Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 93

Phương Quan Kỳ mới là kẻ khô khan, nhạt nhẽo nhất trên đời này.

Phương Quan Kỳ giẫm lên Tống Thanh của cô, cô sẽ giẫm chết Phương Quan Kỳ.

Nam Chi thầm trách móc Phương Quan Kỳ, tâm trạng cũng nhờ đó mà tốt lên được vài phần.

Gội đầu, rửa mặt cho anh xong, cô cũng kỳ cọ qua người anh. Cô cũng không đeo găng tay, cảm giác da dẻ ngâm trong nước lại càng mềm mại hơn, trơn mịn vô cùng.

Tính toán thời gian, thấy anh đã ngâm gần nửa tiếng, cô mới đỡ anh lên một chút, tiếp tục kỳ lưng cho anh.

Cô vẫn không tin, những chỗ khác thì thôi đi, nhưng lưng mà cũng có thể tự kỳ cọ sạch hoàn toàn sao?

Nhưng sự thật chứng minh đúng là như thế, vẫn không thể chà ra được cái gì cả.

Nam Chi chưa từ bỏ ý định, hỏi anh: “Bình thường anh chà lưng thế nào thế?”

Tống Thanh vô cùng nghiêm túc, biểu diễn cho cô một lần, duỗi tay, sau đó gập lại, thật sự có thể chạm vào những nơi không thể chạm.

Nam Chi: “... Được rồi.”

Anh là kiểu người, chỉ cần chỗ nào tay với tới, nhất định sẽ làm thật cẩn thận, tuyệt đối không qua loa.

Cô còn tưởng thỉnh thoảng anh cũng sẽ mệt mỏi, muốn lười biếng một chút, nhưng xem ra là không hề.

Nam Chi tắt chế độ giữ nhiệt của bồn tắm, quấn lấy anh hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bế anh ra ngoài.

Tạm thời đặt anh lên ghế trong khu vực vòi sen, trên người vẫn còn ít bọt xà phòng cần xả sạch.

Còn cô thì đóng cửa kính lại, dọn dẹp và xả nước trong bồn.

Lúc xả nước được một nửa, Tống Thanh đã lau xong người mình, đang chờ cô ôm.

Nam Chi cầm khăn tắm lớn, bọc lấy anh, ôm anh đi ra ngoài.

Đặt ở trước giường ghé sát vào nghe, quả nhiên thơm quá thơm.

Nam Chi rất hài lòng, nhét người vào trong ổ chăn.

Rồi cô lại đi xả nước tiếp, rồi rửa sạch bồn tắm lớn.

Lúc tắm cho Tống Thanh, người cô đã bị ướt một chút, nên thà làm luôn một lần, hoàn thành hết những bước có thể khiến cô tiếp tục bị ướt.

Đợi đến khi dọn dẹp xong quay lại, Tống Thanh vẫn đang nằm trên giường.

Không có xe lăn, anh chẳng thể đi đâu, chỉ cuộn mình ở mép giường, dùng điện thoại viết code.

Anh có trí nhớ rất tốt, dù là công việc để qua ngày hôm sau vẫn có thể tiếp tục viết ngay, huống hồ lần này mới chỉ cách chưa đầy một tiếng.

Nam Chi không quấy rầy anh, mà sang phòng bên cạnh thay một bộ đồ sạch, mặc chỉnh tề rồi mới bước lại gần. Cô vén chăn lên, thò tay vào trong sờ thử trơn nhẵn, lại còn mềm mịn.

Vừa vén chăn lên một chút, hương thơm dễ chịu lập tức tỏa ra.

Không biết có phải là do chỗ bị cô nâng lên đã để gió lùa vào hay vì ý thức được mình đang chiếm hời, Tống Thanh dịch người vào trong. Nam Chi cũng theo đó mà nhích vào, lại chạm phải anh.

Anh tiếp tục lùi, thì cô cũng tiếp tục bám theo, như đang cố chấp cứng đầu đấu với anh vậy.

Dù sao giường cũng lớn, Tống Thanh lùi đến mức cô không với tới được nữa, nhưng Nam Chi không vội. Cô cởi đôi tất lông san hô, dứt khoát lật chăn chui hẳn vào trong.

