Nàng mờ to mắt, lạnh lùng nhìn Ninh Nhàn Uyển.
Ninh Nhàn Uyển bị Phật Tịch nhìn chằm chằm không biết làm sao, nhưng vẫn buộc mình bình tĩnh lại: "Muội... Muội chỉ muốn nói với tỷ tỷ chuyện về vương gia."
Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ chế giễu, đây là định chia rẽ nữa à?
"Xin lỗi, ta không muốn nói chuyện với cô nương."
Ninh Nhàn Uyển cắn môi, siết chặt khăn tay, sau khi buộc mình bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, Uyển Nhi chỉ muốn nói cho tỷ biết về sở thích ẩm thực bình thường của vương gia."
Phật Tịch quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Nhàn Uyển.
Trong lòng Ninh Nhàn Uyển run lên, trở nên vui vẻ, chính là như thế, Phật Tịch phải nổi giận. Nàng ta mỉm cười ôn hòa: "Uyển Nhi muốn nói với tỷ tỷ, vương gia là người rất thích sạch sẽ, cho nên bình thường đồ dùng ăn uống đều phân phó người lau sạch. Còn nữa, vương gia ăn thanh đạm, những món cay tê không nên xuất hiện trên bàn của ngài ấy. Vương gia còn thích uống trà..."
Thỉnh thoảng Ninh Nhàn Uyển nhìn về phía Phật Tịch, thấy sắc mặt của nàng tái xanh, sắp có dấu hiệu muốn nổi giận, trong lòng mừng thầm nhưng trên mặt lại không biểu hiện.
Phật Tịch kìm chế cảm xúc sắp bộc phát, dùng khăn tay che mũi cười khẽ, nhìn Ninh Nhàn Uyển như tên hề.
"Ninh tiểu thư là nữ tử chưa xuất giá, lại nói về vấn đề ẩm thực thường ngày của vương gia nhà ta, có ổn không?"
Lúc Phật Tịch nói lời này cố ý nói to lên, khiến người xung quanh đều quay đầu nhìn lại.
Ninh Nhàn Uyển cảm nhận được ánh mắt xung quanh nhìn qua, nàng ta cố bình tĩnh lại, mỉm cười: "Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại vu oan Uyển Nhi?"
Trên mặt Phật Tịch viết đầy vẻ không kiên nhẫn, liếc nhìn Ninh Nhàn Uyển, thấy người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, chậm rãi đứng lên đối mặt với nàng ta, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ Ninh tiểu thư không dám thừa nhận lời mình vừa mới nói à?"