Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 163

Trong mơ, vị tướng mặc áo giáp bạc luôn gọi nàng là “chủ nhân”.

Cũng giống như giấc mơ lần trước, Diêu Phẩm Nhàn không nhìn rõ mặt hắn, cũng không rõ hắn thế nào.

Nàng biết mình đang mơ, nhưng cảm giác lại rất chân thật, giống như đã xảy ra vậy.

Nàng cố sức vùng vẫy, muốn tỉnh lại, nhưng dù cố thế nào cũng không sao tỉnh nổi.

Trong lòng hoang mang, mồ hôi đẫm trán, vậy mà vẫn bị giữ chặt trong giấc mộng, không sao thoát ra được.

“Ngươi là ai?” Thấy bản thân không thể thoát ra, Diêu Phẩm Nhàn dứt khoát không giãy dụa nữa. Nàng cất lời hỏi vị tướng quân khoác ngân giáp kia: “Vì sao ngươi gọi ta là chủ nhân? Ngươi và Tiểu Ngũ... có quan hệ gì?”

Nam nhân khoác ngân giáp kia rõ ràng đứng rất gần, đứng ngay trước mắt nhưng Diêu Phẩm Nhàn lại có cảm giác hắn xa xôi muôn trùng.

Tựa như giữa hai người còn ngăn cách bởi một tầng sương mỏng, mông lung mà không thể chạm tới.

Chỉ nghe nam nhân ấy khẽ cất lời: “Chủ nhân... còn nhớ rõ Tiểu Ngũ à?”

“Đương nhiên là nhớ!” Nàng không chút do dự đáp lời.

Dù lần cuối cùng chia tay có phần không vui, giữa hai người từng có đôi chút bất hòa, nhưng Tiểu Ngũ đã giúp nàng rất nhiều. Ân tình ấy, nàng vẫn luôn khắc ghi, chưa từng quên.

Chỉ là những lời này, nàng thấy không cần thiết phải nói với một kẻ xa lạ.

Diêu Phẩm Nhàn vẫn giữ nguyên câu hỏi ban đầu: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Nàng thử dò đoán thân phận của hắn, khẽ nhíu mày hỏi: “Ngươi là... Thác Bạt Kiêu?”

Lần này, người dẫn quân của Bắc Địch chính là Thác Bạt Kiêu, chuyện ấy là do Vương gia đã đích thân nói cho nàng biết.

Nam nhân khoác ngân giáp lại không đáp lời nàng, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân nhớ rõ Tiểu Ngũ, vậy... còn nhớ Bạch Hạc không?”

“Bạch Hạc?” Diêu Phẩm Nhàn khẽ nhíu mày, không phải là nàng không nhớ, mà là... vốn chưa từng quen biết.

Nam nhân kia dường như đã biết nàng đang nghĩ gì, khẽ cười một tiếng, nụ cười đau lòng: “Xem ra... là không còn nhớ rồi.” Trong lời nói lặng lẽ vang lên một tia xót xa, xen lẫn cô quạnh không thể gọi tên.

Diêu Phẩm Nhàn càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

Thế nhưng đúng lúc ấy, nam nhân kia lại không nói thêm lời nào. Mọi thứ bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. Rồi đột nhiên, Diêu Phẩm Nhàn giật mình tỉnh giấc từ trong cơn mộng.

Sau khi bừng tỉnh, Diêu Phẩm Nhàn vẫn còn ngơ ngẩn một lúc lâu, tâm trí hoang mang. Không phân biệt được mình đang ở nơi nào.

Phải đến khi thấy Thanh Cúc tiến lại hầu hạ, nàng mới dần nhớ ra, đây là nơi nàng theo Vương gia đến, ở vùng biên cảnh phương Bắc.

“Vương phi làm sao vậy?” Thanh Cúc lên tiếng, giọng lo lắng. Nàng vẫn luôn ở trong phòng hầu hạ, thấy Vương phi ngủ trên giường thì cũng tựa vào bên cạnh chợp mắt.

Vừa rồi nghe có động tĩnh, nàng mới giật mình tỉnh dậy. Mở mắt ra liền thấy trời còn chưa sáng rõ, vậy mà Vương phi lại mồ hôi đầm đìa, sắc mặt hoảng hốt.

“Là gặp ác mộng sao?” Thanh Cúc nhẹ giọng hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.

