Chương 1685
“Nhìn cái vẻ gật gù buồn ngủ của các ngươi bây giờ xem, kẻ địch sắp đánh đến trước mắt rồi, lại trong cái tình trạng này, lấy cái gì để so với quân địch!”
Nghe thấy Ngụy An trách móc, có thuộc hạ uất ức nói: “Tướng quân, cũng không biết là chuyện gì, khoảng thời gian này không ít huynh đệ chúng ta có chút buồn ngủ, lúc luyện tập cũng mệt mỏi vô cùng.”
Đương nhiên Ngụy An biết bọn họ không nói dối.
Dù sao thì đến cả bản thân hắn ta cũng cảm thấy có chút khác thường, chỉ là thân là phó soái, hắn ta bắt buộc phải chấn hưng sĩ khí.
Trong thời điểm mấu chốt, hắn ta cũng không thể có tinh thần và thể lực để phân tâm việc này.
“Được rồi, trước tiên xốc lại tinh thần cho ta! Ba mươi nghìn quân sĩ trong tay Thần Vương, quân số chúng ta tương đương với hắn ta, lại nghỉ ngơi mấy ngày hôm này rồi, nếu như thua trận thì nào còn mặt mũi đối diện với Liên soái!”
Mọi người đành phải mang thân thể mệt mỏi đi chuẩn bị nghênh chiến.
Triệu Khương Lan không yên tâm, nàng cũng phải đi theo xem xem.
Quân bếp núc vẫn giữ nàng lại: “Ngươi đi làm gì, bọn họ đánh trận, chúng ta cũng không giúp được.”
“Ta không lên tiền tuyến, chỉ đi theo sau xem thôi.”
Nói xong cũng không đợi người khác phản ứng, Triệu Khương Lan đã theo đuôi quân đội.
Mộ Dung Bắc Uyên đã sắp xếp, bảo binh sĩ hàng đầu đổi vũ khí thành vũ khí hạng nặng.
Như là thiết chùy, rìu lớn các loại.
Một khi cái thứ này đánh lên thân thể người, vậy thì sẽ đau đớn kinh khủng.
Lúc này thủy quân Đông Nam toàn thân rã rời, làm sao có thể đỡ được đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.
Không lâu sau đó, quân đội hàng đầu đã bị quân dẹp phản loạn đánh cho tan tác chạy loạn, không còn sức lực chống đỡ.
Có lẽ là đã quá lâu không chiến đấu trên đất liền, cộng thêm quân dẹp phản loạn đã biết trước trạng thái của đối phương.
Bây giờ sức chiến đấu của họ sung mãn, quả thật giống như cá gặp nước.
Thủy quân Đông Nam chống đỡ được mấy canh giờ, chỉ cảm thấy hai tay mất sức, đến cầm đao cũng sắp không cầm nổi.
Hết cách, bọn họ đành phải rút lui trước.
Nhưng điều khiến người ta bất lực, đó chính là những con ngựa dưới thân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù lôi kéo như thế nào, chúng đều không chịu chạy về, dường như bị gắn chặt tại chỗ.
“Đồ đáng chết, các ngươi chạy đi!”
Không chỉ ngựa của một người có vấn đề, mà cả một đám người đều không thể cưỡi ngựa chạy đi.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đa phần sẽ tưởng là thần học quái dị gì.
Quân địch nối đuôi nhau đuổi theo, bọn họ chỉ đành bỏ ngựa để chạy.
Nhưng mà không lâu sau đã bị người cưỡi ngựa đằng sau đuổi đến.
Chết chóc, thương tích, vô cùng thê thảm.
Quân dẹp phản loạn nghe theo ý của Mộ Dung Bắc Uyên, dắt những con ngựa chiến về.
Như vậy, không chỉ đội quân tiên phong của thủy quân Đông Nam tổn thất nghiêm trọng.
Mà còn không ít ngựa chiến bị kẻ địch chiếm làm của mình.
Diêu Hoàng Đình và Tần Mạnh Phi lại càng dẫn người mượn gió bẻ măng, căn bản không tham gia vào.
Nhìn người người không ngừng chạy về, Triệu Khương Lan đã biết trận chiến này thuận lợi vô cùng.
Sau khi chật vật quanh về lều trại, Ngụy An tức giận chửi ầm lên.
“Một đám phế vật vô dụng! Dù sao cũng mang danh thủy quân Đông Nam, trước giờ cũng là quân đội hùng mạnh tiếng tăm lừng lẫy. Bây giờ, thế mà lại còn không bằng đám quân rải rác Thần Vương đánh bại khắp nơi sao, nếu như điều này truyền ra ngoài, không biết người ngoài sẽ cười nhạo chúng ta thế nào!”
“Tướng quân, thật sự quá tà môn rồi. Khoảng thời gian này, toàn thân chúng ta đều mất sức thì thôi đi, nhưng mà không biết tại sao đến cả ngựa chiến cũng không nghe lời nữa, có lẽ là có tai họa gì đó quấy phá.”