Rõ ràng là do bọn họ không đúng, rõ ràng đã biết cô có người mình thích rồi nhưng vẫn lừa gạt cô để giới thiệu người cho cô.
Câu mở đầu Phương Quan Kỳ nói rất dứt khoát, ba mẹ cô ấy quen một bác sĩ trong bệnh viện cô ấy làm, đối với những hành động của cô họ rõ như lòng bàn tay, biết cô thanh toán tiền thuốc men cho Tống Thanh, còn đưa anh về nhà.
Mà Phương Quan Kỳ cũng chẳng quá bất ngờ về sự tồn tại của Tống Thanh như đã biết được từ lâu, bỏ lỡ cô ở nhà ga không phải là vô tình mà là cố ý, đến trước một bước để tạo áp lực cho Tống Thanh.
Trước kia, ba mẹ cô giáo dục cô theo phong cách nuôi thả, vừa không chăm sóc vừa không để ý.
Năm nay đột nhiên nhất quyết phải về nhà, không có ngày nghỉ vẫn về, trước đó còn sai Phương Quan Kỳ đường xá xa xôi về đây để can thiệp, chính là vì không hài lòng với người cô chọn, nên muốn chen vào để chia rẽ hai người họ.
Mọi nguyên do và lý lẽ đều có thể hiểu rõ, cô cũng hiểu, nhưng không biết vì sao, sau khi nặng lời với họ cô lại cảm thấy tự trách.
Cảm thấy mình có chút quá đáng, dù sao người ở đầu dây bên kia cũng là ba mẹ của cô.
Những nghĩ lại thì Phương Quan Kỳ sỉ nhục Tống Thanh. Tống Thanh lại bởi vì ba mẹ cô mà phải chịu tủi nhục, thì cô lại cảm thấy bản thân cô đã làm rất tốt.
Tống Thanh không giỏi tranh cãi, nên bị bắt nạt anh cũng chỉ lặng lẽ chịu đựng. Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn hôm nay khiến cô xem camera, cô còn chẳng biết Phương Quan Kỳ vênh váo sai bảo anh như một người hầu.
Phòng cũng chẳng phải anh muốn đổi, mà bị Phương Quan Kỳ ép phải chuyển đi.
Tên kia còn thừa lúc cô không ở đây, chỉ tay sai Tống Thanh nấu cơm cho anh ta, làm xong tốt còn đòi hỏi tới lui, không thích cái này không cần cái kia, thích dùng cái này, không thích dùng cái kia, sai bảo một đống việc, chắc chắn đã làm khó Tống Thanh không ít.
Bình thường còn sai anh ấy giặt vest với áo măng tô, giặt xong lại còn phải ủi thẳng, đúng là tự coi mình như đại thiếu gia.
Tống Thanh được cô đưa từ một nơi xa về đây là để sống cùng với cô chứ không phải để hầu hạ kẻ hay làm mình làm mẩy như thế.
Người ta từ xa đến đây với cô, nếu ngay cả việc bảo vệ anh mà cô còn chẳng thể làm được, thì cô còn làm được gì chứ.
Cô đã làm được gì trong mối quan hệ này?
Dù sao để người mình thích chịu tủi thân, cô không làm được.
Nếu nói dứt khoát một chút, sau này sẽ không có Phương Quan Kỳ thứ hai, thứ ba đi đến và xem thường Tống Thanh.
Nam Chi hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc tiêu cực trong lòng, không chờ đầu dây bên kia đáp lời đã dứt khoát cúp điện thoại.
Cô ở trong nhà vệ sinh bình tĩnh một lát, rồi mới ngẩng đầu nhìn bình nước nóng lớn, trên đó hiển thị nhiệt độ nước đã đạt yêu cầu.
Nam Chi lại dâng lên hứng thú, xắn tay áo lên, mở nước vào bồn tắm.
*
Trong phòng kính, Tống Thanh đang ngồi trước bàn máy tính, nhưng chẳng biết tâm tư đã bay đi đâu mất rồi.
Thật ra dù có thế nào đi chẳng nữa, thì cũng không thể trốn khỏi một người.
--- Nam Chi.
Anh vẫn luôn để ý đến từng hành động của Nam Chi.
