Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 161

Năm đó Ngụy vương đã trấn giữ biên cảnh phía Bắc suốt 5 năm, đến giờ mới nhận được thư cầu hòa từ triều đình Bắc Địch. Nhưng hắn không ngờ, chỉ sau chưa đầy hai năm kể từ khi ký thư cầu hòa, hoàng đế Bắc Địch lại phá bỏ hiệp ước cũ, cho kỵ binh tiến sâu vào vùng biên giới Đại Vinh.

Lúc này cầm quân tiến về phía Bắc, quyết tâm đánh dẹp quân địch, nghĩa vụ ấy Ngụy vương không thể từ chối.

Ngụy vương nhanh chóng sắp xếp mọi việc với tân đế và các quan trong triều, rồi ra lệnh duyệt binh.

Nhưng khi trở về nhà, nhìn thê nhi, lòng hắn lại thấy nặng trĩu.

Kể từ khi kết hôn, hắn hầu như đóng quân giữ ở biên cương suốt, chỉ có hai năm hiếm hoi được trở về kinh thành, tận hưởng niềm vui gia đình… giờ lại phải ra trận lần nữa.

Trong lòng hắn không chỉ là tiếc nuối mà còn cảm thấy bất lực.

Hắn thương con, cũng thương thê tử đến đau lòng.

Ban ngày, Diêu Phẩm Nhàn ở trong cung chăm sóc Hoàng hậu, những tin tức lớn như vậy nàng đã biết từ trước. Vì thế khi gặp lại phu quân, nàng không còn cảm thấy ngạc nhiên hay lo lắng gì.

Phu quân nàng là một quân nhân, và nhiệm vụ của quân nhân chính là bảo vệ đất nước, giữ vững biên cương. Điều này, nàng hoàn toàn có thể hiểu và chấp nhận.

Dù có thể hiểu và chấp nhận, nhưng nàng biết đây chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt. Không biết sẽ kéo dài bao lâu, hay phu quân nàng có thể bình an vô sự trở về hay không, không ai có thể đảm bảo điều đó.

Cho nên, dù hiểu chuyện là vậy, Diêu Phẩm Nhàn vẫn không thể không lo lắng.

Nhưng lúc này trong lòng nàng lại nảy sinh một quyết định. Cảm xúc dâng trào, nàng không muốn phải xa phu quân và muốn đi theo bên cạnh hắn.

Nhưng lý trí vẫn còn, nàng suy nghĩ rất nhiều nên chưa dám nói ra. Trong lòng vẫn còn đầy do dự.

Diêu Phẩm Nhàn dẫn theo Khang An đứng ở cửa đón phu quân về. Ngụy vương xuống ngựa đã nhìn thấy thê nhi, bước chân đột ngột dừng lại. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy tình cảm không giấu được, cảm xúc bộc lộ rõ ràng.

Nhưng rất nhanh, Diêu Phẩm Nhàn lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nói: “Vương gia cuối cùng cũng trở về rồi.”

Khang An cũng nói: “Cha ơi, con và mẫu thân đều đang chờ cha về nhà.”

Ngụy vương vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng đầy hụt hẫng.

Hắn bước từng bước dài lên bậc thang. Khi đến trước mặt thê nhi, hắn cúi người bế con trai.

Rồi nhìn về phía Diêu Phẩm Nhàn với ánh mắt nặng trĩu đầy áy náy nói: “Nhàn nhi, thật xin lỗi, ta...”

Diêu Phẩm Nhàn vẫn mỉm cười đáp: “Ta đã hiểu hết rồi. Chàng có lòng, ta biết rõ. Hơn nữa, đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, chàng cũng không thể kháng chỉ. Bắc Địch đang xâm phạm biên giới nước ta từng ngày, ai mà có thể nhẫn nhịn được? Ai có chút trách nhiệm, chắc chắn sẽ xông pha ra chiến trường mà thôi.”

Nàng nói xong còn thêm một câu: “Nếu ta là nam nhi, ta cũng sẽ theo Vương gia ra chiến trường.” Những lời này mang ý sâu sắc, nói xong, nàng chăm chú nhìn thẳng vào mặt hắn, như thể muốn nhìn thấu điều gì đó trong ánh mắt hắn.

