Nếu như không phải hôm nay Tống Tử Ngư nói như vậy…
Sợ là ông đến chết cũng không biết rằng, trên mông ông lại còn có một vết bớt!
Tô Bỉnh Thiện mặt đỏ tai hồng đứng một bên.
Hôm nay, ông ta lại có thể nhìn thấy mông tròn tr ần trụi của hoàng thượng, không chừng lát nữa hoàng thượng sẽ móc mắt ông ta ra!
Mặc Diệp sớm đã biết bản lĩnh của Tống Tử Ngư, nên không hề kinh ngạc.
Nghe thấy lời này của Mặc Tông Nhiên, hắn ngược lại thở phào một hơi.
Như vậy xem ra, mạng sống của Tống Tử Ngư đã được giữ lại.
“Hoàng thượng quá khen.
”
Tên nhãi này không chút khiêm tốn nhận lời khen của Mặc Tông Nhiên, sau đó lại nói: “Thật ra, ta còn có thể dò thám biết nhiều bí mật của hoàng thượng hơn nữa, ví dụ như…”
“Im miệng!”
Mặc Tông Nhiên vội vàng ngắt lời hắn ta: “Không cần nói nữa! Trẫm tin ngươi là đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh.
”
Nếu như hắn ta nói ra nhiều chuyện ngượng ngùng hơn, khuôn mặt này của ông biết giấu đi đâu?
Có điều là, hiện tại ông đang do dự, có nên giữ Tống Tử Ngư bên cạnh hay không.
Nhân tài thế này, đích thật là hiếm thấy.
Nhưng nếu giữ lại, thì không khác gì đặt một quả bom nổ chậm bên cạnh.
‘Quả bom’ này biết mọi thứ về ông, nhưng lại không biết lúc nào thì nổ.
Lỡ như có một ngày, đột nhiên ‘quả bom’ nứt ra, ông nhất định sẽ bị nổ cho tan xương nát thịt!
Nếu như không giữ lại nhân tài như vậy thì quả thật là đáng tiếc.
Bỏ qua Tống Tử Ngư, thì sẽ bỏ lỡ cơ hội có thể làm cho Nam Quận phát triển càng thêm phồn thịnh hơn nữa.
Ngoài Huyền Sơn tiên sinh, sợ là cũng không còn ai có thể có bản lĩnh như Tống Tử Ngư nữa nhỉ?
Mặc Tông Nhiên đang rối rắm.
Còn Tống quả bom Tử Ngư đang đứng đối diện ông thì: “Hoàng thượng, có phải là không dám giữ ta lại? Sợ ta sẽ làm ra chuyện bất lợi đối với hoàng thượng?”
Mặc Diệp kinh hãi.
Tống Tử Ngư này, đúng là không cần mạng, cái gì cũng dám nói!
“Ngươi đã nhìn trộm nội tâm của trẫm?”
Mặc Tông Nhiên rùng mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tử Ngư.
Đế vương nổi giận, nhất định sẽ giận lây ra vô số người.
Mặc Diệp vội vàng nói thay Tống Tử Ngư: “Phụ hoàng, Tống Tử Ngư hắn…”
“Con im miệng! Trẫm đang hỏi hắn!”
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng quát lớn, Mặc Diệp hậm hực ngậm miệng lại, gửi cho Tống Tử Ngư một ánh mắt ‘tự cầu may mắn”.
Bầu không khí trong Ngự Thư Phòng như mưa bão sắp ập đến…
Mấy người trong nội điện đều lo lắng đến tính mạng mình!
Ngay lúc này, chỉ nghe thấy cửa điện bị người gõ vang: “Hoàng thượng, Minh Vương phi cầu kiến.
”.