Vừa Vặn Gặp Được Anh

Chương 16

Trời đêm hơi lạnh, trong không gian yên tĩnh chỉ có giọng nói trong trẻo từ tính của anh vô cùng rõ ràng êm tai, Trình An bị giọng nói của anh mê hoặc suýt nữa thì đồng ý, may mà vẫn còn tia lí trí cuối cùng kéo suy nghĩ của cô lại, vừa định mở miệng, Thương Tắc đã nói với cô: “Yên tâm, anh sẽ không làm gì em cả.”

Trình An đang tính từ chối đã bị anh bế ngang lên đặt xuống một bên giường, cô bức rức nắm lấy áo choàng tắm của anh: “Thương Tắc, em còn chưa đồng ý…” 

Khoé môi Thương Tắc hơi nhếch lên, cười đưa tay ra vuốt dọc sống mũi thanh tú của cô, nói: “Ủa? Anh cứ tưởng em không nói tức là đồng ý rồi.”

Trình An: “…” Đấy là cô còn chưa kịp nói.

Thương Tắc kéo chăn đắp lên người cô, ga giường vỏ chăn vẫn còn mùi hương thanh mát dễ ngửi của anh, dịu dàng vương vấn bao bọc lấy cô.

Trình An đang định ngồi dậy đã bị Thương Tắc ấn xuống, anh nói: “Nằm im đấy.”

Vẫn muốn đấu tranh một chút: “Thương Tắc, em còn chưa làm xong tài liệu dạy…”

“Mai rồi làm.” Thương Tắc chỉ đồng hồ bên cạnh, ra hiệu với cô giờ muộn lắm rồi.

Được rồi.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Thương Tắc đắp chăn cho cô xong định đứng dậy, Trình An kịp thời kéo anh lại: “Anh không ngủ à?”

“Anh còn chút việc chưa xử lý xong, lát nữa ngủ.” Thương Tắc xoa đầu cô.

Nghe thế, Trình An muốn rời giường: “Em ngồi với anh nhé, dù sao em cũng chưa buồn ngủ.”

Ánh mắt Thương Tắc khẽ lay động, ấn vai cô để cô nằm xuống, bản thân cũng vén chăn lên nằm xuống giường ôm cô vào lòng, Trình An khó hiểu nhìn anh: “Không phải anh nói phải xử lý công việc sao?”

“Anh không nỡ để em phải thức khuya với anh.”

“Vậy việc của anh phải làm sao?” Trình An nói.

“Cứ để đấy đã.” Thương Tắc hôn lên trán cô, “Ở bên em quan trọng hơn.”

Trình An rung động, sự ấm áp nháy mắt đong đầy trong tim.

Trình An vốn còn muốn kháng cự chuyện ngủ với anh, nhưng lúc này được anh ôm trong vòng tay, cô bỗng cực kỳ yên lòng, trước nay chưa từng an tâm như thế. Trong những tháng năm cô đơn tĩnh mịch dài đằng đẵng kia, vô số những đêm tối lạnh lẽo cô đều chỉ có một mình, tự mình làm hao mòn thời gian kéo dài trong đêm đen.

Cô lủi thủi bước đi một mình trên con sông dài của thời gian, chưa bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện một người như vậy, nguyện ý bao dung cô, hoà nhập vào sinh mệnh của cô, sưởi ấm hết thảy năm tháng của cô. Có sự so sánh và chênh lệnh trước sau, cô mới trân trọng vô cùng phần dịu dàng ông trời bất ngờ chiếu cố cho mình này.

Giờ bên cạnh cô đã có anh, mỗi khi nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy vui mừng không thôi.

Cuối tháng sáu, Kẹo Hạnh Phúc báo với cô《Quân Tử Như Ngọc》đã bắt đầu in ấn, gửi ít trang bìa trong qua cho cô để cô ký tên. Ngoài ra phòng biên tập còn nảy ra một ý tưởng, họ hy vọng Trình An có thể bảo Thương Tắc cũng viết một hai câu lên để làm thành bản chữ ký đặc biệt, đến lúc đó chắc chắn sẽ có càng nhiều người mua hơn!

