Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 162

Chỉ cần Vương gia đồng ý, thì những người khác nàng đều có thể dễ dàng thuyết phục.

Chỉ là… điều duy nhất Diêu Phẩm Nhàn vẫn chưa thể an lòng, chính là Khang An.

Nhưng Khang An lại rất hiểu chuyện. Khi cha mẹ nói nghiêm túc với cậu bé về chuyện này, cậu bé không hề làm khó họ, ngược lại còn vui vẻ nói: “Cha và nương nên ở bên nhau. Trước đây, cha ở biên cương suốt năm năm, nương thì một mình lo liệu mọi việc ở nhà, rất vất vả. Bây giờ nương muốn đi cùng cha, con thấy rất vui.”

Ngụy Vương lặng im nhìn con trai, lần đầu tiên hắn cảm thấy con mình đã thật sự trưởng thành.

Trong lòng cậu bé chưa chắc đã không buồn, cũng chưa chắc đã thật sự buông bỏ được. Nhưng cậu bé hiểu rằng mình không thể trở thành gánh nặng khiến cha mẹ phải bận lòng, vì thế mới cố tỏ ra bình thản và mạnh mẽ.

“Nếu mọi chuyện thuận lợi, một năm là có thể quay về.” Ngụy Vương nói ngắn gọn, rõ ràng.

Khác với phu quân lý trí, Diêu Phẩm Nhàn chỉ lặng lẽ quay đi, lén lau giọt nước mắt đang rơi.

Khang An liền nói: “Có cha dẫn binh trấn giữ Bắc Cảnh, chỉ sợ chưa đánh, kẻ địch đã chạy mất rồi đó? Con tin chắc chỉ một năm thôi, cha nhất định sẽ đưa nương trở về an toàn. Đến lúc đó, cả nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ.”

Diêu Phẩm Nhàn nghẹn ngào gọi: "Khang An..."

Sau khi cố gắng kìm nén cảm xúc, nàng gượng cười nói: "Để con lại kinh thành, cha nương thật sự rất yên tâm. Con có thể vào cung ở bên Quý phi, lại có hoàng thúc và hoàng thẩm chăm sóc, chắc chắn con sẽ sống tốt. Nếu con muốn về nhà ông bà ngoại cũng được. Hay... cha nương đưa con đến ở nhà Tĩnh Vương bá bá, con thấy thế nào?"

Vì không thể ở nhà chăm sóc con, lại càng không thể đưa con cùng đi phương Bắc, nên Diêu Phẩm Nhàn hy vọng đoạn thời gian sắp tới, con trai sẽ tự mình lựa chọn theo ý muốn của nó. Nàng muốn để Khang An quyết định.

Quả thật Khang An cũng đã có suy nghĩ của riêng mình, cậu bé mỉm cười nói: "Trong cung có quá nhiều quy củ. Tuy mọi người đều đối xử rất tốt với con, nhưng một khi đã vào cung, chắc chắn phải tuân thủ cung quy. Cha nương cũng biết mà, con không phải người thích sống gò bó."

Rồi cậu bé nói thêm: "Nhà ông bà ngoại thì con có thể thỉnh thoảng đến chơi, chứ ở lâu thì cũng không tiện lắm."

"Vậy nên..."

Diêu Phẩm Nhàn bỗng bật cười: "Vậy là con muốn đến ở phủ Tĩnh Vương bá bá đúng không?"

Khang An gật đầu: "Con muốn học cùng Tề Thọ, cùng nhau học hành, cùng nhau tiến bộ."

Diêu Phẩm Nhàn liếc nhìn phu quân, thấy hắn cũng mỉm cười, liền chủ động đưa ra quyết định.

"Vậy thì tốt, cứ theo ý con."

Do sắp phải lên đường, cũng không còn nhiều thời gian để giải quyết những việc khác. Nếu đại quân tập hợp nhanh, thì chỉ trong hai ngày tới là phải đi ngay.

Vậy nên, cả hai phu thê quyết định là sẽ đưa con trai đến phủ Tĩnh Vương. Sáng sớm hôm sau, phu thê hai người cùng con trai lên đường đi đến phủ Tĩnh Vương.

Khi phu thê Tĩnh Vương nghe tin Diêu Phẩm Nhàn muốn đi cùng, cả hai đều bất ngờ đến mức đứng ngây ra.

Tĩnh Vương phi vội vàng đưa Mẫn La cho vú nuôi bế, rồi gọi Tề Thọ dẫn Khang An ra ngoài chơi. Lúc đó, nàng mới quay sang hỏi phu thê Ngụy Vương: “Các người điên rồi sao? Đang lừa chúng ta phải không?”

