*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vân Quán Ninh ngồi xuống, bưng tách trà nóng,
Mặc Tông Nhiên trái lại cũng không úp mở, thẳng thắn gật đầu thừa nhận: "Lão Đại thấy Viên Bảo, hoài nghi là con riêng của Lão Thất, hoàng hậu liền đến thử trước mặt trẫm."
Sắc mặt ông âm trầm: "Trẫm sẽ không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương đến tôn nhi bảo bối của trẫm!"
"Cho dù là một phần vạn khả năng, cũng không được!"
Advertisement
Vân Quận Ninh vẻ mặt cảm động: "Phụ hoàng..."
"Đừng nước mắt lưng tròng đích nhìn trẫm, trẫm đều là vì bảo bối Viên Bảo, cũng không phải vì người và Lão Thất."
Mặc Tông Nhiên vẻ mặt ghét bỏ.
Nước mắt Vân Quán Ninh sắp rơi ra khỏi vành mắt, lập tức bị nhét vào lại: "Nếu là phụ hoàng làm, con dâu đương nhiên phải phối hợp, thay phụ hoàng đánh yểm trợ."
Advertisement
"Không thể không thừa nhận, độc của phụ hoàng rất lợi hại."
Nhưng thật ra nàng có chút kinh ngạc, Mặc Tông Nhiên đường đường là hoàng đế, mà lại có thứ độc lợi hại như vậy...
"Nhưng nếu là đại phu có y thuật tinh xảo, nói không chừng có thể chữa được giọng cho mẫu hậu.
Vân Quán Ninh thấp giọng nói: "Cho nên con dâu đã cho thêm một nắm thuốc pháo, hoàn toàn độc cầm mẫu hậu."
Lần này, cũng là nàng cảnh cáo với Triệu hoàng hậu và Mặc Hồi Diên!
Nếu thật sự dám đánh chủ ý lên người Viên Bảo...
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ!
"Độc cái gì, trẫm không biết, ngươi cũng đừng nói xấu trẫm".
Mặc Tông Nhiên "trở mặt": "Trẫm là loại người như vậy sao? Hoàng hậu dù sao cũng là vợ cả của trẫm. Người ta đều nói một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa, trẫm và hoàng hậu là phu thê ba mươi năm, vậy đã là bao nhiêu ngày ân nghĩa?"
"Trẫm không làm ra được chuyện như vậy."
Ông nghiêm nghị xua tay.
Vân Quán Ninh mắt trợn trắng: "Phụ hoàng, con dâu hôm nay bị bán đứng đủ rồi."
Trước có Chu Oanh Oanh làm cho nàng tự tìm đường chết, sau có Mặc Tông Nhiên hạ độc lại trở mặt không nhận.
Nàng chính là con cừu non thế tội?
"Được rồi, là trẫm hạ độc."
Mặc Tông Nhiên lúc này mới thẳng thắn thừa nhận.
Vân Quán Ninh giơ ngón tay cái lên: "Phụ hoàng, chơi đẹp lắm!"
Nàng vừa quay về vương phủ, Triệu hoàng hậu đã phải người đưa đến mười vạn lượng bạc.
Trương ma ma rất cẩn thận nói: "Vương Phi, nương nương nhà ta hiện giờ không thể nói chuyện. Nhưng nô tỳ lại không biết được mấy chữ, miễn cưỡng lý giải mà viết xuống ý của nương nương"
"Ý của nương nương là, mười vạn lượng bạc đã cho, lãi hay không lãi gì đó, nương nương không nhận."
Không nhận?
Thẳng thắn!
Vân Quán Ninh vui vẻ: "Thôi, tốt xấu gì cũng là người một nhà, mẫu hậu không nhận ta còn biết làm thế nào?"
Nàng đến mí mắt cũng không nhấc lên, phân phó Trưởng ma ma chuyển đủ mười rương bạc vào Thanh Ảnh Viện.
Trương ma ma gặp rắc rối rồi.
Bà ta ở Vĩnh Thọ Cung bị thương còn chưa khỏi, lại lớn tuổi tuổi đi đứng không linh hoạt. Cả mười rương vàng này, bà ta chuyển đến trời tối cũng chuyển không xong đấy chứ?
"Vương phi, nô tỳ còn phải về hầu hạ nương nương..."
Bà ta khó xử nhìn Vân Quán Ninh.
"Ý của ngươi là, bổn vương phi làm khó dễ ngươi?"
Vân Quán Ninh bỏ chén trà xuống: "Trương ma ma, mẫu hậu xưa nay chính là quản giáo người như vậy?"
"Làm việc phải có đầu có đuôi chứ?"
Nàng chính là cố ý làm khó dễ Trương ma ma!
Bà già này, cực kỳ đáng ghét.
Hôm nay không cho bà ta chịu chút đau khổ, sau này còn muốn giúp Triệu hoàng hậu làm nhiều chuyện xấu.
Trừng phạt Trương ma ma một chút, chính là đánh vào mặt Triệu hoàng hậu!
Trương ma ma biết tính tình Vân Quán Ninh.
Nhìn nàng dường như có chút tức giận, Trương ma ma không dám thở mạnh, vội vàng khốn khổ chuyển rương. Vừa bước vừa đặt xuống, bắt đầu chuyển thùng không kịp thở.
Nhìn thấy bảy cái rương được chuyển vào, sắc trời cũng đã nhá nhem tối.
Mặc Diệp mặc quân phục, đi vào Thanh Ảnh Viện