Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 92

Bắc Minh Thần khẽ cười, ánh mắt nhìn Phật Tịch đầy vẻ cưng chiều.

Cho dù Phật Tịch bay lên trời thì ngày nào cũng muốn chú ý đến hắn, Phật Tịch yêu hắn bao nhiêu chứ?

Phật Tịch cũng mỉm cười ngọt ngào, thấy Bắc Minh Thần vươn tay ra bị dọa vội lui ra sau.

Cả quá trình Phật Tịch không hề chớp mắt, nàng nhếch môi nở nụ cười.

Sau khi Bắc Minh Thần mặc y phục tử tế thì xoay người nhìn Phật Tịch, thấy nàng cười xấu xa, khẽ nhếch môi. Hắn xoay người lại, hai tay chống hai bên Phật Tịch, môi đặt lên tai của nàng, khẽ hà hơi: "Đúng là không ngoan."

Hắn nói xong đứng lên đi ra ngoài.

Phật Tịch trợn tròn mắt, chớp mắt, trong đầu chỉ còn lại giọng nói của Bắc Minh Thần: Đúng là không ngoan.

"Đúng là không ngoan." Phật Tịch tự lẩm bẩm, chợt rùng mình, sao câu nói này nghe giống như đang đùa giỡn thế? Còn mang theo vẻ cảnh cáo nữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Bắc Minh Thần đã đi mất. Chưa đợi nàng làm gì cả, Tòng Tâm và Tòng Huyên đi đến. Tòng Huyên cầm y phục, Tòng Tâm bưng chậu.

"Vương phi."

"Vương phi."

Phật Tịch ngừng động tác trên tay, hơi khó hiểu hỏi: "Vì sao các ngươi lại ở đây?"

Hai người đặt đồ trong tay xuống, cung kính nói: "Là vương gia phân phó Linh Tiêu dẫn nô tỳ đến."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu.

Hai người Tòng Tâm giúp Phật Tịch trang điểm.

"Vương phi, đã xong."

Phật Tịch đứng lên đi ra doanh trướng, ngửa đầu nhìn về phía mặt trời, hít sâu một hơi, không khí trên thảo nguyên trong lành quá. Sau đó, nàng đi thẳng về phía trước, nhìn từ xa đã thấy những thiên kim tiểu thư, phu nhân phi tử tụ tập trò chuyện vui vẻ.

"Bái kiến Thần vương phi."

Đám người thấy Phật Tịch đến đây, thi nhau xoay người hành lễ.



"Đứng lên đi." Phật Tịch đi qua ngồi, cười tủm tỉm đáp lễ với những người kia.

Đám người thấy thế cũng ngồi xuống.

Phật Tịch nhìn Lâm vương phi ở cạnh mình, thấy nàng ấy không vui, vẫn là vẻ mặt u sầu, trong lòng mờ mịt, có chuyện gì nữa thế?

Lâm vương phi nhìn về phía Phật Tịch, nở nụ cười.

Đột nhiên nhìn thấy vết đỏ trên cổ Phật Tịch, nàng ấy khẽ hỏi thăm: "Phật Tịch, cổ muội sao thế?"

Người chung quanh nghe vậy đều quay đầu nhìn cổ Phật Tịch, thấy trên đó đều là vết đỏ. Những người đã thành thân đều vô thức thẹn thùng cầm khăn che miệng mũi, cười khẽ.

"Cổ à?" Phật Tịch tự lẩm bẩm, đặt tay mình lên đó, mở to mắt ngượng ngùng ho khẽ.

"Không sao, có lẽ bị muỗi cắn thôi."

Đúng lúc có một con muỗi bay đến, xem thường ong ong kêu: "Người này nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, bội phục bội phục."

Phật Tịch: "..."

Lâm vương phi cũng nhớ ra, hối hận với lời mình vừa hỏi, định đổi chủ đề, chỉ nghe người xung quanh đứng lên, khẽ nói: "Thái tử điện hạ đến."

Đám người nghe vậy đều đứng dậy hành lễ: "Thái tử điện hạ."

Bắc Minh Hoài ôn hòa nói: "Không cần đa lễ."

Đám người nói tạ ơn sau đó ngồi xuống.

Phật Tịch ngước mắt nhìn lại, lập tức mở to hai mắt vì Bắc Minh Hoài và Ninh Nhàn Uyển đứng cùng nhau, mà hai người đều mặc cẩm y màu trắng.

Phật Tịch mím môi trừng mắt nhìn.

[Chàng là gió ta là cát, chàng là giày ta là bàn chải, chàng là dưa lưới ta là dưa chuột, chàng không quan tâm ta thì ta tự sát.]

[Chúng ta quấn quýt triền miên đến tận chân trời.]

[Đúng là nam nữ chủ là do trời định.]



[Nhìn xem trai xinh gái đẹp.]

[Ân ái xứng đôi.]

Đám người còn chưa ngồi xuống, chỉ thấy thái giám cất cao giọng: "Hoàng thượng giá lâm."

Tất cả mọi người đứng dậy hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Tiếng cười sang sảng của Hoàng thượng vang lên, đi đến phía trước ngồi xuống, vui vẻ nói: "Miễn lễ."

Sau đó đám người lại hành lễ: "Bái kiến Thần vương điện hạ, Lâm vương điện hạ, Ninh vương điện hạ..."

Phật Tịch ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Bắc Minh Thần thay y phục khác. Giờ phút này hắn mặc cẩm y màu trắng, không còn vẻ sắc bén như trước. Cả người có vẻ phiêu dật ung dung, khí chất trở nên thanh tú, hơn nữa còn có vẻ nho nhã.

Phật Tịch nhìn sang Bắc Minh Hoài và Ninh Nhàn Uyển, mím môi.

[Bắc Minh Thần mượn Bắc Minh Hoài một bộ y phục à?]

Bắc Minh Thần nghe vậy khóe môi khẽ nhếch lên.

Những thiên kim tiểu thư chưa xuất gia thấy thế chợt ngẩn người, bọn họ chưa từng biết Thần vương điện hạ có dung mạo như thế.

Những nam tử kia vội trở mình lên ngựa, một tay cầm cung, hô "Giá" một tiếng nhanh chóng xuất phát đi săn.

Các nữ quyến thì ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

"Thần vương phi, chúng ta đua ngựa được không?"

Phật Tịch đang bưng chén trà nhấp một miệng, chợt nghe tiếng. Nàng theo giọng nói nhìn sang, chỉ thấy người nói chuyện chính là một vị nương nương, dường như gọi là Ninh gia phi.

Phật Tịch ngẩn người, dường như nàng không quen vị Ninh gia phi này? Dường như bọn họ chưa từng xảy ra xích mích, sao cảm giác Ninh gia phi có địch ý với mình?

Nàng đứng lên hành lễ, áy náy nói: "Nương nương, thần phụ mặc thường phục, sợ là không tiện cưỡi ngựa."

Ninh gia phi không để ý, dùng khăn che mũi, lạnh lùng nói: "Không sao, đi thay y phục là được."

Nàng ta nhìn thoáng qua Phật Tịch, đưa tay cho cung nữ phía sau. Cung nữ kia đỡ nàng ta đứng lên. Sau đó nàng ta lạnh lùng nói: "Thần vương phi, chúng ta đi thay y phục đi."
Bình Luận (0)
Comment