Bởi vì động tác có hơi lớn, khiến Tống Thanh lạnh đến mức quay lưng về phía cô, mà một khi quay đi, tấm lưng trần sau lưng anh hoàn toàn phơi bày trước mắt cô.

Thế nhưng, bây giờ Nam Chi đã quá mệt rồi. Từ sáng sớm đã đi mua rượu và hộp quà, buổi chiều tìm Tống Thanh mãi không thấy, buổi tối lại lo tắm rửa cho anh, bận rộn suốt cả một ngày. Đối với một người bình thường chỉ có thể làm nhiều nhất một việc mỗi ngày như cô, bây giờ chỉ muốn ngủ mà thôi.

Người cũng đã tìm thấy, giấc ngủ trưa đáng lẽ phải bù từ trưa nay, cuối cùng cũng có thể an tâm mà ngủ.

Nam Chi dịch người sang phía anh, ôm anh ngủ say, cơ thể trơn mềm kề bên, cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

*

Tiếng hít thở phía sau gần như vang lên đều đều ngay lập tức, Tống Thanh là người đầu tiên nhận ra điều đó. Anh muốn quay lại nhìn cô một chút nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Bình thường Nam Chi rất khó ngủ, hôm nay lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như thế, đủ để thấy cô đã mệt mỏi đến thế nào rồi.

Anh không làm phiền cô, tắt điện thoại rồi cũng ngủ theo cô.

Anh cũng hơi mệt.

Tưởng rằng hôm nay đã kết thúc, không còn trò gì bất ngờ nữa. Nhưng giữa đêm, khi giấc ngủ đã sâu, anh luôn có cảm giác mình bị ai đó cắn nhẹ, từng chút từng chút, tê tê dại dại. Ban đầu anh còn tưởng mình đang mơ, nhưng khi mở mắt ra, mới phát hiện không phải, mà điều kỳ lạ là sau khi thấy anh tỉnh, động tĩnh ấy không những không nhỏ đi, mà ngược lại, còn lớn hơn.

Quả nhiên, anh sớm biết cô hiếm khi siêng năng giúp anh kỳ cọ sạch sẽ như thế, không thể nào dễ dàng buông tha anh được.

Thì ra là do quá mệt nên mới tranh thủ ngủ bù trước, đợi đến khi tỉnh dậy rồi mới tiếp tục hành hạ anh.

Ngủ đủ sức rồi, từ hơn hai giờ sáng đến tận hơn tám giờ sáng hôm sau, anh mới có thể đi ngủ được.

Tống Thanh hiếm hoi lắm mới ngủ đến tận hai giờ chiều, từ khi trở về làng, khoảng tám chín giờ tối là xung quanh đã tối đen như mực, không còn bóng người, sinh hoạt của hai người cũng dần ổn định theo, trở nên có quy luật hơn. Nên đây là lần đầu tiên kể từ khi về quê, anh ngủ muộn đến vậy.

Nhưng cũng không ngờ, cũng chẳng có người nào gọi anh dậy để nấu cơm cả.

Bình thường Phương Quan Kỳ thức dậy rất sớm, sẽ gọi điện thoại cho anh, hoặc gõ cửa kính, hối anh ra nấu cơm cho anh ta.

Bình thường tám giờ Tống Thanh đã tỉnh, Nam Chi thì dậy trễ hơn một chút, chín giờ rưỡi cô mới thức. Cô thích ngủ thẳng giấc để tự nhiên tỉnh, chỉ một chút khác biệt này đã bị Phương Quan Kỳ nắm lấy, thường xuyên nấu cơm cho anh ta ăn trước, một mình anh ta một lần.

Hôm nay lại im lặng như thế, khiến anh chưa thích nghi kịp.

Tống Thanh nhìn thoáng qua bên trái, Nam Chi vẫn còn ngủ, chắc có lẽ cô đã đoán trước được anh sẽ dậy sớm hơn một chút, nên trên tủ đầu giường đã đặt sẵn quần áo sạch cho anh, xe lăn của anh cũng ở đó.

Xe lăn cũng đã được ai đó rửa sạch rồi, còn để rất gần chỗ anh nữa.

Không cần nói cũng biết, chắc chắn do Nam Chi làm.

Làm khi nào thế?