Là nằm mơ, nhưng rốt cuộc đó là ác mộng hay giấc mơ đẹp, nàng chưa hề nói. Vì giấc mơ này quá kỳ lạ, dù có muốn nói với Thanh Cúc cũng khó có thể diễn tả cho rõ ràng.

Cho nên, Diêu Phẩm Nhàn chỉ nhẹ lắc đầu đáp: “Không có gì, có lẽ là thay đổi chỗ ngủ nên chưa quen.” Nói xong, nàng đứng dậy xỏ giày, nàng đã không thấy buồn ngủ nữa.

Thanh Cúc thấy vậy, liền vội khom lưng tiến đến, định giúp Diêu Phẩm Nhàn xỏ giày.

Nhưng Diêu Phẩm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nơi này hoàn cảnh không tốt, đã kêu ngươi theo ta đến đây, đã khiến ngươi chịu thiệt thòi. Sau này ở đây, ngươi không cần phải tuân thủ quy củ như một vương phi với ta. Nhiều việc ta có thể tự mình làm, sẽ tự mình làm.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng khom lưng nâng Thanh Cúc lên, rồi tự mình xỏ giày.

Thanh Cúc bỗng xúc động nói: “Vương phi có thể mang nô tỳ theo cùng, là vì tin tưởng nô tỳ. Nô tỳ nói thật, cũng may ngài chủ động mang nô tỳ tới, nếu không nô tỳ cũng tự nguyện xin được ra trận cùng ngài. Từ nhỏ đến lớn, nô tỳ luôn hầu hạ bên cạnh ngài, nếu phải rời xa ngài, lòng nô tỳ thật không nỡ.”

“Nơi này tuy gian khổ, nhưng chỉ cần có ngài bên cạnh, nô tỳ cũng không cảm thấy khổ chút nào.”

Xỏ giày xong, Diêu Phẩm Nhàn tự mình mặc quần áo. Nhìn thấy vậy, Thanh Cúc vội tiến lên giúp một tay.

“Ngươi và Tử Đường từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh ta, tuổi cũng xấp xỉ nhau, chúng ta cùng lớn lên bên nhau. Nhưng hôm nay cuộc sống của ta đã tốt rồi, mà các ngươi lại chẳng có tin tức gì, cũng khiến ta sốt ruột.”

Tử Đường và Thanh Cúc, hai người đều cùng tuổi với Diêu Phẩm Nhàn, năm sau vừa tròn 23 tuổi.

Dù nói là nô tỳ của mình, nhưng trong lòng Diêu Phẩm Nhàn xem họ như những người thân trong nhà.

Cho nên, Diêu Phẩm Nhàn đều mong sau này hai người ấy đều có được cuộc sống hạnh phúc.

Trước đây đã từng nhắc đến chuyện này, nhưng hai người đều có cùng suy nghĩ: không muốn rời xa chủ tử.

Nếu sau này thật sự muốn gả đi, sẽ xin chủ tử trả giấy bán thân.

Nhưng vì trước đó có quá nhiều việc xảy ra, Diêu Phẩm Nhàn không có nhiều tâm sức để lo cho chuyện lập gia đình của hai người. Vì thế, dù tuổi đã lớn, họ vẫn chưa kết hôn.

Nói thật lòng, Diêu Phẩm Nhàn cũng cảm thấy có chút áy náy vì điều này.

Thanh Cúc nhẹ nhàng nói, không hề để bụng: “Cả đời nữ nhân không gả chồng có sao đâu? Ai bảo sinh ra là phải gả đi? Nô tỳ ở bên ngài bao năm, cũng biết rất nhiều chuyện. Không nói xa xôi, chỉ nói trong cung thôi… Trong cung, những người như Phương cô cô, Phỉ Thúy cô cô, Trân Châu cô cô… các nàng ấy cả đời cũng chỉ chăm sóc chủ tử, mà đâu có lập gia đình, cũng không phải điều gì xấu cả.”

“Trên đời này có nhiều nam nhân xấu xa lắm, nên nô tỳ mới không cần phải hầu hạ những kẻ như thế, bởi vì họ sinh ra chỉ để đày đọa nữ nhân.”

Diêu Phẩm Nhàn rất đồng tình với lời nàng, nhưng cũng nhẹ nhàng nói: “Nếu phải lựa chọn, tất nhiên phải chọn người tốt. Nếu là kẻ không ra gì, không cần các ngươi nói, ta cũng tuyệt đối không chịu để yên.”

