Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1773

Chương 1773

Con gái của Hồng Mai được đặt tên là Dịch Tư, với hàm ý là nỗi nhớ về người cũ.

Đứa trẻ mới xinh trắng trắng tròn tròn, dáng vẻ còn rất giống Hồng Mai, thật làm cho người khác yêu thích.

Dịch Chân và Mộ Dung Bắc Hải đã uống ba tuần rượu rồi, nên khó tránh khỏi lại nói về Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.

Hồng Mai hơi xúc động dụi mắt một cái: “Bây giờ Vương phi đã trở thành hoàng hậu nước khác, mặc dù địa vị của người rất cao, nhưng ta biết nàng ấy vẫn không buông bỏ được Thần vương điện hạ. Hiện nay dịch bệnh ở Giang Nam đang bùng nổ, cũng chưa biết là có thể khống chế được hay không, duy nguyện điện hạ có thể bình an trở về không.”

Mộ Dung Bắc Hải không khỏi rũ mắt xuống.

Triệu Khương Lan giả trang thành Triệu Minh, từ trước đến nay vẫn luôn ở bên Mộ Dung Bắc Uyên, chuyện này chỉ có một mình hắn biết.

Nhưng để bảo vệ cho an toàn của bọn họ, Mộ dung Bắc Hải chưa từng tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai.

Nghe được lời cảm thán đó của Hồng Mai, hắn cười khẽ: “Người tốt sẽ nhận được phước, không cần quá lo lắng.”

Lúc này ở Giang Nam không se lạnh như ở kinh thành, nhưng tiết trời khô nóng cũng đã sớm đi qua.

Buổi trưa hôm đó, làng Phong Lam chúc mừng nhóm bệnh nhân đầu tiên đã hoàn toàn bình phục.

Những người này đa phần đều có chứng bệnh nhẹ, khi dịch bệnh mới bùng phát liền được đưa đi cách ly.

Trong đó bao gồm cả mẹ của Giai Ninh, là vị phu nhân sinh non lúc trước.

Sau khi Triệu Khương Lan chắc chắn là nàng ta đã hết bệnh thì nàng ta liền xúc động phát khóc.

Nhất là khi Triệu Khương Lan cẩn thận đưa đứa bé cho vào trong ngực nàng ta, nàng ta lại càng khóc không thành tiếng.

Đứa bé sinh non mới được tám tháng này, nó tách từ trong cơ thể nàng ta ra, nhưng từ lúc sinh đến bây giờ vẫn chưa được bế nó lần nào.

Thật vất vả mới có thể hết bệnh, có thể tự tay ôm lấy con của mình.

Nàng ta không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ vài cái, trên mặt không dấu được vẻ hạnh phúc.

Nói đến cũng lạ, bình thường Giai Ninh rất sợ người lạ.

Ngoại trừ y nữ bế con bé khi mới vừa sinh và Triệu Khương Lan ra thì những người khác bế nó đều sẽ khóc.

Nhưng mà khi nằm trong lồng ngực của mẹ ruột, giống như là có một loại tình cảm máu mủ ruột rà, vậy nên Giai Ninh không những không khóc không nháo mà còn cười khanh khách không ngừng.

Triệu Khương Lan thấy được cảnh này thì không nhịn được, phải quay lưng đi để lau khóe mắt.

Nàng tự mình tiễn những người dân đã khỏi bệnh này ra đến tận cửa, không biết từ khi nào mà Mộ Dung Bắc Uyên cũng đi theo sau.

“Sao mắt lại hồng hồng thế kia, hơn một trăm người có thể khỏi bệnh rời đi rồi, đây là chuyện tốt trời ban đó!”

Triệu Khương Lan khịt mũi một cái: “Là ta vui mừng nên chảy nước mắt mà. Thứ nhất là bởi hai mẹ con bọn họ cuối cùng cũng đoàn viên rồi nên ta thấy rất vui, thứ hai là vì ta mừng vì nhiều người được trở về nhà bình an như thế, mong là sẽ có thêm nhiều người có thể hồi phục sức khỏe.”

Mộ Dung Bắc Uyên sờ đầu nàng: “Bọn họ có thể rời đi như thế, công lao của nàng cũng không nhỏ.”

Triệu Khương Lan thở dài: “Đáng tiếc, vẫn có hơn ba trăm người phải ra đi.”

Khoảng thời gian này, đã có liên tục gần một nghìn người bị lây nhiễm.

Để có thể khống chế ở con số này, không thể không nói đến công lao của quân đội và những chính sách nghiêm khắc.

Nếu như lúc đó Triệu Khương Lan quyết định chậm trễ một bước hoặc là những người phía dưới thì hành không nghiêm ngặt, thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.

Dĩ nhiên, cũng phải kể công Mộ Dung Bắc Uyên khi đó phát hiện ra nguồn lây bệnh là ở chuột, sau đó ra lệnh khắp thành diệt chuột mới có tác dụng tốt đến ngày hôm nay.

Mặc dù vậy, con số người tử vong vẫn vượt quá ba trăm người.

Hơn nữa còn có một số người bị bệnh nặng, vẫn đang phải chiến đấu giữa ranh giới sinh tử.

Vừa nghĩ đến bóng lưng của những người vừa mới rời khỏi đây, ánh mắt Triệu Khương Đan lại sáng lên.

“Mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Hoàng cung Vinh Dương, không có chút dấu hiệu nào là sẽ có mưa.

Vũ Mạc đóng hết cửa sổ trong Vị Ương Cung, sau đó lấy một cái áo khoác ngoài từ trong tủ ra cho Hoắc Hoa Quý.

Bình Luận (0)
Comment