Sau khi Trình An và Thương Tắc kết hôn, có lần Tây Mạch Mạch hỏi cô kết hôn xong có đi đâu hưởng tuần trăng mật với giáo sư Thương không, cô ấy nhắc tới chuyện này Trình An mới nhớ ra hình như mình chưa đi hưởng tuần trăng mật với Thương Tắc. Lúc trước là vì chân của cô không tiện, luôn trong giai đoạn trị liệu nên mãi vẫn chưa có ai đề cập tới chuyện này.
Thực ra Trình An không để tâm chuyện này, cô nghĩ đợi sau này có cơ hội thì đi chơi cũng được, song nghĩ thì nghĩ vậy, trong lòng dù sao vẫn có chút tiếc nuối. Cô vốn định nhắc qua với Thương Tắc vào kỳ nghỉ đông, nhưng dạo gần đây anh vẫn luôn bận rộn ở trường nên cô cũng không nói nữa.
Cho đến một buổi tối, cô tắm xong ra ngoài thấy Thương Tắc đang xếp hành lý trong phòng, tưởng anh lại đi tham gia trao đổi học thuật gì đó, cô đi qua định hỏi anh có cần xếp cùng không.
Thương Tắc ngẩng đầu nhìn cô, nói: “An An, anh xếp xong hành lý rồi, em xem xem có còn thiếu gì không?”
Hành lý?
Trình An ngơ ngác, nói: “Hành lý gì cơ?”
“An An, em quên là anh còn nợ em một chuyến trăng mật à?” Thương Tắc nói với cô.
Trình An đơ toàn tập, lúc sau mới phản ứng lại: “Nhưng chẳng phải dạo này anh bận lắm à…”
Thương Tắc: “Anh xin nghỉ phép rồi.” Thời gian trước bận là vì để dành thời gian đi du lịch cùng cô.
“Thế… mình đi đâu anh?” Trình An hỏi.
“Bí mật” Thương Tắc cười nói.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Bí mật này được giữ kín đến ngày họ xuất phát hôm ấy, lúc trước Trình An quấn lấy anh quấy rầy rất lâu, muốn biết đi đâu, nhưng Thương Tắc thế nào cũng không chịu nói.
Đến khi họ tới sân bay, Trình An mới biết nơi hai người đi lần này là Siberia của Nga.
Siberia mùa này đẹp nhất, đâu đâu cũng là sương tuyết, mặt đất phủ đầy tuyết trắng, cành cây và mái nhà cũng đóng đầy sương. Bầu trời trắng xoá, trời đất đều biến thành một màu, trông đẹp đẽ vô cùng.
Trình An lớn vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh ngập tuyết như này. Cô lớn lên ở phương Nam, trẻ con phương nam từ nhỏ đã có sự ao ước khát khao với tuyết, cô cũng rất khó có cơ hội được ngắm tuyết rơi, lần này cuối cùng cũng toại nguyện rồi.
Thương Tắc xách hành lý cùng Trình An bước đi trên tuyết, phía sau để lại một hàng dấu chân, Trình An dừng lại lấy điện thoại ra chụp dấu chân trên nền tuyết, sau khi tới khách sạn, nhân lúc Thương Tắc xuống lầu hỏi về thủ tục nhận trả phòng, đăng một bài weibo: “Đi du lịch với S tiên sinh rồi! Rất vui, vẫn luôn cực kỳ mong muốn cùng người mình thích đến nơi phong cảnh tươi đẹp ngắm tuyết một lần, giờ đã được như ý nguyện, cảm ơn bất ngờ S tiên sinh đã chuẩn bị, yêu anh.”
Dưới bài đăng của cô, có rất nhiều cư dân mạng để lại bình luận.
[Dưa Hấu Dưa Hấu 1015]: “Ngưỡng mộ đại đại! Tôi cũng muốn đi du lịch với người mình thích!!”
[Bạch Lộ Phi Sương]: “Xem những mẩu chuyện thường ngày đại đại đăng, cảm giác cứ như ngoại truyện của《Quân Tử Như Ngọc》vậy.”
……
Trình An lướt đọc từng bình luận, ngón tay cô chợt khựng lại, ánh mắt rơi vào một bình luận trong đó.
S tiên sinh: “Cảm ơn phu nhân yêu mến.”
Thời tiết ở Siberia rất lạnh, âm mười mấy độ, Trình An chưa từng ở nơi lạnh thế bao giờ. Ngày đầu tiên tới đây, Thương Tắc sợ cô cóng nên quấn người cô kín mít, đội mũ quàng khăn cho cô. Trong khách sạn có máy sưởi, Trình An chưa cảm nhận được cái lạnh giá bên ngoài nên lúc Thương Tắc đội mũ cho cô, cô còn nghĩ mình mặc nhiều rồi.
