Có lẽ anh thật sự rất thích nơi này, lúc về còn chăm sóc mấy chậu hoa trên ban công, trước khi đi thường xuyên ra nhìn nó, liên tục tưới nước thậm chí còn lắp hệ thống tưới tiêu tự động, có thể dùng được một, hai tháng.
Đến hành lý cũng bớt đi hai món để mang theo những đóa hoa từng chăm sóc ở bệnh viện trở về.
Mà đóa hoa ấy cũng chẳng phụ công, mấy hôm trước lại ra nụ, cành lá ngày càng xum xuê, rễ bám chặt xuống đất, nhìn trông chẳng có vẻ gì là dễ lụi tàn.
Trên đường đi có hơi rũ xuống một chút nhưng sau khi trở về nhà đặt chúng vào trong phòng kính chăm chút thật cẩn thận là lập tức khôi phục lại như cũ.
Nam Chi rảnh rỗi không có việc gì làm cũng thích ngồi trong phòng kính, nhìn những bông hoa kia, lại nhìn người cũng kiên cường như hoa, rồi nghĩ đến sự khác biệt giữa bây giờ và trước kia.
Năm ngoái, cô một mình trở về, một mình dọn dẹp nhà cửa và sân vườn lạnh lẽo không một bóng người. Nhưng năm nay đã có thêm một người nữa, một mình anh có thể lăn xe lăn đi lăn xe lại hàng chục lần trong sân. Dường như chỗ nào cũng có dấu vết của anh, trong không khí trở nên sống động, náo nhiệt hơn rất nhiều. Cô có cảm giác chẳng còn cô đơn như trước kia nữa.
Ở quê mọi thứ đều bình yên và tĩnh lặng, thời gian chầm chậm trôi qua, con người cũng có thể yên tâm làm việc, làm xong thì cứ thoải mái chơi đùa.
Trước kia, Nam Chi thích bày bàn máy tính trong phòng kính để vẽ. Bây giờ có Tống Thanh cùng ngồi đây với cô, hai cái bàn được sắp xếp song song, đối diện với sân vườn, mệt quá thì cùng nhau ra ngoài đi dạo, dạo một vòng rồi quay lại tiếp tục làm.
Khu làm việc trong phòng kính đã được cô trải thảm, nên trước khi vào đây phải thay dép mới, Tống Thanh ngồi trên xe lăn, nên trước khi vào còn phải lau bánh xe.
Một ngày anh phải lau mấy chục lần, nhưng chẳng hề thấy phiền, vẫn cứ thích chạy đến chạy lui mãi.
Cứ như một con mèo nhỏ, bản tính trời sinh đã được giải phóng hoàn toàn.
Hai người, hai mèo cứ như thế mà trải qua mấy ngày yên bình và an ổn. Đến ngày thứ năm sau khi trở về quê, Nam Chi nhận được điện thoại của ba mẹ cô.
*
Gần đây, Đường Chỉ rất hoang mang, vì trong lúc vô tình bà mở nhóm WeChat của làng lên, vô tình nhìn thấy con gái mình trong một đoạn video ngắn.
Trong video, con gái bà đứng phía sau một chàng trai trẻ đang ngồi xe lăn, hai tay đặt lên vai người đó, trò chuyện vô cùng vui vẻ, mà chàng trai kia trông cũng có chút nhan sắc.
Bà thật sự không muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng mà không thể không nghĩ đến được.
Hình như con gái bà đang hẹn hò với người đang ngồi trên xe lăn đó.
Bà cố tình tìm người hỏi thăm thử, con gái bà mang người trẻ tuổi kia về nhà, ngày nào cũng ăn ngủ cùng nhau, thường xuyên ra ngoài, đã không ít người nhìn thấy rồi.
Bà liên hệ với chú của con gái, chú của con gái cũng nói, trước đó con gái bà có đưa một người trẻ tuổi về cùng, còn giúp nhà họ sửa máy tính, chỉ cần vài thao tác đã sửa xong, nhìn dáng vẻ trông rất giỏi giang.
Làm nghề liên quan đến máy tính à?
Bà không có ý coi thường bất kỳ ai, nhưng một người bị tàn tật hai chân thì dù có làm nghề gì đi nữa cũng chẳng môn đăng hộ đối với con gái bà.