Diêu Phẩm Nhàn cười đáp: “Lừa các người làm gì, chuyện này là thật.”

Tĩnh Vương phi kinh ngạc kêu lên một tiếng, rồi nhìn Tĩnh vương với ánh mắt bất ngờ. 

Tĩnh Vương quay sang nhìn Ngụy Vương nói: “Việc này không giống phong cách hành xử của ngươi chút nào.”

Ngụy Vương đáp: “Lúc đầu ta không đồng ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy tiếc nuối. Cho nên...”

Câu nói sau đó không nói ra, bởi trong lòng hắn cũng biết mình có phần hơi làm liều.

Tĩnh Vương phi biết, đây là Ngụy Vương phi chủ động muốn đi theo, nên vội kéo Diêu Phẩm Nhàn sang một bên để nói chuyện riêng.

“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Hay chỉ là xúc động nhất thời thôi?” Tĩnh Vương phi nhắc nhở: 

“Chiến trường đâu phải nơi vui chơi. Nơi đó điều kiện sống vô cùng khó khăn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi đừng vì xúc động nhất thời mà quyết định, rồi về sau phải chịu khổ.”

Diêu Phẩm Nhàn gật đầu đáp: “Không phải là xúc động nhất thời. Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Lý do à... thật sự cũng không dễ nói hết. Tóm lại, hiện giờ chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Mấy ngày tới, mong ngươi và Tĩnh Vương huynh chăm sóc Khang An giúp chúng ta.”

Thấy nàng quyết tâm như vậy, Tĩnh Vương phi cũng không cố khuyên ngăn nữa. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Khang An sẽ ở bên chúng ta, ngươi có thể yên tâm. Chúng ta chắc chắn sẽ đối xử với nó như con ruột của mình. Hơn nữa, sau này nó và Tề Thọ có thể cùng nhau học hành, cùng nhau tiến bộ, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Tình cảm của nó và Tề Thọ rất tốt.” Diêu Phẩm Nhàn không khỏi cảm thán: “Thằng bé không chịu vào cung, cũng không muốn về nhà ngoại, nhất quyết muốn đến phủ Tĩnh Vương bá bá.”

Tĩnh Vương phi còn rất tự hào nói: “Chắc là vì ta làm bá nương cũng không tồi đấy chứ.”

Diêu Phẩm Nhàn giận dỗi đáp lại: “Ngươi cứ đắc ý đi.”

Sắp xếp xong cho con, tiếp theo là lúc phải đi cáo biệt (chào) các bậc trưởng bối.

Quý phi vẫn còn tốt, dù sao có thêm một người đi theo ra biên cương chăm sóc con trai, bà cũng yên tâm phần nào. Bà còn nắm tay Diêu Phẩm Nhàn dặn dò kỹ lưỡng, bảo nàng phải giữ gìn sức khỏe, khi đến bên kia tuyệt đối không được làm loạn.

Bà nhắn nhủ mong nàng phải trở về nhà an toàn, không tổn thất gì.

Còn Bùi thị và Bùi gia bên kia thì không bình tĩnh như vậy. Đặc biệt là Bùi thị, sau khi biết tin, đã khóc mấy lần.

Lần đi Bắc Cảnh này, Ngụy vương còn mang theo cả Bùi Triều. Bùi Triều tiến bộ rõ rết, lại muốn nhanh chóng lập công cho đất nước, nên đây là cơ hội rất tốt.

Thấy Bùi thị cứ ôm Bùi lão phu nhân khóc, Bùi Triều cũng rất đau lòng nhưng vẫn cố gắng an ủi: “Cô mẫu đừng lo, có cháu đây rồi, cháu sẽ chăm sóc vương phi cô cô thật tốt.”

Bùi thị biết chuyện này đã quyết định chắc như đinh đóng cột rồi. Cho nên, sau khi khóc mấy lần, bà cũng bình tĩnh lại. Bà dặn dò Bùi Triều: “Cô cô ngươi còn tốt, không phải ra chiến trường. Còn ngươi thì phải cẩn thận. Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, lập công cho đất nước là chuyện tốt. Nhưng cũng bảo vệ chính mình mới là điều quan trọng nhất.” 

“Vâng.” Bùi Triều nghiêm túc đáp: “Cháu nhớ rồi.”

Lần đi phương Bắc này, Diêu Phẩm Nhàn chỉ dẫn theo bên mình một nha hoàn tên là Thanh Cúc, còn Tử Đường ở lại quản lý vương phủ. Tất cả quần áo đều do Thanh Cúc đi sắp xếp, còn Diêu Phẩm Nhàn thì đứng trước giá sách, tìm mấy quyển sách mang theo.

