Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 84

Hiếm khi thấy anh tự đưa ra ý kiến như thế, nên đương nhiên Nam Chi rất nghiêm túc chọn cho anh một bộ đồ ngủ kiểu Trung.

Nếu không làm thế cô lại cảm thấy mình đang bạc đãi anh. Trước đây khi cô nói chuyện với người khác về cách hai người sống chung, hầu như ai cũng khuyên cô đừng quá hà khắc. Dù sao anh cũng kiếm được nhiều tiền, ít nhất mỗi tháng cũng nên cho anh từ ba đến năm nghìn tệ tiền tiêu vặt.

Bản thân cô cũng biết mình cho anh quá ít tiền tiêu vặt, từng nghĩ đến việc sẽ chủ động cho anh thêm tiền.

Bởi vì cô chính là kiểu người nếu không có tiền tiêu sẽ cảm thấy áp lực. Bây giờ mỗi tháng cô chuyển cho anh một vạn tệ, anh còn có thể dùng một vạn tệ này sinh thành mấy vạn tệ rồi trả lại cho cô.

Nam Chi: “...”

Là do anh chính là kiểu người như thế, chứ không phải do cô quá khắt khe, hà khắc với anh.

Cho nên đừng nói anh thỉnh thoảng nói lên suy nghĩ mình muốn gì, mà giờ anh muốn mua đại bác cô cũng mua cho anh.

Việc anh chịu tiêu tiền khiến cô còn cảm thấy rất vui vẻ. Vì thế, cô mua thêm hai bộ nữa, bộ có họa tiết dơi cũng không trả lại, để anh mặc dần. Cô cảm thấy rất đẹp, chỉ là anh không biết thưởng thức mà thôi.

Khi Nam Chi chọn đồ, Tống Thanh đứng bên cạnh nhìn, đồ ngủ phong cách cổ trang dành cho nam khá ít. Cô phải tìm rất lâu mới thấy được mấy mẫu ưng ý, cho vào giỏ hàng để so sánh rồi lọc bớt, cuối cùng chỉ giữ lại một hai bộ.

Cô thanh toán một bộ màu đen, cổ chéo, hoàn toàn khác với bộ cô đang mặc. Tống Thanh vừa nhíu mày thì thấy cô tiếp tục thanh toán thêm một bộ nữa, cuối cùng cũng là kiểu Trung, màu đen, gần giống với bộ của cô.

Cô mặc màu hồng nhạt, anh mặc màu đen, nhìn khá xứng.

Tống Thanh đã rất hài lòng, nhưng khi Nam Chi kéo xuống danh sách đơn hàng chờ giao, cô chợt thấy bộ đồ ngủ giống của mình có hai màu là màu hồng nhạt và xám.

Có hình mẫu nam nữ mặc thử.

Tống Thanh nhìn chằm chằm vào ảnh minh họa trong khung sản phẩm, còn chưa nghĩ ra lý do để nói gì thì đã thấy Nam Chi nhấn vào, kéo xuống bảng size, thấy có cỡ của anh thì lập tức thanh toán đơn.

Tống Thanh cũng thấy yên tâm hơn, ngừng một chút rồi nói với Nam Chi rằng anh không thích kiểu cổ chéo kia, mùa đông sẽ lạnh cổ, mà mua hai bộ thì có hơi phung phí, chỉ cần một bộ là đủ, cứ mua bộ giống của cô là được, tránh phiền phức khi thấy chất vải không tốt phải đi đổi trả.

Nam Chi nhìn kỹ ba bộ quần áo, thấy đúng là kiểu cổ chéo khá rộng, dễ bị hở gió.

Tống Thanh vốn không quá để ý đến vẻ ngoài, mà quan trọng ở tính ứng dụng hơn. Vì anh đột ngột tỏ ý muốn một bộ đồ đẹp, nên cô mới quên mất sở thích thường ngày của anh.

Cuối cùng, Nam Chi trả lại bộ cổ chéo, giữ lại hai bộ cao cổ, vì anh thích loại có thể giữ ấm cổ.

Bình thường anh mặc đồ rất kín đáo, chỉ có lúc đi ngủ mới tự tắm rửa sạch sẽ, kỳ cọ đến mức cả người đỏ au rồi lên giường, mặc đồ ngủ chui vào chăn, tự giác làm lò sưởi cho cô, để cô ôm sưởi ấm.

Nam Chi sợ lạnh, còn anh lại thuộc kiểu thể trạng ấm, vừa khéo thích hợp làm lò sưởi.

Sau khi mua xong quần áo, Nam Chi tắt điện thoại, tiếp tục xoa bóp chân cho anh. Người này cái gì cũng tốt, chỉ có điều không mấy quan tâm đến bản thân, rất ít khi làm gì tốt cho chính mình.

