“Vì sao bổn vương phải tìm nàng để lấy bạc?”
Mặc Diệp không hiểu được.
“Mười vạn lượng bạc của mẫu hậu lần này không phải là chàng lừa đến đây giúp ta sao?”
Advertisement
Vân Quán Ninh đi đến hắn trước mặt: “Lúc trước mỗi lần chàng lừa tiền giúp ta đều phải dùng công phu sư tử ngoạm để ta chia đôi với chàng. Hôm nay ta chủ động đề xuất thế mà chàng lại không cần?”
Nàng vươn tay, sờ sờ trán Mặc Diệp.
Mát rười rượi, không có nóng.
Advertisement
“Không phát sốt mà.”
Nàng lầm bầm lầu bầu: “Sao hôm nay khác thường thế này?”
Mặc Diệp biết rõ hắn đang nói cái gì.
Hắn bất đắc dĩ kéo bàn tay nàng, tiến vào phòng rồi ngồi xuống: “Hôm nay bổn vương triều chính bận rộn. Nghe nói mẫu hậu mất tiếng, phụ hoàng dặn dò nàng đến Khôn Ninh Cung để chữa trị.”
“Bổn vương sợ mẫu hậu làm khó nàng, vội vàng xong việc rồi lập tức gấp gáp trở về nhìn nàng một chút.”
Nói đoạn, hắn quan tâm dò hỏi: “Mẫu hậu có làm khó nàng không?”
Lúc này Vân Quán Ninh mới mỉm cười rút tay về: “Bình thường thứ khiến cho người khác tức giận nhất của mẫu hậu chính là cái miệng ấy, bây giờ mẫu hậu nói không nên lời, làm sao còn có thể làm khó ta?”
Trương ma ma đang khổ sở dọn dẹp cái rương, ngửa mặt lên trời hét to ở trong lòng.
Rốt cuộc là ai chọc tức người khác chứ!
Hôm nay nương nương mất tiếng, Minh Vương phi cũng không buông tha nương nương, tức giận đến nỗi nương nương bị ép phải ngất đi...
Vậy mà trước mắt lại các trạng với Minh Vương, nói nương nương chọc giận. người khác?
Không thể tưởng tượng nổi!
“Ngày hôm đó ta vốn định tìm mẫu hậu lấy một vạn lượng bạc, ai ngờ nàng vừa mở miệng một cái chính là mười vạn.”
Hai tay Vân Quán Ninh chống lên má: “Hiện giờ Thần Cơ Doanh đang rất cần bạc đúng không? Ta chia cho chàng năm vạn, thế nào?"
Hiếm khi nàng hào phóng được một lần, Mặc Diệp cũng không từ chối, lại dặn dò Trương ma ma chuyển năm rương bạc ra ngoài.
Trương ma ma khóc không ra nước mắt.
Bà ta cắn răng dọn bạc xong thì đã trời đã về đêm.
>
Bà ta oan ức tủi thân hồi cung cáo trạng, còn nói ra chuyện Vân Quán Ninh và Mặc Diệp “chia của” ngay trước mặt bà ta.
Không biết làm sao dù hiện giờ Triệu Hoàng Hậu lỗ vốn nặng nề, nhưng vì Nam Cung Nguyệt lại có hỉ mà vui mừng không thôi. Bà ta không dám tùy tiện gây chuyện thị phi nữa, chỉ mong cho Nam Cung Nguyệt có thể thuận lợi sinh hạ “Hoàng trưởng tôn”.
Sau khi Trương ma ma rời đi, Mặc Diệp cùng Vân Quán Ninh lập tức đi đến Cố gia.
Khoảng thời gian này, vì để tránh né người âm thầm theo dõi của Mặc Hồi Diên, bọn họ chỉ có thể để Viên Bảo trú tạm ở Cố gia.
Một ngày không gặp, Vân Quán Ninh nhung nhớ nhi tử.
Nhân lúc tối trời, Mặc Diệp dẫn nàng đến Cố gia gặp Viên Bảo.
Nào có biết được thời gian quá trễ nên Viên Bảo đã ngủ mất rồi. Mà Cố Bá Trọng và Cố Minh đang tranh chấp mãi chưa ngừng...
Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhờ có Vân Quán Ninh chữa trị, sức khỏe của Cố Minh đã dần chuyển biến tốt lên. Trước đây cơ thể hắn yếu đuối thành ra không muốn kết hôn, đỡ phải làm chậm trễ con gái nhà người ta.
Hiện giờ sức khỏe đã có chuyển biến tốt, Cố Bá Trọng lại một bó tuổi rồi, nên là muốn bồng tốn nhi.
Cho nên thúc ép Cố Minh sớm ngày thành thân.
Nhìn thấy ngoại tổ phụ và cữu cữu cãi nhau, Vân Quán Ninh cùng Mặc Diệp có chút xấu hổ.
Không cản trở bọn họ cãi nhau, sau khi hai người gặp được Viên Bảo thì lại lưu luyến không nỡ lòng nào mà rời đi.
Rời khỏi Cố gia chính là thế giới hai người hiếm khi có được.
Ánh trăng trên đầu, cảnh khuya nối dài.
Mặc Diệp thoáng nghiêng đầu, nhìn Vân Quán Ninh khoanh tay vẻ mặt trầm tư, không nhịn được hỏi rằng: “Ninh nhi, nàng suy nghĩ gì vậy?”