Đều là mấy quyển sách về y học.

Từ trước đến giờ, lúc rảnh rỗi, nàng thường đọc những cuốn y thư đó để giết thời gian. Bây giờ chuẩn bị đi theo đại quân đến phương Bắc. Nên mang theo mấy cuốn y thư là thích hợp nhất.

Dĩ nhiên sẽ có quân y đi cùng, nàng thì không hiểu nhiều về y thuật. Nhưng nếu trong phủ Ngụy vương có mấy quyển sách đó, mang theo cũng không sao, biết đâu sẽ có lúc cần.

Đại quân sẽ xuất phát sau ba ngày nữa. Vào ngày xuất phát, Hoàng Thượng đích thân ra cửa thành tiễn đại quân Bắc phạt rời đi.

Lúc này ở Bắc Cảnh.

Nguyên soái quân Bắc Địch - Thác Bạt Kiêu - cũng vừa nhận được quân báo.

Giữa những lá cờ trắng trong doanh trướng, hắn nhận lấy tin tức từ vệ binh, mở ra xem một cách vội vàng. Ngay lập tức, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười.

Mục đích của hắn đã thành công.

Quả nhiên, nàng cũng đã theo đến đây.

“Chiến sự bên ngoài thế nào rồi?” Sau khi đọc tin tức xong, Thác Bạt Kiêu nghiêng đầu hỏi vệ binh.

Vệ binh nhanh chóng đáp: “Thưa nguyên soái, bên ta đã thương vong vài trăm người, quân địch cũng chịu tổn thất nặng nề. Hiện tại chưa phân định rõ thắng thua.”

Thác Bạt Kiêu liên tục chiếm được hơn mười thành trì lớn của Đại Vinh, lần này họ đã tiến đến Vân Thành. Nhưng Vân Thành là thành dễ phòng khó công, bọn họ đã ở đó hơn một tháng rồi mà vẫn chưa tìm được cơ hội thuận lợi.

Ban đầu, chiến sự tiến triển thuận lợi là vì hắn chủ động tấn công mạnh mẽ, đánh úp bất ngờ khiến đối phương không kịp trở tay.

Nhưng giờ đây bên kia đã chuẩn bị kỹ càng, nên việc tấn công trở nên khó khăn hơn nhiều.

Thác Bạt Kiêu cười khẩy, không rõ là vui hay giận: “Phía bắc này quả thật là lãnh địa của Chiến Thần Điện hạ, đúng là khác hẳn. Nhưng ta rất muốn so tài một trận với hắn, xem ai lợi hại hơn.” Nói xong, hắn liếc nhìn vệ binh bên cạnh rồi nói: “Được rồi, hôm nay tạm dừng ở đây, rút quân về.”

“Vâng.” Vệ binh nhận lệnh liền ra khỏi trướng.

Lúc này, Thác Bạt Kiêu quay người lại, lấy ra một bức thư báo từ trong lòng.

Hắn hạ thấp ánh mắt, chăm chú nhìn vào bức thư, dường như trong lòng đã dâng lên một cảm xúc lâu nay kìm nén.

“Chủ nhân, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi.” Hắn nói, giọng điệu lúc nặng lúc nhẹ, chứa đầy tình ý sâu sắc.

Nói xong, hắn thở dài một tiếng. Sau khi thu lại bức thư, ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên trống rỗng, nhìn về phía hư vô như đang đắm chìm trong những ký ức đã qua.

Sau khi Thác Bạt Kiêu ra lệnh thu binh, mấy ngày tiếp theo, quân lính vẫn đóng giữ quanh vùng Vân Thành, chưa đánh thêm trận nào.

Ngụy Vương dẫn đại quân tiến về phía Bắc như điên, cuối cùng sau một tháng đã đến gần Tấn Thành thuộc vùng Vân Thành. Vì Vân Thành đang bị quân địch vây hãm, nên Ngụy Vương đành phải tạm thời dừng chân, đóng quân tại Tấn Thành trước.

Sau đó, Ngụy Vương cùng với thứ sử Tấn Thành bàn bạc kế hoạch cứu viện Vân Thành, cũng như lên kế hoạch chiếm lại hơn mười mấy thành trì đã thất thủ.

Tuy đi theo đại quân thật sự không dễ dàng, nhưng may mắn thay Diêu Phẩm Nhàn đã kiên trì chịu đựng. Khi đến chiến trường thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn. Đến nơi rồi, nàng có thể bắt đầu sắp xếp mọi việc tiếp theo.