“Em mặc thế này liệu có nhiều quá không.” Trình An lẩm bẩm.
Thương Tắc đang đội mũ cho cô nghe thế bèn cúi đầu nhìn, cười nói: “Không mặc nhiều tí đợi lát nữa ra ngoài đừng có khóc nhè nhé.”
“Còn lâu em mới khóc.”
Thương Tắc bật cười, không nói gì, cầm thẻ phòng nắm tay cô dắt ra khỏi phòng: “Đi thôi.”
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, cơn gió mạnh mẽ thổi vào mặt họ, Trình An lạnh rụt đầu vào trong khăn, vòng tay ôm lấy cánh tay của Thương Tắc, dựa sát lại gần anh.
Lạnh quá.
Thương Tắc cười, chỉnh lại quần áo cho cô sau đó nắm lấy tay cô đút vào trong túi áo khoác của mình, đưa cô đi bắt một chiếc taxi ở cửa.
Thương Tắc đưa cô đến thủ phủ của Siberia trước, đây là thành phố lớn nhất của vùng Siberia. Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặc dù nhiệt độ thấp nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ trời xanh mây trắng. Kiến trúc ở thủ phủ rất đẹp, thiết kế cổ điển trang nhã khiến cả con đường trông độc đáo khác biệt, hơi giống những ngôi nhà trong trấn cổ tích.
Đi dạo tham quan một khu xong, buổi trưa Thương Tắc đưa cô tới một nhà hàng trong đó thử ẩm thực địa phương, đến chiều họ đi quảng trường Lênin, còn có Nhà thờ Thánh Alexander Nevsky. Bất luận là kiến trúc hay phong cảnh nơi nào cũng khiến người ta lưu luyến khó rời, trầm trồ tán thưởng không thôi.
Buổi tối trở về khách sạn, Trình An sắp xếp lại hết ảnh chụp phong cảnh những nơi này vào laptop, cô xem từng bức một, cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh nhà thờ. Đây là bức ảnh chụp trước Nhà thờ Thánh Alexander Nevsky, Thương Tắc đứng trước cửa nhà thờ, anh nghiêng người trước ống kính, dáng người cao lớn thẳng tắp, tay đút túi áo khoác, hơi ngửa đầu lên, đường nét gương mặt nghiêng rõ ràng anh tuấn. Ở nơi người qua lại tấp nập vẫn vô cùng nổi bật, khiến ánh mắt của người ta không khỏi dừng lại trên người anh lâu hơn.
Bức ảnh này là do một vị nhiếp ảnh gia đến từ Mỹ chụp, lúc anh ấy nhìn thấy Thương Tắc bèn khen anh một tràng, đại ý là thấy anh đẹp trai, thân hình thon dài cân đối, tưởng anh là người mẫu của công ty nào, sau đó đưa ra đề nghị chụp cho anh vài kiểu. Thương Tắc không thích chụp ảnh nên uyển chuyển từ chối anh ấy, Trình An thấy trên mặt nhiếp ảnh gia lộ ra vài phần tiếc nuối, trong lúc anh ấy thỉnh cầu hết lần này tới lần khác, Trình An đồng ý thay Thương Tắc.
Giờ xem tới những bức ảnh này, Trình An cảm thấy vui mừng vì lúc ấy mình đã đồng ý với lời đề nghị của nhiếp ảnh gia, thật sự là quá đẹp luôn! Cô chọn bức ảnh đứng nghiêng trước ống kính đầu tiên kia chuyển vào điện thoại của mình, cài làm màn hình khoá và hình nền. Lúc cô đang nhìn điện thoại tán thưởng dung nhan anh tuấn của chồng mình thì Thương Tắc đi tới.
“Đang xem gì thế?”
Trình An thấy anh đi tới liền vội vàng bỏ điện thoại xuống, nếu để anh nhìn thấy cô lấy ảnh anh cài làm hình nền, chắc chắn sẽ lại trêu chọc cô mất.
“Đang xem ảnh.” Trình An xem ảnh tiếp.
Thương Tắc ngồi xuống cạnh cô, kéo cô ôm vào lòng, ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay đang đặt trên chuột của cô, sau đó dừng lại ở một bức ảnh, Trình An nhìn màn hình, người trong ảnh là cô, đây cũng là bức ảnh vị nhiếp ảnh gia kia chụp sau đó. Trình An thấy anh dừng ở bức ảnh này, tò mò nhìn anh, hỏi: “Sao không xem tiếp?”
Thương Tắc nhìn bức ảnh này trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói: “Chuyển bức này vào điện thoại của anh đi.”
“Làm gì?” Trình An khó hiểu.