Dù sau này nàng già yếu, không có con cháu bên cạnh. Nhưng có chút tài sản riêng này, nàng vẫn có thể sống thật tốt.

“Dù sao, đời này nô tỳ cũng tuyệt đối không rời xa vương phi.” Thanh Cúc thầm nói: “Ngài có muốn đuổi nô tỳ cũng vô ích, nô tỳ tuyệt đối không đi.”

Diêu Phẩm Nhàn mỉm cười đáp: “Ta cũng sẽ không đuổi các ngươi đi. Ngươi và Tử Đường đều là trợ thủ đắc lực của ta. Nếu các ngươi thật sự muốn rời đi, ta thật sự sẽ rất đau đầu.” Nàng lại nói: “Thôi, hôm nay không nói chuyện đó nữa. Giờ ta cũng cần nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài đi dạo một chút xem xem.”

“Vâng.” Thanh Cúc theo lời đáp lại.

Chủ tử hai người vừa bước ra sân, bỗng một thiếu nữ từ trên đại thụ trong viện rơi xuống.

Thanh Cúc kinh hô lên một tiếng, còn Diêu Phẩm Nhàn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Thiếu nữ lảo đảo đứng dậy, vỗ vỗ tay rồi cười tươi chào hỏi Diêu Phẩm Nhàn, rồi vội vã chạy đến gần.

“Ngài nhìn ta như vậy, có phải rất ngạc nhiên không?” Thiếu nữ đó chính là Tiết Nhất Nhất, luôn âm thầm theo hầu trong quân, đến giờ mới xuất hiện ở nơi này.

Việc này có thể che giấu được người ngoài, nhưng làm sao giấu nổi Vương gia? Vương gia đã nói qua với nàng, nên nàng cũng biết rõ.

Vương gia đã hỏi nàng có muốn đưa cô bé đến hầu hạ nàng không. Như thế sẽ không cần lo lắng hay đề phòng những nam nhân xấu xung quanh.

Khi đó Diêu Phẩm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi mới quyết định. Nếu để Triều ca nhi biết chuyện này, với tính cách của nó, chắc chắn nửa được sẽ đưa cô bé về.

Mà Nhất Nhất cũng là người có tính cách ngang bướng, hai người bọn họ như hai cái mũ trên đầu, chắc chắn sẽ đấu đá với nhau không ngừng.

Đến lúc đó, e rằng sẽ ảnh hưởng đến sự yên ổn trong quân, đồng thời cũng khiến Triều Ca Nhi phải phân tâm.

Diêu Phẩm Nhàn không đáp lời cô bé, chỉ nói: “Nếu ngươi đã chủ động xuất hiện trước mặt ta thì từ này đi theo ta đi. Không cần tìm Triều ca nha làm gì, cũng đừng gây chuyện trong quân. Nếu ngươi làm gì không đúng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của binh lính. Khi đó phải xử lý theo quân pháp, ta cũng không cứu được ngươi đâu.”

Tiết Nhất Nhất có chút thất vọng: “Thì ra ngài sớm đã biết ta theo đến đây.” Cô bé tiếc nuối nói: “Còn tưởng có thể tạo bất ngờ cho ngài.”

Thanh Cúc cười nói: “Bất ngờ thì không có, nhưng kinh ngạc thì cũng có vài phần.”

Tiết Nhất Nhất liền quay sang nhìn Thanh Cúc, làm bộ mặt quỷ ngay lập tức.

Nhưng cô bé cũng biết điều, nên đi theo bên cạnh Diêu Phẩm Nhàn.

Tiết Nhất Nhất bắt chước dáng vẻ của Thanh Cúc, đứng ở bên cạnh Diêu Phẩm Nhàn, đỡ một bên của nàng.

Vừa đi, cô bé vừa hỏi: “Vương phi, bây giờ chúng ta muốn đi đâu ạ?”

“Ra ngoài dạo một vòng xem.” Diêu Phẩm Nhàn đáp.

