẹp ở đó.

Đợi anh xong việc, cô cũng gần xong, nhưng phòng khách và sân vườn thì chịu thua. Cô có hơi mệt rồi, phải ngủ một giấc đã.

Chiều về đến nơi đã một, hai giờ rồi, thu dọn xong cũng đã muộn, ngủ một giấc bảy, tám giờ dậy bắt đầu đi nấu cơm.

Mang theo vài gói mì, nước sôi lên là có thể ăn ngay, ăn sơ qua một chút rồi vào phòng bếp dọn dẹp.

Tống Thanh phụ trách sắp xếp bàn bếp, Nam Chi lau dọn sàn nhà, xong xuôi thì ra sân. Mùa đông trời lạnh, lại là đêm khuya nhưng không hiểu sao lại không thấy mệt, hai người hăng hái quét dọn, đến mức tay đông cứng đỏ bừng, cuối cùng mới vào phòng kính sưởi ấm.

Còn thuận tiện đi đến siêu thị gần đó mua chút đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh.

Lạnh, nên lên xuống xe, ra vào phòng, hơi thở tỏa ra từng làn khói trắng, ngay cả khi nói chuyện cũng có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên, nhưng không hiểu sao, lại cảm thấy ấm áp vô cùng, đầy ắp hương vị của cuộc sống.

Trông bình thường nhưng lại giản dị và vui vẻ.

Khoản tiền tiết kiệm gần như chạm đáy cũng đã khôi phục lại được một ít chỉ sau vài ngày, lại có thêm mấy vạn, cảm giác như cuộc sống ngày càng có hy vọng hơn.

Hơn mười một giờ tối, cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa thì cô mới ôm Tống Thanh lên giường.

Có một lần sẽ có lần hai, lần ba, bây giờ hai người họ đã quen ngủ chung với nhau, trước khi ngủ, cô còn bảo anh duỗi chân ra, giúp anh xoa bóp phần bị cụt.

Anh bị đau chi ảo (*), Nam Chi biết người bị cụt chân thường có triệu chứng này, nhưng vì anh chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, nên cô cũng không chú ý. Sau khi dọn về sống chung, đôi khi nửa đêm cô mới phát hiện anh nhíu mày, phải ngồi dậy xoa bóp chân, lúc ấy cô mới nhớ đến.

(*) Đau chi ảo: Hay còn gọi là “hội chứng đau chi ma”. Đây là cảm giác đau ở phần chi đã bị cắt cụt, thường gặp ở những người bị mất tay hoặc chân.

Nên bây giờ trước khi đi ngủ cô đều sẽ xoa bóp chân cho anh, khiến anh thoải mái hơn rất nhiều, chân cũng sẽ ít bị đau hơn.

Bây giờ anh cũng không giống trước kia, không thoải mái anh sẽ nói.

Chân đau cũng sẽ chủ động nghiêng về phía cô, còn chưa nói gì cô đã biết, chân người này lại không thoải mái, cần phải xoa xoa một chút.

Có thể là hôm nay hoạt động hơi nhiều, cũng có thể mặc ít nên lạnh, nên anh có hơi dịch người về phía cô. Nam Chi cảm nhận được nên cô nói anh xích người đến gần, mà anh cũng ngoan ngoãn nghe theo lời cô nói.

Tống Thanh đang nhìn áo ngủ trên người Nam Chi, mấy hôm trước cô đặt một bộ đồ ngủ kiểu Trung trên TikTok, màu hồng phấn, trên đó có hoa văn cổ điển, trông rất đẹp.

Tính của cô là nếu cô mua cho mình món gì cũng sẽ mua cho anh một bộ, bình thường hai người đều mặc đồ đôi, cô là hồ ly, anh sẽ là thỏ trắng, cô là mèo anh sẽ là cún.

Lần này cô mua cho mình phong cách cổ trang nhưng vẫn mua cho anh đồ hình động vật.

Tống Thanh chợt nhớ đến bộ đồ ngủ dơi mà anh giấu trong vali, còn nguyên nhãn mác, nhìn bộ trên người cô. Cuối cùng vẫn kéo kéo tay áo cô, lên tiếng: “Nam Chi, bộ đồ ngủ hình dơi cô mua lần trước, tôi mang về rồi, vẫn chưa mặc, nhãn mác còn nguyên.”

Anh rầu rĩ nói: “Tôi không thích hình động vật, tôi cũng muốn kiểu Trung như thế.”

Anh còn bổ sung thêm một câu: “Động vật không đẹp bằng đồ kiểu Trung.”

Nam Chi rất bất ngờ, anh biết phân biệt đẹp xấu từ khi nào thế?

Bình Luận (0)
Comment