Sáng sớm hôm sau, Tấn Thành đã nhanh chóng chuẩn bị chỗ ở cho Ngụy Vương. Vì vậy sau khi đến nơi, Diêu Phẩm Nhàn liền đi vào phủ trước để sắp xếp mọi việc.

Ngụy Vương thì không có thời gian để lo việc sắp xếp, sau khi sắp xếp xong vài chuyện cho phu nhân, hắn trực tiếp triệu tập thứ sử Tấn Thành cùng một số phó tướng đến để cùng nhau bàn bạc về tình hình quân sự.

Tần Thành kém xa so với Kinh thành, những căn nhà ở đây cũng kém hơn nhiều so với Ngụy vương phủ ở kinh thành, hơi nghèo nàn, đơn sơ.

Dù vậy Diêu Phẩm Nhàn lại không cảm thấy nơi này tệ.

Dù đơn giản nhưng những đồ cần thiết đều có đủ.

Hơn nữa, sân nhỏ trong phủ lại mang đến cảm giác rất ấm cúng, rất có không khí gia đình.

Trước đó phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ. 

Phu nhân thứ sử luôn ở bên cạnh Diêu Phẩm Nhàn, nói với nàng: “Nơi này tuy đơn sơ, e rằng sẽ khiến vương phi không thoải mái. Nếu ngài cảm thấy không thoải mái, xin đừng ngại nói ra. Nếu thiếu thứ gì hay cần gì, cứ nói cho ta biết bất cứ lúc nào.”

Diêu Phẩm Nhàn đáp: “Nơi này thật sự rất tốt, cứ giữ nguyên như vậy là được.”

Nàng cũng lịch sự nói với phu nhân thứ sử - Vân phu nhân rằng: “Vì ta mà phu nhân phải dọn dẹp nhà cửa, thật ngại quá.”

Nếu không có gia quyến đi theo, Ngụy vương ở đâu cũng được. Nhưng đã có gia quyến theo bên mình, chắc chắn mọi chuyện sẽ khác hẳn.

Những điều này không cần Ngụy vương nói ra, đã có người chuẩn bị chu đáo mọi thứ từ lâu rồi.

Vân phu nhân thụ sủng nhược kinh* nói: “Vương phi, ngài nói vậy chẳng khác nào bảo thần phụ không chu toàn rồi. Thật lòng mà nói, ngài là kim chi ngọc diệp 

*“Thụ sủng nhược kinh” nghĩa là nhận được tình yêu thương, sủng ái nhưng lại cảm thấy yếu mềm, lo sợ, có phần e dè, không dám tin tưởng hoàn toàn. Nói cách khác, vừa được ưu ái nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng hốt, bối rối.

“Vương phi, nếu như ngài quả thật thốt ra lời ấy, chẳng khác nào bảo thần phụ không còn chốn dung thân. Thật lòng mà nói, ngài chính là người cao quý, lá ngọc cành vàng. Dù có phải chịu khổ theo quân tới nơi này, thần phụ cũng chỉ biết thầm kính phục.” Bà lại nhẹ nhàng tiếp lời: “Mấy năm qua, may mắn thay nơi này có Ngụy vương điện hạ trấn thủ, dân chúng nơi đây mới có thể sống yên ổn qua ngày. Dù là bá tánh nơi này, nhưng đều một lòng biết ơn Vương gia.”

Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn cũng tự hào vì vương gia của mình.

Nàng mỉm cười, nói với Vân phu nhân: “Phu nhân nói vậy cũng quá có lòng, người không cần ở đây với chúng ta lâu đâu. Chủ tớ chúng ta tự thu xếp chút rồi cùng đi, phu nhân hãy về nghỉ ngơi trước đi.” Sợ bà không thuận lời, Diêu Phẩm Nhàn lại nói thêm: “Chúng ta đi đường xa mệt rồi, cũng cần nghỉ ngơi chốc lát.”

Vân phu nhân thấy thế, mới nhẹ nhàng đáp: “Thần phụ xin cáo lui.”

Vân phu nhân đi rồi, Diêu Phẩm Nhàn mới thật sự cảm thấy mệt mỏi, liền trở vào phòng, không kịp thu xếp gì nhiều mà ngã xuống giường.

Chỉ là vừa đặt lưng, trong cơn mơ mơ màng màng, nàng lại thấy bóng dáng người kia – vị tướng quân thân khoác áo giáp bạc, hiện ra trong mộng như thật.

Bình Luận (0)
Comment