Kẹo Hạnh Phúc: “Nhờ cả vào em đó Thần An An, chắc chắn sẽ có rất nhiều độc giả nhắm vào cái này để mua!”

Cô ấy đề nghị như vậy, Trình An bỗng có ảo giác đây không phải sách của mình, mà là của Thương Tắc.

Trình An trả lời cô ấy một câu: “Không chắc anh ấy sẽ chịu ký đâu, để em thử xem.”

Không lâu sau, Kẹo Hạnh Phúc lại mang theo chút trêu chọc hỏi cô: “Đúng rồi, em với S tiên sinh tính bao giờ kết hôn đó? (cười nhếch mép)”

Trình An ngồi trước máy tính hơi lúng túng: “Vẫn chưa có dự định này.”

Kẹo Hạnh Phúc: “Sao thế, S tiên sinh không có biểu hiện gì à?”

Trình An im lặng, lần trước lúc về thành phố S anh có nhắc tới chủ đề này trước mặt ông bà nội cô, nhưng sau khi quay lại anh không nói gì nữa.

Mặc dù kết hôn ở giai đoạn này đối với họ là hơi sớm, nhưng trong lòng Trình An lại thấp thoáng chút mong đợi.

Nếu có thể danh chính ngôn thuận sống ở đây, cảm giác này hình như cũng không tệ.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu cô, lại âm thầm bén rễ trong lòng.

Một ngày sau, trang bìa trong Kẹo Hạnh Phúc gửi đã tới, sau khi ký xong, cô đặc biệt để lại mười tờ cho Thương Tắc. Trình An gõ cửa thư phòng, anh đang ngồi ở bàn sắp xếp tài liệu giảng dạy, ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ rọi vào hoà với ánh đèn trong phòng bao trùm lấy anh, càng làm tôn lên gương mặt anh tuấn, rực rỡ chói mắt của anh.

Thấy anh vẫn đang bận, Trình An khẽ hỏi: “Em có quấy rầy đến anh không?” 

Thương Tắc ngẩng đầu nhìn thấy cô, đầu mày đuôi mắt chứa đựng ánh sáng khẽ nhướng lên, vẫy tay với cô: “Qua đây.”

Trình An ngoan ngoãn đi tới, vừa đến gần đã bị anh kéo ngồi lên đùi, tay anh vòng ôm lấy eo cô, tựa cằm lên vai cô. Thương Tắc ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô vừa tắm xong, nói: “Sao tự nhiên lại qua đây vậy?”

Trình An để tệp giấy trong tay lên bàn, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tháng bảy này《Quân Tử Như Ngọc》sẽ phát hành, biên tập muốn em nhờ anh viết vài câu lên trang bìa trong, làm thành bản chữ ký đặc biệt.”

Thương Tắc khẽ nhướng mày nói: “Em ký chẳng phải được rồi sao.”

“Em ký rồi, mấy tờ này là để cho anh ký. Ừm, em cũng ký tên ở trên đó.” Trình An chỉ chỉ hàng chữ nhỏ đẹp đẽ ở đầu trang, yếu ớt hỏi: “Được không?” 

Chỉ cần là điều cô muốn anh đều sẽ đáp ứng cô vô điều kiện, giờ chỉ bảo anh ký tên mà thôi, cũng có gì đâu mà không thể. Anh cầm bút trên bàn lên, ký ba chữ “S tiên sinh” lên trang giấy cô mang qua, thuận miệng hỏi: “Sao tự nhiên biên tập của em lại có đề nghị này?”

Trình An nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Chắc là vì thấy S tiên sinh cũng có sức ảnh hưởng nhất định trên weibo, dùng mánh khoé này sẽ bán được sách tốt hơn.”

