Chương 1772
Hai người họ mua đồ xong thì gói ghém thật kỹ, Hứa Mạn Nhi chú ý tới một tiệm tranh chữ ở bên kia đường.
“Điện hạ, ta nhớ là giấy tuyên thành trong thư phòng cũng không còn nhiều lắm, tiện đây thì hay là chúng ta mua thêm một chút mang về, hạ nhân cũng không cần phải đi ra ngoài một chuyến nữa.”
Mộ Dung Bắc Hải vui vẻ đồng ý, đi theo nàng ấy cùng vào trong cửa tiệm.
Khi Hứa Mạn Nhi hỏi về chuyện giấy tuyên thành, Mộ Dung Bắc Hải tùy tiện lật xem mấy thứ ở trên bàn.
Khi hắn lật đến một bức họa hoa điểu thì bỗng dừng động tác.
Phong cách này sao lại giống phong cách của lão Ngũ vậy nhỉ?
Sau đó Mộ Dung Bắc Hải lại tiếp tục xem thêm vài bức họa nữa, chưởng quỹ cảm thấy hắn có hứng thú nên không nhịn được hỏi: “Có phải ngài thích những bức họa này hay không? Hay là ngài cũng mua một bức mang về?”
“Những thứ này là do ai vẽ?”
Nói xong hắn mới chú ý đến cái tên được in trên đó: “Dục Văn?”
“Đúng thế.”
“Tên của người này không quá nổi danh, tại sao trong tiệm của ông bán nhiều nhất lại là tranh của hắn ta?”
“Khách quan có điều không biết, Dục Văn chính là ông chủ của cửa tiệm chúng tôi. Bây giờ người ấy quả thật chưa nổi danh, nhưng lại được không ít vị khách tán dương, nói không chừng mai sau có thể nổi tiếng khắp cả kinh thành đó ạ.”
Mộ Dung Bắc Hải lẩm bẩm trong miệng hai chữ “Dục Văn” này, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Chữ “Bắc Quý” trong Mộ Dung Bắc Quý, nếu bỏ đi bộ thủ ở bên trái, không phải sẽ trở thành “Dục Văn”
hay sao?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc, nếu như “Dục Văn” thật sự là Mộ Dung Bắc Quý thì có vẻ khoảng thời gian này lão Ngũ đã thay đổi không ít.
“Ta lấy hết tất cả những bức tranh này, mau gói lại hết cho ta.”
Chưởng quỹ mặt mày hớn hả, sau đó còn khách khí tiễn hắn ra đến tận cửa.
Khi lên đến xe ngựa, Hứa Mạn Nhi không hiểu: “Điện hạ, những bức tranh của người tên “Dục Văn” này tốt như thế sao, được điện hạ xem trọng đến vậy, một lần mua hết nhiều tranh như thế.”
Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên nói: “Những thứ này là do Mộ Dung Bắc Quý vẽ.”
“Cái gì?”
Hứa Mạn Nhi cảm thấy thật không tưởng tượng nổi: “Việc này thật là không bình thường chút nào, dựa vào tính khí của Ngũ điện hạ, sao có thể cam tâm buông bỏ thể diện để đi bán tranh?”
Mộ Dung Bắc Hải khẽ lắc đầu: “Cũng không chắc, có lẽ thất bại đã làm cho người ta mau chóng trưởng thành. Nếu lão Ngũ đã cải tà quy chính, về sau sẽ làm người một cách đàng hoàng, ta cũng mong là đệ ấy có thể sống tốt hơn.”
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lại dặn dò hạ nhân: “Sau này cứ nửa tháng một, hãy sai người đến cửa tiệm kia để mua mấy bức họa, nhưng đừng tiết lộ thân phận, coi như người làm huynh trưởng là ta đây giúp đệ ấy mấy chuyện cỏn con mà thôi.”
Rất nhanh hai người đã đến chỗ của Hồng Mai, tiệc rượu đầy tháng này nàng ấy chỉ mời những người thân cận nhất.
Hồng Mai thấy Mộ Dung Bắc Hải đưa Hứa Mạn Nhi đến thì rất biết ơn, cô ấy cười nói: “Điện hạ và vương phi bận rộn nhưng vẫn nể mặt đến đây, thật sự là vinh hạnh của chúng ta.”
Hứa Mạn Nhi kéo tay nàng ấy: “Đừng có nói như thế, điện hạ nhà ta coi cô là em gái, cháu gái của chúng ta đầy tháng, làm sao chúng ta có thể không tới được.”