Ngụy vương tạm thời chưa hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nàng, hay nói đúng hơn, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nàng lại có suy nghĩ muốn cùng mình ra trận chiến đấu như vậy.

Lúc này, trong lòng Ngụy Vương tràn đầy cảm xúc mãnh liệt. Ngoài việc chỉ muốn nhanh chóng đánh đuổi kẻ địch, bảo vệ non sông, thì còn là cảm giác áy náy và không nỡ rời xa thê nhi.

Hắn nói khẽ: “Vào nhà thôi.”

Một tay vẫn ôm chặt đứa con trai, tay còn lại thì nắm thật chặt tay thê tử.

Hiện nay triều đình đang gấp rút duyệt binh để xuất chinh ra Bắc, tình thế khẩn cấp. Nhanh thì ba ngày, chậm cũng không quá mười ngày là phải lên đường.

Mà lần đi này… chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau.

Nếu chiến sự thuận lợi, có thể chỉ đánh một hai năm là có thể trở về. Nhưng nếu không thuận lợi, đánh giằng co kéo dài nhiều năm cũng hoàn toàn có khả năng.

Đêm đó, hai người quấn quýt bên nhau, không hề kiêng dè, hết lần này đến lần khác ôm chặt lấy đối phương. Không ai muốn buông tay, không ai muốn rời xa người kia.

Mãi đến khi trời sáng, họ mới chịu dừng lại.

Lúc này, cả người Diêu Phẩm Nhàn như vừa từ trong nước vớt lên, toàn thân ướt đẫm. Nàng vẫn không nỡ rời xa hắn, nên dù đã kết thúc, nàng vẫn nghiêng người sang, tựa sát vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, cảm nhận hơi ấm chân thật từ làn da của hắn.

Như chỉ có như vậy, nàng mới có thể thấy lòng mình an ổn.

Thế nhưng, trời đã không còn sớm, Ngụy Vương cũng đành phải rời giường. Một lát nữa phải lên triều, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ cùng bá quan văn võ bàn bạc việc ngoại địch, hắn không thể vắng mặt.

“Ta phải đi rồi.” Thấy nàng mãi vẫn không có ý định buông mình ra, Ngụy Vương đành phải nhẹ giọng nhắc nhở.

Diêu Phẩm Nhàn vẫn nằm trong lòng hắn, rốt cuộc không nhịn được, bật khóc.

Thấy nàng như vậy, trong lòng Ngụy Vương cũng nhói lên, vô cùng xót xa.

“Nhàn nhi…” Hắn gọi tên nàng, giọng khàn khàn, đầy đau lòng.

Diêu Phẩm Nhàn đột nhiên buột miệng nói ra: “Thiếp muốn đi theo chàng.”

Lúc đó, nàng còn đang tựa mặt vào ngực hắn, nhưng ngay sau khi nói xong câu ấy, nàng lập tức ngẩng đầu lên. Trên gương mặt nàng lúc này đã đầy nước mắt.

Ngụy Vương sững người.

Không chỉ vì gương mặt đẫm lệ như hoa lê trong mưa ấy, mà còn vì chính câu nói vừa rồi của nàng.

Nhưng khi đã hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên của Ngụy Vương là từ chối.

“Đừng làm loạn.” Hắn nói, giọng đầy nghiêm nghị.

Giọng hắn tuy nhẹ, nhưng lại mang theo khí phách. Thái độ của hắn vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không đồng ý.

Thế nhưng Diêu Phẩm Nhàn lại nói: “Thiếp chỉ muốn theo chàng đi, cũng không ra chiến trường, không phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào, vì sao chàng không đồng ý?”

Ngụy Vương tuy là người ôn hòa, nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc. Đặc biệt khi nói đến việc quân, hắn lại càng không bao giờ tỏ ra sơ suất hay lơi lỏng.

“Dẫn binh đánh giặc, không phải trò đùa? Sao có thể dẫn theo nữ tử?” Hắn nghiêm túc đáp, mày cau chặt, sắc mặt cũng trầm xuống.

