Vân Quán Ninh đến rồi?
Nha đầu thối này đến ngay lúc này, nhất định không có chuyện tốt!
Advertisement
Mặc Tông Nhiên bực mình phất tay: “Trẫm không rảnh gặp nó! Bảo nó ngày mai lại đến!”
“Vâng, hoàng thượng.”
Advertisement
Nhưng không lâu sau, bên ngoài truyền đến một trận tiếng lốp bốp, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó cửa điện bị người đẩy ra, tiểu công công mặt mày oan ức lăn lê bò lết tiến vào: “Hoàng thượng, nô tài đã nói rồi, nhưng Minh Vương phi không tin!”
“Minh Vương phi nói, người nói hoàng thượng là quân tử, sẽ không nói một đằng, làm một nẻo!”
“Nói một đằng, làm một nẻo? Trẫm nói một đằng, làm một nẻo lúc nào?!”
Mặc Tông Nhiên gác lại chuyện Tổng Tử Ngư, quay đầu nhìn tiểu công công kia, cả đầu mù mịt.
Nha đầu này sao lại cố tình gây sự vậy?!
“Minh Vương phi nói, rõ ràng là người đã từng nói Minh Vương phi có thể tự do ra vào Ngự Thư Phòng, bây giờ lại nói mà không giữ lời!”
Tiểu công công lo sợ bất an trả lời.
Vị tiểu công công này họ Lương, là đồ đệ của Tô Bình Thiện. Thấy hắn ta tìm đường chết, khuôn mặt già của Tô Bỉnh Thiện tái mét, vội vàng hòa giải: “Hoàng thượng, hay là nô tài ra ngoài xem thử.”
“Ngươi đi thì có tác dụng gì? Ngươi có thể cản được nó? Trẫm còn hết cách với nó đây.”
Mặc Tông Nhiên nhức đầu xua tay: “Bỏ đi, để nó vào.”
Lương tiểu công công vội vàng đi ra, mời Vân Quán Ninh vào.
Nàng vừa vào cửa, còn không đợi Mặc Tông Nhiên nổi giận, nàng đã cười hi hi hành lễ thỉnh an: “Phụ hoàng vạn tuế!”
“Vạn tuế? Trẫm còn bị người chọc tức thêm nữa, sống đến trăm tuổi cũng khó khăn!”
Mặc Tông Nhiên tức điên nhìn nàng.
“Sao có thể chứ?”
Vân Quán Ninh trưng vẻ mặt vô tội, nịnh nọt nịnh đến vô cùng trôi chảy: “Phụ hoàng đây là đang tự coi nhẹ mình! Người ít nhất cũng phải sống lâu trăm tuổi, con dâu nào dám chọc tức người chứ?”
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tìm trẫm làm gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là rảnh rỗi vô sự, đến tìm phụ hoàng tán gẫu thôi.”
Vân Quán Ninh tự mình ngồi xuống một bên.
Không giống với những người khác khi vào Ngự Thự Phòng, chỉ có thể đứng một cách cung kính, quy củ, bó tay bó chân, cũng không dám hít thở mạnh.
Nàng cứ như là bước vào cửa nhà mình, còn tự rót cho mình một chén trà.
“Tán gẫu?!”
Mặc Tông Nhiên thiếu chút nữa là bị nàng làm tức xỉu: “Trẫm trăm công nghìn việc, nào có thời gian cùng ngươi tán gẫu?!”
Hóa ra trong mắt nàng, một vị hoàng đế như ông chính là dùng để tán gẫu à?!
“Phụ hoàng không có thời gian thì thôi vậy! Con dâu cũng không dám ép người đi tán gẫu.”