“Vậy sao?” Thương Tắc ôm cô, lười biếng hỏi.

Đọc Full Tại truyenggg.com

“Anh quên rồi à, ảnh của anh từng gây bão trên weibo, giờ vẫn còn không ít độc giả đòi em đăng ảnh anh đâu.”

Thương Tắc nghe ra trong giọng nói của cô bất giác mang theo vài phần hờn dỗi, khẽ cười: “Em ghen rồi đấy à?”

“Làm gì có.” Trình An thề thốt không chịu nhận.

Thương Tắc sán lại phả hơi thở thơm nồng bên tai cô, giọng nói chứa đựng sự vui vẻ: “Đừng ghen, họ chỉ đòi ảnh thôi mà. Nếu em cần, cả người anh đều có thể cho em.”

Hai má Trình An lập tức đỏ bừng, nơi bị hơi thở của anh lướt qua như thiêu như đốt, cô sờ sờ vành tai nóng bỏng, sợ anh lại nói lời tình tứ gì đó, vội vàng chỉ tờ giấy chuyển chủ đề: “Anh còn phải viết thêm mấy câu nữa.”

“Viết gì?”

“Tùy anh.” Bị lời đường mật của anh ghẹo đến tim nhảy nhót không ngừng, Trình An thuận miệng đáp.

Thương Tắc suy nghĩ một hồi, rồi đặt bút viết.

Trình An tò mò sáp đến xem, thấy anh viết: “Đời này có thể gặp được em, với anh mà nói là một trong số ít chuyện lớn may mắn nhất cuộc đời.”

“Điều anh vui mừng, là trong cuộc sống sau này có em, mà những chuyện lớn việc nhỏ của em về sau đều sẽ có liên quan đến anh.”

“Đều nói đời người có ba chuyện may mắn lớn, vậy thì với anh mà nói, chuyện may mắn đầu tiên là gặp được em, chuyện may mắn thứ hai là yêu em, chuyện may mắn thứ ba chính là ở bên em, không bao giờ rời xa.”

“Phong ba bão táp sau này, chúng ta cùng nhau vượt qua.”

Lúc nhìn thấy những lời Thương Tắc viết này, Kẹo Hạnh Phúc đã bình luận ngay một câu: “Oa, bản lĩnh nói lời yêu thương của S tiên sinh đúng là mượt mà đến bay bổng, không ngờ kỹ năng viết của anh ấy tốt như thế, sớm biết vậy nên để anh ấy viết hậu ký mới phải!” Nói xong lại bổ sung một câu, “Ngưỡng mộ em thật đấy! Sao số chị lại không tốt như thế, có thể gặp được một người bạn trai nhan sắc vừa cao lại vừa biết nói lời âu yếm!! Aaaa, tức!!”

Trình An: “…” Không thể không nói, sau khi thấy anh viết xong những lời này, cô cũng cảm động đến rối tung rối mù lên.

Với cô mà nói, có thể gặp được anh và yêu nhau nào không phải là chuyện may mắn lớn nhất đời người vừa khó có được lại vô cùng quý giá. Cảm giác thích một người thật sự rất kỳ diệu, trước khi quen anh, cho dù cuộc sống có khó khăn gian khổ hơn nữa thì một mình cũng chẳng sao, nhưng sau khi hai bên bày tỏ tình cảm với nhau rồi, mỗi phút mỗi giây đều không muốn rời xa đối phương. Vừa nghĩ tới trong cuộc sống sau này họ sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của nhau lại khiến cô vui mừng rung động không thôi.

