Chương 1686
Ngụy An không tin vào quỷ thân, nghe đến đấy hắn ta nổi giận đùng đùng.
“Bớt nói xằng nói bậy đi. Đánh trận xem trọng sức mạnh, nếu như sức mạnh không bằng người ta, thì đừng có lôi phương diện khác vào.”
Hắn ta bình tĩnh lại, lại tìm quân y đến: “Hẳn là đã có người động tay động chân vào đồ ăn của chúng ta, nếu không đang yên đang lành sao lại có nhiều người có vấn đề như vậy.”
Triệu Khương Lan không hề quan tâm chuyện này, cho dù bọn họ thực sự muốn tra xét, tuyệt đối cũng không tìm ra được gì.
Đó là phương thuốc độc môn của nàng, đại phu bình thường không có năng lực phân biệt.
Quả nhiên, quân y tra xét đồ ăn rất lâu cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tướng quân, thực phẩm không có độc, nước giếng chúng ta uống cũng sạch sẽ, thực sự không hiểu tại sao toàn thân lại mất sức.”
Diêu Hoàng Đình thừa cơ nói: “Liệu có phải đường đi gian nan, mọi người thật sự quá mệt mỏi rồi không.
Cộng thêm từ Giang Nam đến Giang Bắc, dù cho khí hậu không khác gì nhiều, nhưng suy cho cùng thì vẫn có khác biệt, cũng có khả năng là không hợp khí hậu.”
Mặc dù Ngụy An không cam lòng, nhưng hắn ta cũng bất lực.
“Thôi vậy, nghỉ ngơi trước đã. Đến khi tĩnh dưỡng xong hoàn toàn ta sẽ động thủ lần nữa! Hy vọng Liên soái có thể nhanh chóng hành động trên sông, chúng ta cũng có thể toàn lực phối hợp.”
Ban đêm.
Người ngủ cùng túp lều với Triệu Khương Lan đã ngủ say từ lâu, tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng.
Nàng thấy ồn ào quá nên không ngủ được, dùng bông vải bịt vào lỗ tai cũng không có tác dụng.
Chỉ đành đi ra sân hít thở không khí, tiện thể nghĩ xem có kế gì hay hay không.
Đúng lúc Triệu Khương Lan ngơ người dựa vào thân cây, đột nhiên có người vỗ vai nàng.
Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, đến khi nhìn thấy người kia, nàng mở to hai mắt.
“Chàng, sao chàng lại đến đây!”
Đối phương không phải là ai khác, mà chính là Mộ Dung Bắc Uyên!
Cũng không biết hắn lấy y phục của thủy quân Đông Nam ở đâu, cho dù đêm tối nhìn không rõ, nhưng khuôn mặt này của hắn vẫn là quá nguy hiểm rồi.
Không dùng mặt nạ, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong này, không sợ người khác chú ý sao!
Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng thong thả ngồi xuống bên cạnh nàng: “Sợ gì chứ, ta đã nhìn bảng thay ca của các nàng, hôm nay là thuộc hạ của Tần Mạnh Phi trực ban, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Điện hạ của thiếp ơi, đây là nơi nào! Doanh trại lớn của thủy quân Đông Nam đấy, chàng đường đường là chủ soái lại tự mình đến đây, quả nhiên là chàng không sợ chết.”
Khi Triệu Khương Lan tức giận, hai mắt nàng trừng tròn tròn, đôi môi nhỏ nhắn chu lên, vô cùng đáng yêu.
Mộ Dung Bắc Uyên nhịn cười, đưa tay nhéo nhéo hai má nàng.
“Đừng lo, ta nhớ nàng quá, một ngày không gặp như cách ba thu, thế nên ta nhân lúc trời tối đến thăm nàng. Ở gần đây có ám vệ bảo vệ ta, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Triệu Khương Lan hừ một tiếng, trong lòng lại vui như hoa nở.
“Nhìn cũng nhìn rồi, lát nữa đi nhanh đi, tuyệt đối đừng làm thiếp sợ.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe lời đồng ý, lại không khỏi phải khen ngợi nàng.
“Nhờ có nàng, lần trước chúng ta mới giành thắng lợi, hoàn toàn không tốn sức. Ngụy An có nghi ngờ gì trong lòng không?”
“Tất nhiên là có. Nhưng mà hắn ta sai người tra xét thực phẩm cũng không phát hiện bất thường, căn bản không tìm được căn nguyên của vấn đề ở đâu. Sau trận chiến này, lòng quân đã tan tác rồi. Đến cả quân bếp núc cũng nói chi bằng đầu hàng đi, trong quân đội cũng có rất nhiều tiếng nói muốn bỏ cuộc, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Triệu Khương Lan thở dài: “Tên Ngụy An kia thực sự khó chơi. Tần Mạnh Phi nói đúng, hắn ta trung thành đến chết với họ Liên, mở miệng ba câu hai câu Liên Tư Thành, dụ hắn về phe ta không hề dễ dàng.”
Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm: “Nếu như ta tự mình nói chuyện với hắn ta thì sao?”
Triệu Khương Lan phút chốc ngừng thở: “Chàng nói gì! Lẽ nào chàng đến đây là để làm chuyện này?”
“Ta sẽ cho người cố tình phóng đại tiếng nói đầu hàng trong quân đội, bắt đầu ra tay từ số đông trước.
Đến lúc đó cho dù Ngụy An không muốn, cũng bắt buộc phải cân nhắc tình thế.”