Hôm qua phá vỡ giờ giấc thường ngày, nhưng đến cuối cùng, anh cũng nghĩ, dù sao lúc tỉnh hay lúc ngủ cũng chẳng khác nhau mấy, đều như một cái xác bất động, chỉ khác là do cô lật người hay tự anh lật mình. Mà anh không lật, cô cũng có thể lật giúp, thế nên dứt khoát ngủ luôn.

Thức trắng cả đêm, ngủ cũng sâu hơn, nên sau đó anh cũng không để ý đến Nam Chi đã làm những gì nữa.

Tống Thanh ngồi dậy, người vẫn tr*n tr**, đầy những vết đỏ, những chỗ cô thích nhất lại càng thê thảm, hơi sưng lên. Anh biết nguyên nhân, chắc là sáng nay anh ngủ quá say, chẳng có chút phản ứng nào, khiến Nam Chi tức giận nên cắn anh để trả thù.

Anh cũng từng làm vậy trước đây, mỗi lần như thế Nam Chi đều giận dỗi, lăn qua lộn lại, muốn gọi anh dậy.

Nhưng anh là kiểu người mà một khi đã muốn ngủ, chỉ cần đủ thả lỏng, trời sập cũng không tỉnh.

Nhìn những dấu vết trên người, có lẽ sáng nay Nam Chi đã tức điên rồi.

Có lẽ là vì tối qua đã nói rõ với nhau, cũng có thể là do anh khiến Nam Chi nổi giận, tâm trạng của Tống Thanh lại khá tốt, anh cầm quần áo mặc vào.

Anh mặc bộ đồ ở nhà, với chất vải lông mềm mại nhưng khi chạm vào những vết hằn trên người, anh vẫn có chút đau nhẹ.

Tống Thanh đưa tay ôm lấy ngực, chờ cảm giác này bớt đi một chút, lúc này mới nhìn thấy hộp băng cá nhân trên bàn.

Đã được lấy ra khỏi bao bì, trông như là chuẩn bị sẵn cho anh.

Tống Thanh: “...”

Ban đầu anh chẳng thèm để tâm, mặc quần áo xong, định ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy băng cá nhân, vén áo dán lên ngực.

Xong xuôi, anh lấy điện thoại rồi ra ngoài, không biết Nam Chi dậy lúc nào, mà bản thân anh cũng không có hứng nấu ăn, chỉ bóc vài cái bánh mì nhỏ, vừa ăn vừa mở máy tính lên.

Làm việc được chừng nửa tiếng, mãi không thấy ai gõ cửa, Tống Thanh cảm thấy có gì đó sai sai. Anh ra khỏi phòng, đi về phía phòng khách chỗ Phương Quan Kỳ ở, làm như tiện đường đi giặt đồ, đến gần cửa sổ nhìn vào trong thì không thấy người đâu.

Cửa sổ bằng kính trong suốt để không cản ánh sáng mặt trời, nếu không muốn bị nhìn thấy thì chỉ cần kéo rèm, hôm nay rèm không kéo, nắng cũng đẹp. Tống Thanh liếc một cái đã thấy bên trong gọn gàng sạch sẽ, hành lý của Phương Quan Kỳ cũng không còn.

Đi rồi sao?

Nghĩ lại thì hôm nay điện thoại anh quả thực không có cuộc gọi nào từ Phương Quan Kỳ.

Anh lại đi tìm quanh quẩn, vẫn không thấy bóng dáng hay dấu vết Phương Quan Kỳ từng ở đây, dường như căn phòng này cũng đã được dọn dẹp qua, bước vào chỉ thấy trống trơn, ngoài một chiếc giường và tủ quần áo thì chẳng còn gì.

Mở tủ ra, mấy bộ vest và áo khoác dạ của anh ta cũng không còn.

Có vẻ đã đi thật rồi.

Anh ta đi rồi, đối với Tống Thanh mà nói là một chuyện tốt, ngày qua ngày lại có thể trở về sự yên bình như trước kia rồi.

So với cuộc sống đầy sóng gió, thì anh càng thích những ngày tháng bình dị, trồng rau chăm hoa hơn.

Tống Thanh dọn dẹp lại căn phòng, làm cho nó sạch sẽ, thoáng đãng hơn, tiện thể mang quần áo hôm qua Nam Chi giặt ra phơi nắng.

Xong xuôi đâu đó cũng đã hơn ba giờ chiều, anh có linh cảm Nam Chi sắp tỉnh, nên rẽ vào bếp chuẩn bị cơm nước.