Con gái bà lớn lên rất xinh đẹp, trắng trẻo, có rất nhiều người theo đuổi, trong tay còn sở hữu tận ba căn nhà, đều là tài sản đứng tên của cô.
Gần đây bà mới biết được, con gái của bà cũng rất có thiên phú trong việc vẽ tranh, từ rất lâu trước kia đã là một họa sĩ lớn nổi tiếng, được rất nhiều giải thưởng, trên mạng xã hội có tận hàng chục triệu người hâm một. Bà đã tìm hiểu, nếu như muốn thì một bức tranh quảng cáo của cô vẽ cũng có giá mấy chục vạn.
Thật ra, trước đây mẹ chồng bà đã từng nói về chuyện con bé vẽ tranh, nhưng do trong lòng có hiềm khích với mẹ chồng, nên bà chưa từng xem kỹ tin nhắn gửi đến.
Gần đây, bà lục lại mới nhìn thấy, phía dưới mỗi bức tranh đều có chữ ký của con gái bà.
Bà thử tra cứu bút danh đó, dù không hiểu lắm về lĩnh vực này, nhưng vẫn có thể thấy con gái bà có hàng chục triệu người yêu thích.
Trong lúc bà không để ý đến thì con gái bà đã trưởng thành rất tốt.
Nhưng vì con bé không lớn lên bên cạnh bà nên tình cảm của hai người cũng không sâu đậm lắm, nên bà không tiện trực tiếp ngăn cản. Sau khi bàn bạc với chồng rất lâu thì cuối cùng vẫn đưa ra quyết định phải can thiệp vào, nếu không, nửa đời sau này của con gái bà phải thế nào đây.
Phải chăm sóc người kia cả đời.
Bản thân cô còn chẳng biết chăm sóc mình, lúc thực tập còn bị té xỉu vài lần.
Trong bệnh viện nơi cô thực tập có một bác sĩ quen biết với gia đình của bà, nên bà cũng thường xuyên hỏi thăm người đó, người đó nói rằng cô bị tụt huyết áp.
Tụt huyết áp là căn bệnh có thể khiến người ta ngất bất cứ lúc nào, ngay cả bản thân con bé cũng cần người chăm sóc, vậy mà còn muốn cõng theo một gánh nặng, sau này phải sống thế nào đây.
Bà không thân với con gái nên trực tiếp nói không tốt lắm, bà suy nghĩ tính dùng cách khéo léo. Thật ra trước đó bà nghĩ qua, chẳng qua muốn chờ sau khi con gái ổn định lại mới nói, nhưng bây giờ không chờ nổi nữa, nên thừa lúc nghỉ Tết này mà giải quyết luôn.
*
Cuộc điện thoại Nam Chi nhận được nói rằng năm nay ba mẹ và chị em cô sẽ về quê ăn Tết, còn chưa được nghỉ hẳn nên phải vài ngày nữa mới về đến nhà, gọi điện để báo trước cho cô chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nam Chi thật sự không nghĩ đến nên có chút bất ngờ, chủ yếu điều cô lo lắng nhất không phải chuyện gì khác, mà sợ gia đình mình và Tống Thanh không hợp nhau, những chuyện khác cũng chẳng quan trọng lắm.
Ngoại trừ việc ba mẹ và chị em về quê ăn Tết thì còn có một chuyện nữa, mẹ cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của cô không ổn, dù có công việc phụ nhưng không ổn định, nên đã tìm sẵn con đường khác cho cô. Bà muốn cô đi học Đông Y, sau đó thi chứng chỉ trợ lý bác sĩ mà hành nghề, từ ngành điều dưỡng chuyển sang Đông Y.
Cả nhà đều làm bác sĩ.
Nghề bác sĩ này càng lớn tuổi càng có giá trị, có thể làm việc đến khi nghỉ hưu, thậm chí sau khi nghỉ hưu vẫn được bệnh viện mời về hợp tác.
Ba mẹ cô chính là một ví dụ điển hình, hai người họ đã lớn tuổi rồi, nhưng mỗi tháng lương hai ba vạn, còn có lương hưu, lại rất được kính trọng, không thua gì nghề giáo viên.
Thật ra, Nam Chi rất ngưỡng mộ bà nội, cô cũng muốn giống như bà, đến khi già rồi vẫn còn rất nhiều người đến để tìm bà, có việc gì họ cũng hỏi bà để tư vấn, con cái trưởng thành, có quyết định gì khó khăn thì đến tìm bà để xin ý kiến.
