Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 91

Bắc Minh Thần khẽ cười một tiếng, ôm Phật Tịch vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc nàng.

Phật Tịch nhìn chung quanh, đẩy Bắc Minh Thần ra, ánh mắt nhìn khắp nơi.

"Ngài làm gì thế, đây là ở bên ngoài, ngộ nhỡ bị người ta bắt gặp thì mất mặt lắm."

Bắc Minh Thần khẽ nhếch môi, tay khoác lên bờ vai của Phật Tịch, giọng nói khẽ nhưng ngang ngược: "Có gì mất mặt chứ, ta xem ai dám chế giễu nàng."

Phật Tịch hừ lạnh một tiếng: "Người chế giễu ta nhiều lắm, ngài đếm không hết được."

Bắc Minh Thần cười: "Sau này sẽ không có ai dám chế giễu nàng nữa, bổn vương hứa với nàng."

Trên mặt Phật Tịch nở nụ cười mê người, không nói gì, trong lòng lại mắng.

[Đừng mạnh miệng, nếu không ta thấy ngươi sẽ bị vả mặt đấy.]

[Đến lúc bị đau mặt, ta xem ngươi không biết ngại đối mặt với ta thế nào.]

Mi tâm của Bắc Minh Thần nhảy không ngừng, hắn kìm nén cơn giận trong lòng, xoay người ôm Phật Tịch đi về phía trong doanh trướng.

Phật Tịch vùng vẫy mấy lần, ngượng ngùng nhìn chung quanh, vỗ Bắc Minh Thần: "Vương gia, ngài thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được."

"Đừng nhúc nhích."



Phật Tịch muốn dùng một chưởng đánh chết Bắc Minh Thần nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Trở lại doanh trướng, Phật Tịch cảm thấy Bắc Minh Thần khác thường, nàng nhìn hắn với ánh mắt nguy hiểm.


"Ta cảnh cáo ngài."

Bắc Minh Thần đi lên trước kéo Phật Tịch ngồi xuống, ngồi xổm cân bằng với nàng.

Phật Tịch phát hiện không thích hợp, tức giận gầm lên: "Đừng xé y phục. Tên phá của này, y phục có lỗi gì chứ?"

Bắc Minh Thần hơi tức giận, vào lúc này nàng lại nghĩ đến y phục à?

Chỉ nghe thấy tiếng "Xoạt" vang lên

Lửa giận của Phật Tịch dâng lên ngút trời, vỗ đầu Bắc Minh Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngài lì thật đấy."

Bắc Minh Thần bị vỗ đầu một cái thì hơi tức giận, ngoại trừ Phật Tịch ai còn dám dám đánh hắn. Mỗi lần hắn trút giận lại xé y phục, sau đó tỏ vẻ chột da mấp máy môi.

Phật Tịch hít sâu một hơi, vừa muốn nổi giận, trước mắt lóe sáng lại bị Bắc Minh Thần đè xuống.

*



Sáng sớm, Phật Tịch duỗi lưng một cái, ngồi dậy nhìn quần áo rách nát trên đất, tức tối đạp Bắc Minh Thần bên cạnh: "Ta mặc gì đây?"

Bắc Minh Thần mở to mắt, cười xấu xa: "Hay là chúng ta ngủ tiếp, bổn vương bảo Linh Tiêu đi nói với Hoàng thượng, nói thân thể vương phi khó chịu, bổn vương muốn ở lại chăm sóc vương phi."

Hắn nói xong vờ hô ra bên ngoài.

"Ngài làm vậy được sao?" Phật Tịch vội vàng kéo Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần không đùa giỡn Phật Tịch nữa, ngồi dậy vuốt tóc rối tung của nàng.

Phật Tịch liếc mắt, điên cuồng lắc đầu tránh khỏi tay hắn.

[Ghét nhất là người khác vò đầu mình, cảm giác kia giống như Husky vậy.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng, buông tay mình xuống.

Phật Tịch quay đầu nhìn lại, lồng n.g.ự.c tráng kiện của Bắc Minh Thần, cơ bụng rắn chắc, chỉ cảm thấy như có một dòng nước nóng bay thẳng vào đầu, khuôn mặt nóng hổi. Nàng vội quay đầu đi.

Bắc Minh Thần hứng thú nhìn mặt Phật Tịch, trên mặt dâng lên ý cười.

Phật Tịch hừ hừ mấy tiếng làm dịu tâm trạng của mình, xoay người, mỉm cười ngọt ngào nói: "Ta muốn bay lên trời, sóng vai với mặt trời, sau đó chiếu sáng ngài."

[Nếu ngày nào đó thấy ngươi không vừa mắt sẽ chiếu chết ngươi.]
Bình Luận (0)
Comment