Nam Chi ôm anh ngồi trước bàn máy tính, khóa cửa phòng kính và cửa thông sang bếp xong, vào phòng, rất lâu rồi vẫn chưa ra ngoài.
Tống Thanh muốn xem cô đang làm cái gì, nhưng anh được Nam Chi ôm vào phòng, xe lăn vẫn còn trên xe, hơn nữa còn rất bẩn, chưa có rửa sạch. Cho dù ở trong phòng, anh cũng không thể ngồi vào, sẽ dơ thảm.
Lúc Tống Thanh vẫn còn đang tự hỏi không biết Nam Chi muốn làm gì, thì Nam Chi đã từ trong đi ra, xắn tay áo lên cao, hai cánh tay vương những giọt nước, chắc là đã chạm vào nước.
Cô làm gì thì anh vẫn không biết rõ, nhưng anh có thể đại khái đoán được một chút. Dù sao thì trước đây, mỗi khi cô kéo hết rèm và đóng tất cả cửa dẫn vào đây, cô chỉ làm một việc duy nhất.
Tống Thanh vẫn ngồi yên tại chỗ chờ, quả nhiên không bao lâu sau Nam Chi lại ôm lấy anh, nhưng không giống với những gì anh đoán. Nam Chi không có đặt anh lên giường mà ôm anh vào nhà vệ sinh.
Phòng tắm được thiết kế tách biệt ba khu vực, bồn rửa tay riêng một chỗ, khu vệ sinh riêng một chỗ, còn bồn tắm và vòi sen chung một chỗ. Nam Chi dẫn anh đến khu vực phòng tắm.
Anh đã sử dụng căn phòng này một thời gian, nên khắp nơi đều có dấu vết của anh, chẳng hạn như chiếc ghế lớn trong khu vực tắm, thứ mà chỉ riêng anh mới cần đến.
Nam Chi đặt anh ngồi lên ghế, còn cô thì lại vào chỗ sâu bên trong, tắt vòi sen vẫn đang ch** n**c rồi treo lại về chỗ cũ.
Tống Thanh cách một lớp cửa kính thủy tinh trong suốt có thể biết được cô đang mở nước để anh tắm rửa.
Chân anh không tiện, chỗ mở nước vào bồn tắm được gắn trên tường còn ở rất cao, bên trong bồn thì anh không với tới, nên thỉnh thoảng muốn ngâm mình, anh phải gọi Nam Chi giúp.
Nam Chi cũng không chê anh phiền mà mở cho anh, ngâm bồn thì lãng phí nước, anh không dùng thường chỉ thỉnh thoảng mới dùng một lần.
Chắc do anh bị té ở ngoài, ngay cả Nam Chi cũng không nhìn nổi, nên lúc đón anh trở về đã dùng khăn ướt lau trước cho anh.
Mà vừa khéo Tống Thanh cũng muốn tắm rửa một chút, nên anh tự giác cởi áo khoác ra, đặt vào hộp chống nước bên cạnh.
Mà hộp chống nước này cũng là của Nam Chi mua. Nam Chi biết anh không giống với người khác, người khác tắm xong chỉ cần lấy khăn lau khô rồi ra ngoài mặc quần áo là được.
Còn anh tắm xong phải lau khô người và cả ghế ngồi trước, rồi mới di chuyển sang xe lăn, nếu không xe lăn sẽ bị ướt. Sau đó, anh mới có thể ra ngoài mặc quần áo.
Anh làm gì cũng sẽ chậm hơn người khác, các bước cũng nhiều hơn. Chờ sau khi anh làm xong, hoa hòe cũng nguội lạnh rồi, nên chiếc hộp chống nước này là để tránh anh bị lạnh mà sinh bệnh, bên trong đặt sẵn khăn tắm và quần áo sạch cho anh.
Một năm bốn mùa đều cần, hộp rất lớn, cho dù áo lông cũng có thể nhét vừa.
Tống Thanh chỉ cởi áo khoác, không cởi bên trong. Anh muốn chờ sau khi Nam Chi rời khỏi đây mới cởi ra, nhưng Nam Chi vẫn tư thế đó, rõ ràng không có ý định rời đi, nên anh đành phải tiếp tục.
Áo, quần, còn có một lớp đồ cuối cùng, Nam Chi vẫn đứng đó không đó, Tống Thanh chỉ khẽ cắn môi, cởi lớp cuối cùng ra.