Bà như ngọn đèn sáng của cả thôn này, có đôi khi cán bộ thôn cũng ghé qua nói chuyện, dăm bữa nửa tháng lại có người đến thăm tặng chút quà.
Kiến thức rộng, quen biết nhiều người, có tầm nhìn hơn.
Ba mẹ cô về quê, người trong làng lập tức kéo đến, xếp hàng mang theo phim chụp đến nhà họ xem bệnh.
Bình thường ở bệnh viện muốn lấy số để họ khám bệnh rất khó, nhưng về quê, chỉ cần ngồi trò chuyện vài ba câu đã có thể đoán ra được bệnh gì.
Trước kia, Nam Chi chưa từng bị người lớn trong nhà đối xử tệ, nhưng cô từng bị lũ trẻ trong làng bắt nạt vài lần.
Rồi đến những dịp Tết nhất hay lễ, chờ từ sáng sớm đến tối muộn, khó khăn lắm mới nghe nói ba mẹ được nghỉ phép về nhà, nhưng quay đi quay lại lại thì bệnh viện lại gọi gấp, hoặc có chuyện đột xuất không thể về, gặp nhau chẳng được mấy lần, hầu như chưa từng thực sự ở bên ba mẹ.
Những đứa trẻ xa ba mẹ khác ít ra còn có dịp để đoàn tụ vào những dịp lễ, Tết, còn cô chỉ có thể chờ những món quà được ba mẹ gửi đến.
Nếu nói cô không oán hận là giả, nhưng khi lớn lên, đã va chạm với cuộc sống rồi, cô cũng có thể hiểu được cho ba mẹ mình.
Cô từ chức, chắc chắn đã khiến ba mẹ lo lắng rất nhiều, trong khi cô còn chưa nghĩ đến tương lai sau này sẽ ra sau thì hai người họ đã chuẩn bị sẵn đường lui cho cô rồi.
Ba mẹ cô nói rằng họ đã liên hệ được với một bác sĩ Đông Y, quê cũng ở ngay trong huyện này. Con trai của ông ấy cũng theo nghề Đông Y, bác sĩ lớn tuổi nên bận rộn không thể đi xa, nhưng con trai của ông ấy sắp về quê để cúng tổ tiên, nhà đang sửa chữa nên tạm thời vẫn chưa có chỗ ở. Vì thế ba mẹ cô muốn thu xếp cho anh ta chỗ để ở vài hôm, tiện thể bàn bạc chuyện học nghề.
Trong nhà có nhiều phòng, trong nhà ở thêm một người nữa cũng chẳng có vấn đề gì, sau khi Nam Chi suy nghĩ một lát thì đồng ý.
Nghe ba mẹ cô nói, bây giờ chắc người cũng sắp xuống ga tàu rồi, nên chắc sẽ tới ngay, mong cô đón tiếp tốt một chút.
Từ đây đến ga tàu mất hơn nửa tiếng, cô phải xuất phát ngay.
Nam Chi sửa soạn qua loa, báo với Tống Thanh rằng cô ra ngoài đón người, tiện thể mua than về.
Hai người họ hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà suốt cả ngày, không hay đi ra ngoài nên than tiêu hao rất nhanh. Trước đó cô vừa mới mua một ít, vậy mà chưa được mấy ngày đã sắp hết rồi.
Tống Thanh ngồi trước bàn máy tính, không còn lòng dạ nào để làm việc nữa, trong đầu chỉ còn là những lời Nam Chi nói khi sáng, ba mẹ và người trong nhà của cô muốn về nhà ở để đón Tết.
Anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng khi đó.
“Tống Thanh?” Nam Chi phát hiện anh đang ngẩn người nên gọi anh một tiếng.
Khi đó Tống Thanh mới hoàn hồn, gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Xe Nam Chi rất nhỏ, một mình anh đã chiếm dụng hết hai chỗ ngồi rồi, anh một chỗ, xe lăn của anh một chỗ, nên gần như không còn chỗ trống để chở than, giờ lại thêm một người nữa. Nên cô muốn báo trước để anh hiểu rằng chuyến này không thể đưa anh theo.