Anh là người siêng năng, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh tự xoa bóp chân cho mình. Dù là khi hai người sống chung, mỗi lần nước đến chân mới bắt đầu nhảy, mỗi lần đau mới bắt đầu xoa.

Còn những chuyện khác thì lại vô cùng bận rộn.

Nam Chi không phải kiểu người ngày nào cũng gội đầu. Mùa đông mỗi tuần cô chỉ gội hai ba lần là đủ. Ngày hôm qua trước khi xuất phát cô đã gội qua, vốn dĩ hôm nay không tính chạm nước nhưng khi nãy làm việc nên trên người rất bẩn, tóc cũng bị dính bụi. Nên cuối cùng vẫn phải đi tắm, tắm xong là người này lau tóc cho cô, sấy tóc cũng do anh làm.

Anh đã giúp cô tiết kiệm được không ít công sức, nhưng anh chẳng để tâm gì đến chuyện của mình. Vậy thì cô với anh đổi vai trò, anh giúp cô, cô giúp anh.

*

Tống Thanh cũng đang nhìn phần chân cụt của mình. Trước đây anh chưa bao giờ để lộ phần chân này của mình cho người khác nhìn thấy, chẳng cần biết người ta có ghét bỏ hay không nhưng bản thân anh còn chẳng thể chịu được.

Nhưng với Nam Chi thì không cần.

Nam Chi là người duy nhất chấp nhận toàn bộ con người anh.

Mà anh cũng chỉ có thể thả lỏng khi đứng trước mặt Nam Chi. Khi trước mặt cô anh không cần che giấu, theo lời Nam Chi nói chính là dáng vẻ nào của anh cũng đều bị cô nhìn qua rồi. Trên người có bao nhiêu nốt ruồi cô cũng biết, cô rõ anh như lòng bàn tay chẳng cần phải che giấu làm gì.

Thật ra cũng đúng, mấy nốt ruồi trên người anh, có khi bản thân anh còn không nhớ rõ bằng cô. Nên ở trước mặt cô, anh thật sự không cần phải dè dặt.

Anh thoải mái để lộ đôi chân thương tật của mình, để Nam Chi xoa bóp xong một bên, rồi đổi sang bên còn lại.

Chân bên này có chút khác biệt, vết thương gần với thân hơn, bình thường khi xoa bóp, anh vẫn mặc nguyên quần dài. Nhưng hôm nay Nam Chi kéo hẳn ống quần lên, để lộ đoạn chân bị cụt. Mà Tống Thanh không thể chấp nhận dáng vẻ xấu xí của nó lúc này, bèn quay đầu đi, không nhìn nữa.

Nhưng khi không nhìn, các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn, anh có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay của Nam Chi lướt qua những vết sẹo do vết khâu để lại.

Những vết sẹo đó từng hành hạ anh rất nhiều, kim khâu xuyên qua da thịt, từng mũi khâu siết chặt để lại những vết hằn sâu. Khi đó, tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ có đau đớn và xấu xí nhưng bây giờ, anh lại thấy may mắn vì chúng vẫn còn. Bởi vì chúng giúp anh nhận ra một điều, cũng có người nhìn thấy chúng mà động tác dịu dàng hơn, như thể sợ làm anh đau.

Thật ra, mọi thứ đã qua rất lâu rồi, bây giờ chỗ đó không còn cảm giác gì nữa.

Chân này bị thương nặng hơn nên cô lưu lại lâu hơn, khoảng hơn mười phút. Sau khi làm xong cô kéo ống quần xuống, rồi cả hai lần lượt vào nhà vệ sinh rửa tay. Sau đó, như mọi khi, họ lại lên giường nằm, khép lại ngày đầu tiên sau khi cô đưa anh về nhà, một ngày bình yên và giản dị cứ thế trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Nam Chi lôi chiếc cuốc từ kho ra, chuẩn bị dọn dẹp lại sân vườn. Hai người chia nhau việc, có gì khai hoang được thì khai hoang, có cỏ thì nhổ sạch.

Một người xới đất, một người gieo hạt, khá là bận rộn.

Cái hồ cá thì không cần lo, có máy lọc tự động, cứ như robot hút bụi vậy, thả xuống nước là tự động quét dọn theo đường đi đã lập trình sẵn. Dưới đáy hồ là gạch men, lau sạch rồi nước lại trong veo. Bây giờ không có cá, hai người cũng không định mua, vì không biết sẽ ở đây bao lâu.

Ý của Nam Chi là chiều nay sẽ mặt dày sang nhà chú cô xin mấy con cá về nuôi. Sau này rời đi không muốn nuôi nữa thì trả lại.

Năm ngoái cô cũng làm vậy.