Tháng bảy,《Quân Tử Như Ngọc》phát hành theo dự kiến, các hiệu sách lớn trên mạng đều gom bán. Có rất nhiều độc giả mua xong còn khoe sách trên weibo và @Thần An, Trình An cũng kiên nhẫn trả lời từng bài một. Tài khoản đầu tiên mua được bản chữ ký đặc biệt tên “Đình Cỏ Ngắm Mưa” của một cô gái, cô ấy khoe trang bìa trong có câu Thương Tắc viết, kèm theo dòng cap: “Cảm động phát khóc!!! Không ngờ lại mua trúng bản chữ ký đặc biệt của đại đại và S tiên sinh! Aaaa, kích động không chịu được! Đại đại, em thật sự thật sự rất thích chị, hy vọng sau này chị có thể viết thêm nhiều câu chuyện ấm áp chữa lành hơn, nhân đây em chúc chị và S tiên sinh trăm năm hoà thuận, hạnh phúc mỹ mãn, sớm sinh quý tử! Em sẽ mãi mãi ủng hộ chị! Bắn tim!! [PS: Câu S tiên sinh viết kia nháy mắt đã làm nước mắt tuôn rơi!]”

Trình An ấn thích và chuyển tiếp bài weibo của cô ấy, bình luận: “Cảm ơn em, nhìn thấy câu S tiên sinh viết này chị cũng cảm động phát khóc luôn rồi. Bọn chị sẽ thật tốt, cảm ơn lời chúc của em, cũng chúc em cuộc sống suôn sẻ như ý. Ngoài ra, chúc đọc truyện vui vẻ!”

Sau khi chuyển tiếp thành công, cô lại lướt đọc bình luận của các độc giả khác.

[Sao Trời Lấp Lánh]: “Khóc ròng… Không mua được bản chữ ký đặc biệt, tiếc đứt ruột, nhưng vẫn chúc sách mới của Thần An đại đại đắt khách!”

[Mỉm Cười 758]: “Aaa! Nếu biết có bản chữ ký chữ ký đặc biệt sớm đã mua thêm vài quyển rồi! Huhu, tôi chỉ mua được bản có chữ ký của đại đại, muốn bản có chữ ký của S tiên sinh cơ aaaa!”

[Nuôi Meo Meo]: “Quỳ xin đại đại ra một cuốn《S tiên sinh thả thính toàn tập》.”

Không biết có phải ảnh hưởng bởi độc giả hay không, trong lòng Trình An cũng có vài phần tiếc nuối. Sớm đã biết những lời hôm ấy Thương Tắc viết, cô nên cất kỹ đi mới phải, quý báu như thế, rõ ràng cô phải giữ lại cho riêng mình, giờ nhìn thấy các em gái mua trúng bản chữ ký đặc biệt ấy tự nhiên hơi ngưỡng mộ.

Trình An lật tìm cuốn sách mẫu mấy hôm trước Kẹo Hạnh Phúc gửi tới rồi chạy sang gõ cửa phòng Thương Tắc, không lâu sau đã thấy “cạch” một tiếng, cửa mở ra từ bên trong. Thương Tắc vừa tắm xong, chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, trong tay còn cầm chiếc khăn lông lau lau mái tóc ẩm ướt. Anh cúi đầu thấy Trình An đang nhìn mình đầy vẻ mong đợi thì thoáng ngỡ ngàng, bị vẻ mặt của cô chọc cho bất lực bật cười, giọng nói ngập tràn sự dịu dàng cưng chiều: “Sao vậy?”

Trình An lật mở trang bìa trong ra, đưa tới trước mặt anh: “S tiên sinh, em cũng muốn bản chữ ký đặc biệt.”

“Hả?” Thương Tắc nhướng mày.

Trình An hơi tiếc nói: “Đáng nhẽ em phải giữ lại những câu hôm ấy anh viết mới phải, giờ bị người ta mua mất rồi, anh ký lại cho em một cuốn đi.”

Rất ít khi thấy cô lộ ra vẻ mặt này, Thương Tắc đưa tay lên khẽ nhéo chiếc cằm xinh đẹp của cô, híp mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

“Bản đặc biệt thế này, em có hài lòng không.”