Anh tỏ vẻ đã hiểu, sau khi tiễn Nam Chi ra khỏi cổng, đóng cửa lại rồi lăn xe lăn vào phòng kính.
Nhà của Nam Chi hơi cao hơn mặt đất một bậc thềm.
Từ sân vào phòng kính cũng có một bậc, nhưng hai bên là đoạn dốc nhỏ, có lẽ vì nếu làm bậc thang sẽ đọng nước dưới mái hiên, còn dốc sẽ giúp nước chảy xuống, nên người xây nhà đã thiết kế như vậy, chiếc dốc rất nhỏ.
Chỉ vừa đủ để xe lăn đi qua, Tống Thanh đã lái xe lăn một thời gian, kỹ thuật không tệ, mỗi lần đều có thể lên xuống dễ dàng.
Nhưng không hiểu sao hôm nay, khi đi lên dốc, anh lại thấy chùn bước, anh cứ thế điều khiển xe lăn, lặp đi lặp lại việc lên xuống để luyện tập.
Nam Chi từng nói chiếc dốc này không an toàn, nên cô đã đặt mua lan can, chờ khi hàng về, cô sẽ lắp vào để bao quanh đoạn dốc, đề phòng trường hợp anh lỡ mất thăng bằng mà bị lật xe.
Nhưng lan can phải đặt làm riêng, ít nhất bốn, năm ngày nữa mới đến nơi, trong khi đó, hai ngày nữa là ba mẹ cô đã về rồi.
Tống Thanh như bị ám ảnh, rõ ràng lần nào cũng đi qua đi lại trơn tru, nhưng vẫn không ngừng luyện tập.
Mãi đến khi xe lăn hết điện, anh mới dừng lại, vào nhà ngồi trước bàn máy tính, nhưng vẫn không tập trung làm việc.
Anh không biết mình đang nghĩ gì, sau một hồi ngẩn ngơ, anh vào phòng thay đồ, bỏ bộ đồ ngủ, mặc trang phục thường ngày.
Nam Chi không nói sẽ đón ai, nhưng tám chín phần là họ hàng của cô.
Thay quần áo xong, anh quay lại bàn làm việc, nhưng vẫn không thể chuyên tâm viết code. Anh lưu lại nội dung đang làm, dọn dẹp màn hình máy tính.
Lúc nhận tin nhắn, anh và Nam Chi đều đang ngồi trước bàn, một người vẽ tranh, một người viết chương trình. Vì ở vùng quê xa xôi, không nhiều nơi giao đồ ăn tận nhà, muốn ăn ngon phải tự ra ngoài mua, mà Nam Chi không thích ra ngoài, nên đã tích trữ rất nhiều đồ ăn vặt trong nhà.
Trên bàn làm việc là đầy vỏ bao bánh quy và bánh snack.
Anh dọn hết vào thùng rác, lau sạch bàn, sắp xếp lại ghế sô pha, sau khi không còn gì để làm, anh lại ra sân, tiếp tục lên xuống đoạn dốc kia.
Đến năm giờ chiều, anh nghe thấy tiếng gõ cửa, mà Nam Chi thường không gõ cửa, cô sẽ dùng chìa khóa để mở rồi đi thẳng vào nhà, vậy nên chắc chắn là người khác.
Gần như cùng lúc, điện thoại anh rung lên, là tin nhắn từ Nam Chi, cô nói cô và người kia bị lỡ nhau, đối phương đã tự đón taxi đến thẳng nhà, lúc này hẳn đã gần đến cửa.
Cô thì chuyển hướng đi mua than, còn lâu mới về đến nơi, nhờ anh tiếp khách giúp, là bạn của ba mẹ cô.
Tống Thanh nhắn lại đồng ý.
Sau đó anh điều khiển xe lăn ra mở cổng, quả nhiên, bên ngoài là một người lạ, tay kéo hành lý.
Một người đàn ông.
Mặc vest, đeo cà vạt, bên ngoài khoác áo dạ, cổ quấn khăn, đeo kính gọng vàng.
Một thanh niên khôi ngô tuấn tú.
“Đây có phải nhà của Nam Chi không?” Có vẻ đây là lần đầu tiên anh ta đến đây, đối với nơi này rất xa lạ, còn phải xác nhận số nhà mấy lần.
Tống Thanh gật đầu, mở rộng cửa cho anh ta vào.