Vốn dĩ bầy cá bà nội để lại thuộc về cô, nhưng trước khi đi cô giao chúng lại cho chú. Cô không lấy mấy con cá lớn chỉ xin vài con cá con, chuyện nhỏ như thế chắc chắn chú của cô sẽ đồng ý.

Mặc dù giữa nhà cô và nhà chú đã cắt đứt quan hệ từ lâu, nhưng đó là chuyện của người lớn, không liên quan đến thế hệ sau.

Hơn nữa, lập trường của cô khá đặc biệt, cô đứng về phía bà nội. Mà bà nội thì không giận ba cô, cũng không giận chú cô, nên cô cũng vậy.

Chú cô vẫn đối xử với cô rất hòa nhã, thế nên vài con cá chẳng có gì là vấn đề.

Suốt cả buổi sáng, ngoài lúc ăn cơm thì hai người gần như chẳng làm gì khác, nhưng cuối cùng cũng xới xong mảnh đất trong sân, cũng trồng rau xong xuôi.

Mùa này trồng rau có hơi muộn, cho nên phải phủ thêm một lớp nilon giữ ấm, trong nhà có sẵn nên cứ lấy ra dùng là được.

Thật ra, cả hai đều có một nơi khác để quay trở về, dù trồng cây ở nơi này nhưng một hai tháng nữa khi chúng lớn lên cô chưa chắc được ăn, cũng chẳng biết sẽ ở lại nơi này bao lâu nhưng dù thế, hai người vẫn hăng hái một người đóng cọc, một người phủ tấm nilon.

Không phải một kiểu người, không ở chung nhà, cả hai đều có chung sở thích này, đều thích trồng rau, trồng hoa, tận hưởng quá trình chăm sóc nó.

Giữa một xã hội xô bồ như thế này, có thể làm một việc mình thích, cho dù mệt mỏi, hay chưa thể nhìn thấy kết quả ngay, nhưng tâm hồn cũng sẽ được chữa lành, điều đó rất đáng giá.

Trong lúc bận rộn đi đi lại lại, có một khoảnh khắc Nam Chi cảm thấy dường như mình cũng thừa hưởng chút gen của bà, trở nên siêng năng hơn, giống bà ở chỗ không thể ngồi yên được.

Tống Thanh thì khỏi phải nói, hai người vừa xong việc ở ngoài sân anh lại chẳng nghỉ, lập tức kéo nhau đi mua thức ăn, chất đầy tủ lạnh, rồi ngồi trong phòng kính tắm nắng, ôm mèo sưởi ấm bên bếp lửa.

Trong phòng kính có một cái bếp lò, có thể đốt than hoặc củi. Khi bà nội còn sống, trên bếp lúc nào cũng có một ấm nước, buổi trưa và chiều bà đều dùng nó để nấu cơm, nướng đồ ăn, mùi vị thơm lừng.

Hai con mèo cũng thích quanh quẩn bên đó, nhưng cô sợ chúng nhảy vào lò than, nên đã đặt một tấm lưới sắt lên trên, đè thêm vật nặng, phòng khi chúng giãy giụa làm lệch lưới rồi rơi vào trong.

Vốn dĩ loài mèo đã rất có hứng thú với lò lửa, bếp lò cũ trong phòng bếp nếu không đóng cửa, thường sẽ có mèo hoang chui vào. Sáng sớm khi mở cửa ra, lại thấy chúng lấm lem bụi bẩn, chui ra ngoài với dáng vẻ ngơ ngác.

Bây giờ, hai con mèo này được cô nuôi dưỡng rất cẩn thận, không cho chúng ra khỏi phòng kính. Bên ngoài trời quá lạnh, hai bọn nó cũng chẳng muốn ra. Lúc đóng cửa thì cào kính đòi ra ngoài, nhưng vừa bước chân lên nền đá cẩm thạch đã bị gió lạnh táp vào làm cho rụt người lại xoay người chạy vào trong.

Nhát hết chỗ nói.

Đầu tháng Hai, là lúc thời tiết vào lúc lạnh nhất, bắt đầu có tuyết rơi nhiều, trong sân đã chất chồng một lớp trắng xóa, đè nặng lên cả lớp màng phủ dưới đất, sắp làm sụp rồi. Nam Chi thì bảo không sao, tuyết tan là được rồi không cần lo, nhưng Tống Thanh rảnh rỗi không có việc gì làm, xong xuôi hết việc trong tay, vẫn ra dọn dẹp mỗi ngày, điều khiển xe lăn qua lăn lại, ép tuyết tan tạo thành hình lối đi.

Chán quá thì còn lượn quanh sân mấy vòng, cứ như đang đi tuần tra, tiện thể xem mấy hạt giống mới trồng có nảy mầm chưa, cá trong hồ có khỏe không.