Trình An: “…”

Tháng tám, cha mẹ của Thương Tắc đi thành phố S gặp cụ Trình và bà Trình, hai đương sự cũng về theo. Trong bữa ăn, người lớn hai bên trò chuyện vô cùng vui vẻ, cuối cùng không hiểu sao lại nói tới vấn đề kết hôn.

Nhắc tới chủ đề này, bà Trình và mẹ Thương là tích cực nhất, bà Trình nói thẳng: “Lần trước tụi nhỏ về tết đoan ngọ bà đã xem được một ngày lành, chính là mùng năm tháng sau, vừa vặn hai đứa có thể đi đăng ký vào ngày này.”

Mẹ Thương mở lịch trên điện thoại ra xem: “Ấy ngày này đẹp này, hợp để kết hôn. Ừm, tốt, tốt.”

Họ vẫn đang thảo luận về chuyện kết hôn, Trình An lặng lẽ liếc nhìn Thương Tắc, anh cúi đầu, mắt trong suốt như hoạ. Dường như cảm nhận được, anh ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trình An, cô thoáng giật mình, giả bộ như vô tình rời mắt đi.

Ăn xong, cha Thương mẹ Thương đến nhà cụ Trình chơi, Trình An vốn muốn về cùng họ nhưng Thương Tắc lại kéo cô lại nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Trình An dừng bước, gật đầu nói vâng.

Thưa với người lớn hai bên một tiếng, mẹ Thương cười nói: “Đi đi, đi lâu chút, không cần phải về sớm quá đâu.”

Trình An theo Thương Tắc rời đi, trước khi đi còn nghe thấy mấy người lớn đang nói: “Ôi hai đứa này, ở cùng chúng ta cả ngày rồi, giờ chắc chắn là đi hưởng thụ thế giới hai người.”

Mặt Trình An ửng hồng, nhìn bóng dáng cao lớn phía trước.

Tám, chín giờ tối, xung quanh yên tĩnh, Trình An theo anh bước đi trên con đường lát đá, đèn đường ấm áp lại sáng tỏ, mặt hồ trong vắt, ánh đèn phản chiếu trong nước như rắc một tầng vàng vụn, toả sáng lấp lánh.

Lần trước họ đến đây là lúc nghỉ Tết, đến giờ Trình An vẫn còn nhớ cảnh tượng khi ấy. Chính trên cây cầu đá này, pháo hoa rợp trời, khi đó Thương Tắc hơi say, mang theo men say tỏ tình với cô ở đây, giờ nghĩ lại dường như vẫn còn cảm nhận được nhịp tim rung động kịch liệt lúc ấy.

Họ đi một mạch từ nhà hàng, qua một đoạn đường rất dài, nghĩ đến chân Trình An vẫn chưa khỏi, Thương Tắc dẫn cô tới đây thì dừng lại. Hai người dựa vào lan can cầu, yên lặng ngắm nhìn mặt trăng sáng trong trên bầu trời, còn có mặt hồ lấp lánh. Giây phút yên ả thanh thản, trước mặt là phong cảnh hữu tình, dường như khoảnh khắc tĩnh lặng nhất trong năm tháng đều đã dừng lại ở đây.

Trình An không khỏi lên tiếng: “Sau này già rồi muốn về đây ở, lúc rảnh rỗi có thể đi dạo ngắm cảnh, còn có thể chèo thuyền nữa.”

Hy vọng cuối cùng sẽ có một ngày có thể rời xa thành phố huyên náo, trở về nơi thị trấn yên tĩnh này sống, nghe sách, đánh cờ, thưởng hoa, cảm nhận sự tốt đẹp thuần túy của mỗi một sự vật. Đương nhiên, còn phải là cùng người mình thích.

Nghe thế, ngón tay Thương Tắc siết lại, nắm chặt lấy tay cô, anh không nói gì cả, chỉ một động tác đơn giản như vậy, Trình An đã yên lòng.

Cô nghĩ, Thương Tắc chắc chắn sẽ là người ở bên cô đến cuối cùng kia.