Diêu Phẩm Nhàn biết rõ hắn sẽ không đồng ý, trong lòng vừa đau khổ lại vừa thất vọng. Dứt khoát không nói thêm lời nào, nàng chỉ xoay người sang bên, quay mặt vào tường.

Ngụy Vương ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn nàng, yết hầu khẽ lăn mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được câu nào.

Sắp đến giờ, hắn chỉ đành nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt thay y phục. Sau khi chỉnh tề mọi thứ, hắn lại bước tới trước giường.

Nhưng Diêu Phẩm Nhàn vẫn quay lưng lại phía hắn, như thể chưa từng có động tĩnh gì.

Ngụy Vương đứng thẳng bên mép giường, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống thê tử mình. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn mới mở miệng nói: “Ta phải vào cung thượng triều sớm. Có chuyện gì, đợi ta trở về rồi chúng ta bàn tiếp.”

Diêu Phẩm Nhàn vẫn im lặng, không đáp lời.

Ngụy Vương đứng chờ một lúc, thấy nàng vẫn không có chút phản ứng nào, cuối cùng chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.

Mà khi hắn vừa bước ra khỏi phòng, Diêu Phẩm Nhàn liền nghiêng người, quay lại nhìn theo. Thế nhưng bóng dáng của hắn đã biến mất không còn thấy đâu nữa.

Sau đó, nàng chợp mắt được một lúc, giấc ngủ chẳng sâu, mơ mơ màng màng. Trong cơn mơ, nàng mơ một giấc mơ rất lạ.

Trong mộng có Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ đang gọi nàng.

Tiểu Ngũ trong mơ là một người trưởng thành, mặc trên người bộ giáp bạc lấp lánh, tay cầm đại đao, cả người bê bết máu, gương mặt cũng đầy vết máu…

Người trong mộng đội mũ giáp kín mít, nàng không nhìn rõ gương mặt hắn. Nhưng có thể cảm nhận được, đó là một người còn rất trẻ.

Mà bên cạnh hắn, lại có người gọi hắn là “Tướng quân.”

Ngay sau đó, Diêu Phẩm Nhàn bất chợt tỉnh giấc.

Tỉnh dậy rồi thì không sao ngủ lại được nữa. Cả người hoàn toàn tỉnh táo, lòng cũng dậy sóng.

Giấc mơ ấy, nàng cảm thấy… rất kỳ lạ, rất không bình thường.

Tiểu Ngũ xuất hiện trong mộng của nàng, Diêu Phẩm Nhàn không tin đây chỉ là kết quả của việc ban ngày nghĩ về Tiểu Ngũ rồi đêm đến mơ thấy như vậy. Tiểu Ngũ vốn là một sự tồn tại kỳ diệu, lần này lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng, chắc chắn là có nguyên do đặc biệt.

Hơn nữa, trong mộng, hắn mặc áo giáp, lại còn có người gọi hắn là tướng quân, khiến Diêu Phẩm Nhàn không thể không suy nghĩ nhiều hơn về điều này.

Hiện tại triều đình không còn cách nào khác là phải giao chiến, chỉ có biên cảnh phía Bắc là điểm duy nhất. Hơn nữa nghe nói, quân Bắc Địch mới đây đột nhiên bội ước, tấn công bất ngờ. Có vẻ như chỉ là một vị tướng lạ mặt chưa rõ danh tính lãnh đạo quân đội đó, ngay cả Ngụy vương cũng không biết người này là ai.

Chẳng lẽ, người đó chính là Tiểu Ngũ?

Liệu Tiểu Ngũ thật sự là người đó sao?

Diêu Phẩm Nhàn luôn cho rằng hắn là thần tiên trên trời.

Hắn cũng từng nói với nàng như vậy, rằng mình là thần tiên trên trời.

Nhớ lại tất cả những điều đó, Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy lòng mình càng thêm rối bời.

Nếu người chỉ huy quân Bắc Địch thật sự là tiểu Ngũ, người đã chiếm được hơn mười thành trì lớn của Đại Vinh, thì Vương gia sẽ rất nguy hiểm. Tiểu Ngũ có thần thông rộng lớn, năng lực của hắn Diêu Phẩm Nhàn đã được chứng kiến.