Nam Chi bảo qua nhà chú xin cá. Cuối cùng cô cũng thật sự xin được vài con đỏ có, trắng có, lốm đốm đủ màu, ba đến năm con bơi qua bơi lại trong cái hồ rộng lớn.

Hồ cá rất to, trông chẳng khác nào hồ bơi, lại còn khá sâu, có thể nuôi được cá lớn, một nửa chìm dưới lòng đất, một nửa lộ ra ngoài, không ngang bằng với mặt đất mà cao hơn khoảng một mét, vừa khéo đúng tầm khi anh ngồi trên xe lăn, có thể quan sát mặt nước.

Trong góc có một hòn non bộ, trên đó gắn một tảng đá giả, mở ra sẽ thấy một chiếc hộp bên trong, chứa đầy thức ăn cho cá, anh lấy ra, vỗ vỗ xuống mặt nước, cá tự bơi đến đòi ăn.

Nam Chi bảo, ngày xưa bà nội cô ấy cũng nuôi cá kiểu này, chú cô cũng có thói quen tương tự, mà cá xin từ nhà chú về, làm vậy là đúng rồi.

Anh làm theo, quả thật cá đã bơi đến, tụ tập quanh tay anh, thân trơn nhớt dính một lớp chất nhầy, lúc lướt qua lòng bàn tay hoặc mu bàn tay anh, cảm giác ấy khiến anh thấy thú vị.

Nên tay anh cứ để tay trong nước mãi, đến mức lạnh đỏ bừng mới chịu rút ra. Lúc quay lại phòng kính sưởi ấm, xòe tay ra, Nam Chi lại cười trêu anh cả buổi.

Bảo rằng hồi bé cô cũng hay làm vậy.

Tống Thanh chẳng tranh luận gì, cũng không nói cho cô biết, đây là lần đầu tiên trong đời anh nuôi thú cưng. Nam Chi nói có năm con cá, cô lấy con đỏ và con trắng, mấy con còn lại, lốm đốm, vàng óng, hồng sữa, đều là của anh.

Đồ của riêng mình, tất nhiên sẽ thoải mái trêu chọc.

Có lẽ vì thấy anh hứng thú với chuyện này, Nam Chi lại chia mèo cho anh một con, mèo đen của anh, mèo trắng của cô.

Cũng giống như cá, từ khi có của riêng mình, anh đã bắt đầu học theo Nam Chi, x** n*n đầu của mèo con như xù lên.

*

Nam Chi chia như vậy, đơn giản vì con mèo trắng hay bắt nạt con mèo đen, hai con cá cô chọn cũng to hơn một chút, ba con còn lại đều không bằng chúng, giành ăn còn chẳng giành nổi.

Nói thẳng ra, cá của cô bắt nạt cá của anh, giống như anh đang bị cô bắt nạt vậy.

Nhưng gã này chẳng hề hay biết, vẫn nghiêm túc cho cả cá của mình lẫn của cô ăn, mà nói là chia, thực ra cũng chẳng khác gì trước kia mấy. Vì cô lừa anh rằng, mèo trắng và mèo đen là một đôi, cá cũng vậy, mà đã nuôi thì phải nuôi cả cặp, anh cũng tin thật, không phân biệt, cứ thế cho ăn, nuôi nấng như nhau.

Ngày trước, anh rất ít khi chạm vào mèo, lũ mèo vẫn quen nhảy lên vai anh hoặc lên xe lăn đứng. Nhưng từ khi phân chia xong, cứ như từ một NPC thực hiện nhiệm vụ, biến thành một con người sống động, anh có cảm giác tham gia vào thật sự. Giờ sẽ cố ý dùng cánh tay đè chúng xuống, hoặc giả vờ vô tình nhưng thực chất là cố tình, hất con mèo đứng trên tay vịn vào lòng, trêu đùa với chúng.

Bộc lộ chút trẻ con.

Nam Chi khá bất ngờ, nhưng lại cảm thấy rất tốt.

Cô còn cảm thấy, so với lúc ở thành phố, dường như anh thích nơi này hơn, sưởi ấm, phơi nắng trong phòng kính, đi dạo trong sân nhỏ, nuôi cá, trồng hoa cỏ, làm những chuyện ấy còn nhiệt tình hơn trước kia rất nhiều. Mỗi ngày đều bỏ công sức và thời gian nhiều hơn hẳn để chăm chút, có khi còn chui ra ngoài trời lạnh cắt da chỉ để xem cá, ngó hoa, chẳng hề sợ rét.

Vừa cắt lá xong, lại đi ủ phân, chạy qua chạy lại không ngừng.

Không ai giục giã, mà bản thân anh thích làm.

Bình Luận (0)
Comment