“Anh muốn cài làm hình nền điện thoại.”
Trình An: “…” Họ đúng là tâm linh tương thông.
Hành trình sau đó họ lại đi một vài địa điểm du lịch nổi tiếng, cho đến buổi tối trước hôm về ấy, Thương Tắc đưa cô đến hồ Baikal ở miền đông Siberia.
Thời tiết vẫn lạnh giá như thế, Trình An nắm tay Thương Tắc bước đi chầm chậm trên nền tuyết, xung quanh có rất nhiều người đang đi bộ về phía hồ Baikal.
Kế hoạch ban đầu của họ là ở đây thêm vài ngày, nhưng trường Thương Tắc thông báo nói có việc gấp, bảo anh quay về nên hai người chỉ đành đổi vé.
Buổi tối trước khi đi, Thương Tắc đưa cô đến đây, ven hồ Baikal tập trung rất nhiều người, trên mặt hồ treo những chiếc đèn đủ màu sắc, đến tối, từng ngọn đèn sáng lên, dọc theo bờ hồ uốn lượn thành một dải ngân hà, rất hoành tráng cũng rất đẹp đẽ.
Trình An và Thương Tắc đến gần rồi mới nghe thấy người dân địa phương nói hôm nay là Lễ hội điêu khắc băng hàng năm của họ, để chúc mừng ngày lễ này, người dân Nga đã đặc biệt vẽ một trái tim trên mặt hồ Baikal đóng băng và treo đèn. Cùng lúc đó, đám đông bỗng nổi lên một tràng reo hò, Trình An nhìn theo, thấy giữa hồ có một đôi nam nữ trẻ, chàng trai đang quỳ một gối trên mặt băng, trong tay cầm hoa và nhẫn, cầu hôn với cô gái bằng chất giọng London thuần túy.
Cô gái trước mặt anh ta thụ sủng nhược kinh che miệng lại, đám đông xung quanh đã hô hào: “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…”
Trình An đang nhìn người cầu hôn kia thì đột nhiên có một đôi tay vòng lấy eo cô, ôm cô từ phía sau. Trình An quay đầu lại nhìn Thương Tắc một cái, đầu mày đuôi mắt ngập tràn ý cười, mười ngón tay đan vào nhau dựa vào lòng anh, nhìn một màn lãnh mạn trước mắt.
Cuối cùng cô gái đồng ý lời cầu hôn của chàng trai, tiếng hoan hô của đám đông càng thêm nhiệt tình.
“Thương Tắc.” Trình An đột nhiên khẽ gọi anh, gương mặt cô dịu dàng, có lẽ là do ảnh hưởng bởi bầu không khí khiến cô có chút nóng lòng muốn nói ra, “Mấy ngày qua em rất vui, cảm ơn anh đã lên kế hoạch một chuyến du lịch cho em, còn có…”
“Thương Tắc, em yêu anh.”
Lời vừa thốt ra, cô liền cảm thấy người phía sau ôm mình càng chặt hơn, Thương Tắc nhẹ nhàng áp vào tai cô nói: “An An, anh cũng yêu em.”
Trình An quay người lại, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu ánh đèn bên hồ, tựa như có tia sáng muôn màu rực rỡ lấp lánh trong mắt cô. Thương Tắc và cô nhìn nhau vài giây, sau đó cúi người xuống, áp trán lên trán cô, cúi đầu tìm kiếm môi cô rồi hôn lên.
Trong mắt nhau hiện lên tia sáng, dưới đêm đen mênh mông đầy sao, chỉ còn lại độ ấm cơ thể và đôi môi của đối phương.
Tình yêu mà em hằng mong đợi không có gì tốt hơn việc cùng anh trải qua mỗi một xuân thu đông hạ, đi mỗi một nơi, ngắm qua vô số phong cảnh tươi đẹp.
Đã kết hôn với Thương Tắc được gần một năm rồi.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Cho đến nay, trong lòng cô vẫn có rất nhiều sự cảm kích và tình yêu không kể xiết với anh, cô muốn cảm ơn anh đã cho mình một cuộc hôn nhân hạnh phúc hoàn mỹ như vậy, cảm kích lời hứa cùng cô sống đến bạc đầu của anh. Trình An từng hỏi anh, tại sao giữa biết bao cô gái nổi bật ngoài kia lại chọn mình, sau đó cùng cô gặp gỡ, làm quen và yêu nhau.
Thương Tắc trả lời: “Không có lý do gì cả, chỉ là vừa vặn thích em mà thôi.”
Trình An nghe vậy thì cười.
Thật trùng hợp, trong biển người mênh mông, em cũng chỉ vừa vặn thích anh.
Chỉ mình anh, mà thôi.