“Ừ.” Tiết Nhất Nhất tùy tiện đáp một câu. Nhưng chẳng mấy chốc, cô bé lại không nhịn được mà nói tiếp: “Bên ngoài chẳng có gì đẹp, vừa rồi ta đã xem hết rồi. Cả tòa thành này nhỏ lắm, liếc mắt một cái là nhìn thấy hết, chẳng bằng nửa kinh thành hoa lệ. Hơn nữa nơi đây thật lạc hậu, quán rượu quán trà cũng chỉ là mấy căn nhà gỗ nhỏ, người dân ăn mặc cũng rất giản dị, thậm chí hơi cũ kỹ… Tóm lại, so với kinh thành phồn hoa tráng lệ thì nơi này còn kém xa lắm.”

Thanh Cúc nói: “Xem ra tiểu thư Nhất Nhất không thích nơi này, vậy không bằng về Kinh thành đi?”

Tiết Nhất Nhất nói: “Ai nói ta không thích nơi này? Ta rất thích nơi này, ta không về đó, hừ!”

Thanh Cúc che miệng cười, mi mắt cong cong, trêu nói: “Chắc không phải vì người nào đó chứ?”

Mặt Tiết Nhất Nhất lập tức đỏ bừng, nhưng da mặt cô bé này rất dài, miệng cũng rất nhanh nhảu, lập tức cùng Thanh Cúc hét lớn.

Thấy cô bé như vậy vậy, Thanh Cúc càng thích trêu chọc cô bé. Chỉ trong chốc lát, tiếng ồn ào khiến Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy choáng váng đầu óc.

Đúng lúc ấy,gặp ngay Ngụy Vương trở về. Bên Ngụy Vương còn có vài người theo hầu, trong đó có một người chính là Bùi Triều.

Bùi Triều không biết Tiết Nhất Nhất đã theo đến đây, khi thấy cô bé liền tức giận trợn tròn mắt.

Nhưng đến lúc này, Tiết Nhất Nhất cũng nhận ra nguy hiểm, liền vội vàng xin hòa với Thanh Cúc, rồi quay người chạy đi ngay lập tức.

Thấy cô bé chạy, Bùi Triều định đuổi theo nhưng vì Vương gia còn ở đó, hắn không tiện làm lớn chuyện, đành tạm nhịn lại.

Ngụy Vương không phải người cứng nhắc, hắn nghiêng người nhìn Bùi Triều, liếc một cái rồi nói: “Nhanh đi tìm nó trở về, đừng để nó làm loạn ở chỗ này.”

“Vâng.” Bùi Triều đáp lời ngay lập tức, rồi liền đuổi theo ngay.

Sau đó, Ngụy Vương mới quay sang hỏi thê tử: “Các nàng định đi đâu vậy?”

Diêu Phẩm Nhàn đáp: “Chỉ là muốn ra ngoài nhìn xem.” Nàng muốn hiểu rõ phong thổ (địa hình khí hậu) nơi này, cũng muốn biết thêm về cuộc sống chân thật, giản dị của dân chúng biên cương phương Bắc.

Nàng hiểu rõ mình sẽ còn sống ở đây một thời gian dài, nên cũng mong muốn nhanh chóng hòa nhập với nơi này.

Ngụy Vương chớp mắt một cái, vẻ mặt trầm tư, rồi nói: “Ta còn có việc cần làm, nàng…”

Diêu Phẩm Nhàn hiểu hắn đang bận, liền vội ngắt lời: “Yên tâm đi, thiếp có Thanh Cúc bên cạnh chăm sóc, không có gì lo.” Nàng biết mình theo đến đây cũng không muốn làm phiền hắn.

Như Thanh Cúc đã nói, Tấn Thành cũng không lớn. Không khác biệt nhiều, chỉ là một huyện nhỏ nằm gần thành lớn.

Dạo một vòng bằng xe ngựa cũng không mất đến nửa canh giờ. Vì vậy, sau khi đi bộ một vòng quanh, Diêu Phẩm Nhàn đã xác định rõ mục tiêu, quyết định tìm đến vài y quán.

Tuy nàng không giúp được nhiều nhưng nàng biết, một khi đánh trận, các tướng sĩ bị thương là điều khó tránh khỏi. Nếu trong thành có một nhóm đại phu, học hỏi chút y thuật thì đến lúc sẽ phát huy tác dụng lớn.

Suốt ngày hôm này, Diêu Phẩm Nhàn bị người trong bóng tối theo dõi.

Người đó không dám đến gần, chỉ lặng lẽ đi theo từ xa. Mãi đến khi Diêu Phẩm Nhàn về phủ, hắn mới âm thầm rời đi.

Bình Luận (0)
Comment