Dù Vương gia cũng rất mạnh mẽ, nhưng Diêu Phẩm Nhàn vẫn cảm thấy lần này, chuyện không dữ nhiều hơn chuyện tốt.

Nàng luôn có một linh cảm xấu như vậy.

Hơn nữa, trong lòng nàng, tiểu Ngũ là một tồn tại như thần linh. Bây giờ một vị thần đối đầu với một người thường, làm sao có thể xem là công bằng được?

Hơn nữa, từ lâu nàng đã biết, tiểu Ngũ cũng không ưa Vương gia.

Thậm chí còn rất có ác ý với hắn.

Trước đó Diêu Phẩm Nhàn vốn đã định theo Ngụy vương lên phía Bắc. Nhưng sau giấc mơ này, nàng lại càng kiên định quyết tâm đó hơn.

Vì vậy, buổi tối Ngụy vương trở về phủ, Diêu Phẩm Nhàn không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng với hắn về quyết định của mình.

“Thiếp không phải đến để thương lượng, mà là để thông báo cho chàng biết thiếp đã quyết định rồi.” Giọng nói của nàng vừa cứng rắn lại vừa dịu dàng, vừa nghiêm túc lại vừa nhẹ nhàng, như vừa đánh vừa vuốt: “Dù chàng không đồng ý, thiếp vẫn sẽ tìm cách lén đi theo chàng. Nếu chàng muốn thiếp chịu khổ, thì cứ tiếp tục từ chối đi.”

Ngụy vương nhìn nàng một cái, rồi khoác áo choàng, khom lưng ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thật ra, lúc này Diêu Phẩm Nhàn rất lo lắng, sợ hắn vẫn sẽ không đồng ý. Nhưng vì muốn thể hiện sự kiên cường của mình, khi Ngụy vương tiến lại gần, nàng liền tránh ra, không để cho hắn dựa vào mình.

Ngụy vương trầm ngâm trong chốc lát, rồi bất ngờ bật cười.

“Nàng thật sự muốn đi theo ta sao?” Hắn hỏi.

Thấy tình hình có vẻ chuyển biến, Diêu Phẩm Nhàn bỗng quay lại nhìn hắn.

“Đương nhiên.” Giọng nàng vẫn kiên định, không chút do dự: “Chàng đồng ý rồi sao?”

Ngụy vương nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nàng, lúc này ánh mắt trở nên nghiêm túc và tập trung hơn bao giờ hết.

“Ta cũng không muốn phu thê chúng ta xa nhau, nhưng nàng cũng biết, giờ đã tháng mười rồi, đợi đại quân tới biên thành cũng đã sang năm. Không chỉ là cái lạnh khắc nghiệt ở biên cảnh, mà đường đi xa xôi vất vả, nàng cũng chịu không nổi đâu. Từ nhỏ nàng quen sống nơi khuê phòng, chắc chắn không quen chịu khổ như thế.”

“Thiếp biết sẽ rất vất vả, nhưng dù thế, ta vẫn cam chịu.” Nàng dịu dàng nói: “Thiếp không sợ lạnh, mặc thêm mấy lớp quần áo là được. Nếu phải chịu khổ thì chỉ là đoạn đường đi mấy tháng thôi. Đến nơi rồi, ta sẽ ở trong phòng, không ra ngoài đâu, cũng chẳng đi đâu nữa.”

Ngụy vương đương nhiên rất đâu lòng khi phu thê phải chia ly, nên sau một ngày suy nghĩ, trong lòng hắn cũng dần dao động, bắt đầu có ý định đem nàng cùng đi.

Giữa lý trí và tình cảm giằng xé, cuối cùng hắn chọn nghe theo con tim.

“Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Rồi!” Giọng nàng kiên quyết: “Đã suy nghĩ kỹ rồi!”

Mặt Ngụy vương giãn ra, cười tươi rạng rỡ.

Diêu Phẩm Nhàn thấy vậy, liền không kìm được, lao tới ôm chầm lấy hắn.

Bình Luận (0)
Comment