Nhưng tay anh vẫn ngoan cố che trước người, khiến Nam Chi bật cười. Nam Chi nói: “Hai chúng ta cũng đã là vợ chồng lâu năm rồi, chỗ nào mà em chưa thấy qua, anh còn che làm gì.”
Tống Thanh: “...”
Hình như đúng thế thật.
Dù vậy, anh vẫn giữ tư thế phòng bị, đến khi Nam Chi bước tới ôm lấy anh, anh mới thả lỏng tay, hơi nâng lên một chút để cô ôm tiện hơn.
Bây giờ Nam Chi đang mặc bộ đồ lông xù ở nhà, ngày nào anh cũng tắm rửa nên da hơi khô, khi hai người chạm vào nhau lập tức sinh tĩnh điện, vốn dĩ đã lạnh, cú giật nhẹ ấy làm anh mềm nhũn ngã vào lòng Nam Chi.
Nam Chi cũng bị điện giật một chút, nhưng không buông anh ra, vẫn an toàn ôm anh đến bên bồn tắm, nhưng sau khi bị tĩnh điện giật nhẹ, cô có chút không giữ vững được anh. Cô đưa chân chen vào g*** h** ch*n anh, để anh ngồi lên đùi mình.
Tống Thanh: “...”
Cô nghỉ ngơi một lát rồi mới dùng sức thêm lần nữa, để anh vào trong bồn tắm lớn.
Nhiệt độ nước trong bồn rất vừa vặn, Nam Chi đã điều chỉnh trước. Sau khi anh vào, mực nước cũng chuẩn xác. Anh không quá thích ngâm mình, nhưng Nam Chi lại thích, kinh nghiệm dày dặn, chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy.
Bồn tắm lớn có thể nằm xuống, người bình thường chân sẽ giẫm lên hai bên mép bồn, ngay cả Nam Chi khi tắm cũng như thế, chỉ có anh giống như đang cố gắng hết sức để nổi lên trên.
Nam Chi thuận tay ấn anh xuống một chút, rồi kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh, cô vừa thả cánh hoa vào bồn, vừa cho thêm bóng tắm sủi bọt.
Quả bóng sủi bọt vừa rơi vào nước lập tức sôi sục lên, nước cũng chuyển sang màu cam, trong không khí thoang thoảng hương cam dịu nhẹ.
Tống Thanh bám vào mép bồn tắm, nhìn những bọt nước màu cam liên tục nổi lên, có cảm giác như Nam Chi đang nấu một loại trà hoa quả nào đó.
Nam Chi thích uống trà hoa quả, nhưng phần lớn thời gian lại lười làm, thường thì cô mua đủ nguyên liệu, chuẩn bị sẵn sàng nhưng không chịu nấu. Anh sợ trái cây để lâu bị hỏng, cuối cùng vẫn là anh tự tay làm.
Nấu xong thì gọi Nam Chị đến uống.
Bây giờ, anh có cảm giác mình đang bị đem ra nấu thành trà hoa quả.
Bình thường Nam Chi là người nếu không cần làm thì sẽ không làm, hôm nay lại rất siêng năng…
Tống Thanh nổi lơ lửng trên mặt nước, nhìn Nam Chi đeo găng tay tắm, ấn vai anh xuống, chuẩn bị kỳ cọ cho anh.
Không biết lần này cô lại muốn làm gì đây.
Dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng vẫn thuận theo ý cô, kêu ngước cổ lên anh sẽ ngước cổ lên, kêu khom lưng lại thì sẽ khom lưng lại mặc cô chà xát.
*
Khi ở trên xe Nam Chi lau cổ cho anh mới phát hiện khăn ướt không hề đổi màu. Bỗng nhiên cô nổi hứng tò mò, muốn thử xem liệu anh có thật sự sạch đến mức toàn thân không dính chút bụi bẩn nào hay không.
Bình thường đểu một mình anh tắm, chắc sẽ có sơ sót nhỉ.
Có lẽ vì ngày thường anh luôn làm mọi việc quá chu toàn, nên cô cứ muốn tìm xem anh có sơ sót nào không.
Nam Chi vô cùng hứng thú, trước tiên cô chà xát ở cổ anh, chỗ mà chiều cô đã lau qua.