“An An, em ở đây đợi anh một lát nhé.” Thương Tắc đột nhiên nói.

Trình An nhìn anh xuống cầu đá, đi về một hướng, cô thấy anh vào một cửa hàng, khoảng mấy phút sau đã đi ra.

Đợi anh quay lại rồi, Trình An mới hỏi: “Anh đi làm gì thế?”

Gương mặt Thương Tắc dịu dàng, anh nói: “An An, em nhắm mắt lại trước đi.”

Nhắm mắt ư? Thần bí vậy.

Trình An nghe lời nhắm mắt lại, đợi khoảng mười giây, cô hỏi: “Em mở mắt ra được chưa?”

“Được rồi.”

Nghe vậy, Trình An từ từ mở mắt, sau đó nhìn thấy Thương Tắc tay cầm đoá hoa hồng, quỳ một chân trên mặt đất, tay còn lại cầm một chiếc nhẫn. Trình An nhìn một màn này, trong mắt lập tức ngập tràn sự kinh ngạc.

Đôi mắt Thương Tắc sáng ngời, tựa như ánh trăng lấp lánh, anh ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt chuyên chú mà thâm tình, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello vang lên bên tai cô…

“An An à, anh muốn lấy em, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Anh vừa dứt lời, Trình An kinh ngạc trợn to mắt, nhất thời hỗn loạn, không biết phải phản ứng như thế nào.

Có những lời đã chuẩn bị rất lâu, trước đây cũng vẫn luôn suy nghĩ xem phải nói với cô thế nào. Cho đến thời khắc này, nhìn thấy cô xinh đẹp điềm đạm như thế, lời trong lòng cứ thế buột ra khỏi miệng, không có kỹ xảo hay cách thức gì, bởi vì người này anh nhớ mong đã lâu, là người duy nhất anh yêu sâu sắc đời này. Anh muốn nói với cô, anh muốn lấy cô, kết hôn với cô, tay nắm tay trải qua mỗi một ngày một đêm, mỗi một mùa xuân thu đông hạ, năm tháng lặp lại, cho đến khi sinh mệnh kết thúc.

Trọng đêm tối tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp êm tai của anh trở nên vô cùng mê hoặc, mê người như bất kỳ câu nói yêu thương nào anh từng nói. Trong lòng Trình An tựa hồ nổi lên ngàn vạn cơn sóng, phút chốc dâng lên ồn ào, hốc mắt cô dần ẩm ướt, đầu mày đuôi mắt cũng cong cong, nụ cười vui mừng dịu dàng như được nhuốm một dòng suối.

Cô nghẹn ngào nói: “Em… em bằng lòng.”

Không còn chuyện gì khác có thể khiến cô cam tâm tình nguyện hơn chuyện này nữa rồi, từ rất lâu cô đã chuẩn bị xong, chỉ cần anh mở lời, cô sẽ đồng ý với anh.

Từ lâu anh đã là người duy nhất đời này cô kiên định lựa chọn.

Trong mắt Thương Tắc loé lên một tia sáng, anh đứng dậy đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng triền miên, mang theo sự âu yếm của đối phương, trong đêm dài đằng đẵng này, con sông năm tháng dường như ngừng lại từ đây, hiện ra vô cùng đẹp đẽ yên bình.

Đêm khuya, Trình An đăng một bài weibo.

“Ban đầu chấp bút viết câu chuyện《Quân Tử Như Ngọc》này chỉ là để thành toàn cho sự nhớ mãi không quên ngày hôm ấy, không ngờ sẽ có cái kết mỹ mãn như vậy. Hôm nay sẽ trở thành ngày quý giá cũng như khó quên nhất trong cuộc đời tôi.”

“Cảm ơn vì có anh đồng hành suốt chặng đường, em yêu anh. @S tiên sinh.”

— Hoàn chính văn —
Bình Luận (0)
Comment