Anh đi dọc theo hành lang kính, tránh lăn bánh xe ra sân vì dễ dính bẩn, mà lau chùi thì phiền phức. Dù gần đây chỉ cần không có tuyết, Nam Chi sẽ quét dọn sân cho thật sạch sẽ, nhưng vẫn sẽ có bụi bẩn, tốt nhất vẫn là không ra ngoài.

Tống Thanh mở tủ lạnh, theo thói quen lấy những nguyên liệu Nam Chi thích ăn, tiện tay cầm luôn phần bít tết Phương Quan Kỳ hay muốn ăn. Nhưng đến khi ôm đồ trong tay, anh mới sực nhớ ra Phương Quan Kỳ đi rồi. Từ nay bít tết này chỉ còn cho Nam Chi ăn, không cần làm phần của anh ta nữa.

Tống Thanh cũng không bỏ bít tết vào lại, vẫn quyết định làm cho Nam Chi. Cô cũng thích món này, chỉ là không kén ăn bằng Phương Quan Kỳ.

Đến khoảng bốn giờ chiều, đồ ăn đã xong, lúc bưng ra thì thấy Nam Chi đang ngồi xổm bên bồn nước ngoài sân đánh răng rửa mặt. Cô vừa thấy anh đã không quên lườm một cái đầy oán trách.

Tống Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không thấy, tiếp tục bưng thức ăn đặt lên bàn.

Anh dùng khay bưng, nên mỗi lần chỉ bưng được một hai đĩa, lúc quay lại thì thấy Nam Chi tay xách hai đĩa, đã dọn gần xong mâm cơm.

Biết mình không thể nhanh bằng hai chân cô, nên anh dứt khoát đứng chờ, chẳng mấy chốc Nam Chi lại quay lại, lần này cô còn cầm theo chén đũa.

Bít tết chỉ làm một phần, nhưng Nam Chi cắt ra, chia cho anh một nửa.

Tống Thanh cũng quen rồi, không từ chối như trước, cứ thế nhận lấy.

Bữa này chẳng phải bữa sáng, cũng chẳng phải bữa trưa, nhưng lại giống cả hai, cứ thế trôi qua trong bầu không khí hoà thuận, nếu bỏ qua ánh mắt sắc như dao của Nam Chi thỉnh thoảng lại lia qua.

Đến năm sáu giờ tối, cơn giận của Nam Chi mới nguôi, cô nghĩ thông rồi.

Dù gì tên kia ngủ hay thức cũng chẳng khác gì nhau, đều như xác chết, có ảnh hưởng gì đến chuyện cô làm đâu.

Tám giờ tối, cô không đợi được tin nhắn từ ba mẹ, nhưng lại nhận được tin về chân giả của Tống Thanh.

Chiếc chân giả đặt làm trước đó cuối cùng cũng hoàn thành, bây giờ có thể đến thử lắp vào rồi.

Trước đây, khi sửa nhà, hai người cũng canh lúc giáo sư kia có thời gian rảnh để đến đo khuôn nhận chân, nhưng chuyện làm chân giả này đâu chỉ có mỗi một bước. Sau đó, họ còn phải chờ nguyên liệu được đặt về, quá trình đó kéo dài hơn một tháng, giờ thì đã đến bước thứ ba rồi.

Giáo sư sẽ lắp chân giả vào, rồi họ còn phải chỉnh sửa và thích nghi thêm một hai tháng nữa mới có thể sử dụng chính thức.

Dù sao đi nữa, đây cũng là một tin cực kỳ quan trọng, Nam Chi bật dậy như cá chép quẫy nước, lập tức quyết định lên đường ngay. Cô gom góp hành lý, giữa đêm lái chiếc xe nhỏ của cô, chở Tống Thanh và hai con mèo đi suốt quãng đường dài.

Đến nơi vào lúc hơn một hai giờ sáng, họ quay về chỗ ở cũ ngủ lại một đêm. Sáng hôm sau, không cần ai giục giã, cùng nhau đến bệnh viện phục hồi chức năng, tìm giáo sư lắp chân giả.

Suốt quãng đường, cô không giấu nổi vẻ phấn khích.

Tống Thanh sắp có chân rồi.

Bình Luận (0)
Comment