Sau đó, nàng khóc lên trước mặt mọi người. Nước mắt rơi xuống như mưa, vừa khóc vừa chỉ Ninh Nhàn Uyển.
"Mỗi khi cô nương đến phủ Thần vương, ta đều nhiệt tình đón tiếp, đối đãi thật lòng."
Nàng nói đến đây còn nghẹn ngào, dường như chịu ấm ức to lớn. Nàng nghẹn ngào hồi lâu, mạnh mẽ lau sạch nước mắt, dáng vẻ đã nhìn lầm người.
"Ta thật lòng xem cô nương là bằng hữu, vậy mà cô nương, vậy mà lại nói với ta về ẩm thực sinh hoạt của vương gia. Còn bảo ta chú ý, cô nương, cô nương hiểu ngài ấy hơn vương phi ta sao?"
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, nhanh chóng đi lên mấy bước. Chỉ thấy Phật Tịch khóc nước mắt như mưa, dáng vẻ vô cùng ấm ức.
Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy Bắc Minh Thần đi đến, vội thả tay đang che mặt xuống, để lộ gương mặt sưng đỏ, khóe mắt ngập nước, chạy đến bên cạnh Bắc Minh Thần ấm ức xin lỗi: "Xin vương gia lượng thứ, Uyển Nhi không cố ý, Uyển Nhi chỉ muốn nói tỷ tỷ..."
Chỉ thấy Bắc Minh Thần đi lướt qua nàng ta, khẽ nói mấy chữ: "Cút đi."
Ninh Nhàn Uyển giống như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Bắc Minh Thần đi đến bên cạnh Phật Tịch, đưa tay lau nước mắt của nàng, đau lòng nhìn nàng khẽ hỏi: "Sao thế?"
Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, hất tay Bắc Minh Thần đang kéo tay mình, chỉ Ninh Nhàn Uyển, lại nhìn Bắc Minh Thần, dáng vẻ như bắt gian.
"Vừa rồi, nàng ta nói với ta về thói quen ăn uống hằng ngày của ngài. Ta không biết chàng thích ăn thanh đạm, rõ ràng chàng cũng giống ta thích ăn cay. Nàng ta còn nói chàng là người thích sạch sẽ, nhưng rõ ràng cơm ta ăn không hết chàng cũng ăn hết. Vậy những lời nàng ta nói nghe được từ đâu?"
Giờ lúc này đám người vừa khiếp sợ lại bất ngờ, Thần vương ăn cơm thừa của Thần vương phi sao?
Phủ Thần vương rất nghèo sao?
Một bát cơm còn cướp để ăn?
Phật Tịch liếc nhìn những người kia, biết mình diễn sâu quá rồi.
[Không có giới hạn, diễn hơi lố.]
Ninh Nhàn Uyển cảm giác mặt mình vừa nóng lại rát, máu huyết trong người dâng lên đầu. Giờ phút này, nàng ta nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, như muốn xác nhận những lời Phật Tịch nói là thật hay giả.
Không chỉ Ninh Nhàn Uyển, xem ra phủ Thần vương rất nghèo à? Tất cả mọi người tò mò xem Thần vương sẽ trả lời thế nào.
Đa phần mọi người đều cảm thấy Phật Tịch sắp bị vả mặt, chuyện mất mặt thế này cho dù bình thường nam nhân có làm cũng sẽ vờ như không làm, huống chi là Thần vương.
Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm ba người bọn họ, hơi nghiêng đầu bàn tán với nhau.
"Lần này Thần vương phi mất mặt thật rồi."
"Chả thế? Nàng ta chỉ là đạo cô, vì một quẻ bói gì đó mới trở thành Thần vương phi. Kết quả lại gây chuyện thị phi cho Thần vương."
"Các người nói xem, Thần vương có nghiêm khắc quát nàng ta không."
"Ta cảm thấy có, nói không chừng còn bỏ nàng ta."
"Không nghiêm trọng như thế chứ?"
"..."
Đám người lại bàn tán.
Trên mặt Ninh Nhàn Uyển tỏ vẻ tươi cười đắc ý, tốt nhất là như những người kia nói. Bắc Minh Thần bỏ Phật Tịch, như vậy thì nàng ta sẽ có cơ hội gả cho Bắc Minh Thần. Nhất định nàng ta có thể khắc chế luồng khí chẳng lành của Bắc Minh Thần.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng ta luôn may mắn. Bắc Minh Thần không để ý bất kỳ cô nương nào, chỉ có nàng ta phát hiện hắn yêu thương sủng vật, rất hợp ý. Bắc Minh Thần cũng nhìn nàng ta với con mắt khác. Nếu không phải Phật Tịch này...
Phật Tịch nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, nàng thật sự không nắm chắc Bắc Minh Thần sẽ nói gì.
Phật Tịch nhìn thấy những người khác nhìn mình chằm chằm.
Thời gian trôi qua trên mặt nàng hiện vẻ đau lòng.
[Haiz, ta ở đây cậy vào cái gì chứ?]
[Được rồi, chế giễu thì chế giễu đi, cùng lắm thì bỏ đi trong đêm.]
[Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi xem thử.]