Khi đó tưởng khăn ướt lau không được, đổi thành khăn kỳ cọ là được rồi. Bây giờ cô lại phát hiện khăn kỳ cũng không có, vẫn rất sạch sẽ.
Cô đành bảo Tống Thanh quay lưng lại để kỳ lưng cho anh, dùng hết cả sức lực như trẻ con bú sữa, mà lưng anh cũng đỏ lên một mảng, nhưng vẫn chẳng có chút bụi bẩn nào.
Nam Chi không tin, nghĩ có lẽ do thời gian ngâm chưa đủ lâu, nên cô tháo găng tay, hứng nước rửa mặt và những chỗ da lộ ra ngoài cho anh.
Nước trong bồn có bóng tắm sủi bọt và cánh hoa, tỏa ra hương thơm dễ chịu. Cô gần như không chờ nổi mà muốn để mùi hương này thấm lên khắp người anh, như vậy, tối ôm vào sẽ thơm ngát, đúng hương cô thích.
Nam Chi tắm từ dưới tắm lên trên, đầu tiên là phần cằm sắc nét, còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời cô, sau đó là gáy, cằm dưới, trước và sau tai. Cuối cùng, gương mặt anh cũng bị cô nâng lên, nhẹ nhàng x** n*n một lượt.
Hai má anh mềm như bột bánh, cả người cũng như một chiếc bánh bao mềm, mặc cô tùy ý nắn tròn bóp dẹt, hết lần này đến lần khác trêu chọc.
Thật ra, những chỗ cô rửa đều ở phía trước, anh hoàn toàn có thể tự làm. Anh muốn tự mình xử lý, nhưng Nam Chi lại khăng khăng, nên anh chỉ có thể thỏa hiệp, ngửa đầu ra vẻ cô đang làm chuyện dư thừa, để mặc cô dùng nước thấm ướt và lau sạch toàn bộ làn da lộ ra bên ngoài.
Nam Chi lấy bông tắm, ngay cả mái tóc ngắn của anh cũng không bỏ qua. Cô nhúng bông tắm vào nước, rồi từ phía sau chà lên đầu anh.
Tiện thể gội đầu cho anh luôn.
Dù đã cố gắng kiểm soát, nhưng nước vẫn là nước, chẳng chịu nghe lời, từ bông tắm chảy tứ tung, không tránh khỏi dính lên mặt anh.
Anh đưa tay lau, nhưng đáng tiếc tay cũng đang ướt, chẳng những không lau khô được mà còn khiến mắt càng khó mở, hàng mi dài rối bết vào da mặt.
Nam Chi cầm khăn lau mặt đến, một tay giữ lấy cằm anh, một tay cầm khăn lau mặt, lau xung quanh mắt của anh.
Người này đang trong lòng bàn tay cô, lau xong mắt bên trái, anh ngoan ngoãn chờ cô lau mắt bên phải.
Nam Chi chợt nhớ đến lần xem camera giám sát, vô tình tua nhầm đến một đoạn, thấy Phương Quan Kỳ cười nhạo anh khô khan, vô vị, ai lại đi thích một người chán ngắt như thế.
Ai nói anh vô vị, nhạt nhẽo chứ, rõ ràng là đáng yêu thế này mà, đi đâu mới tìm được một chàng trai vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như vậy chứ.
Dù thế nào, cô tuyệt đối không thể thích kiểu người chỉ có mỗi gương mặt là nhìn được, thực tế lại quá khắt khe, thiếu lịch sự, kiêu ngạo, có chút tiền liền hoang phí, soi mói đủ thứ lại còn hay ức h**p người khác. Nhưng cô lại sẵn sàng vì một người, dù kiếm tiền không thua kém Phương Quan Kỳ, vẫn luôn khiêm tốn như ngày đầu, không né tránh việc nhà, không kiêu căng, dù kiếm được bao nhiêu cũng đưa hết, trong lòng luôn canh cánh chuyện đi dạy học vùng cao, muốn cống hiến cho đất nước và những người khó khăn mà rung động.
Đúng thế, cô thích người như Tống Thanh.
So với Tống Thanh, Phương Quan Kỳ chẳng là cái thá gì cả.
Tống Thanh vừa có vẻ ngoài, vừa có nội hàm.