Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 164

Tối hôm đó, Ngụy Vương xử lý xong chính sự. Về đến nội viện thì trời đã về khuya. Lúc này, Diêu Phẩm Nhàn vẫn chưa ngủ.

Nàng nằm trên giường trằn trọc, lật qua lật lại mà không sao ngủ được.

Ban đầu Thanh Cúc ở lại bên cạnh hầu hạ, nhưng thấy Vương gia đã trở về, nàng liền chủ động lui ra ngoài. Diêu Phẩm Nhàn cũng không còn buồn ngủ nữa, đành chống tay ngồi dậy, lặng lẽ nhìn người nam nhân cao lớn đang tiến lại gần giữa ánh sáng mờ nhạt.

Suốt quãng đường đến phương Bắc, tuy rằng cả đoàn đi gấp không ngừng, nhưng ban đêm vẫn phải hạ trại nghỉ ngơi đôi chút. Ngụy Vương là thống soái, mỗi đêm đều cùng các phó soái và tướng lĩnh các lộ hội bàn quân sự.

Nàng thì còn có thể chợp mắt vài giờ, nhưng bọn họ thì không được như vậy.

Bởi thế, chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi, nam nhân này đã gầy đi trông thấy.

Diêu Phẩm Nhàn nhìn mà không khỏi đau lòng.

Hắn vốn đã cao lớn, nay gầy đi, lại càng lộ vẻ cao dong dỏng. Khoác trên mình bộ giáp đen lạnh lẽo, dù trước mặt nàng, sắc mặt hắn đã dịu đi rất nhiều, nhưng trên người vẫn toát ra khí thế uy nghi khiến người khác không dám tùy tiện lại gần.

“Vất vả mấy ngày rồi, hôm nay nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Nàng vỗ vỗ mép giường, dịu dàng mời hắn ngồi xuống bên cạnh.

Ngụy Vương ngồi bên bếp than hơ tay. Đợi đến khi trên người đã ấm áp đôi chút, hắn mới nghiêng người lại gần nàng.

“Sao thế? Chỗ này điều kiện đơn sơ như vậy, có quen không?”

Giọng hắn khi nói với nàng vẫn ôn hòa dịu dàng như mọi khi.

Bây giờ Diêu Phẩm Nhàn đã rất ỷ lại vào hắn, liền không do dự mà chủ động nép vào lòng ngực hắn.

“Thiếp thấy mọi thứ đều ổn cả. Chỉ cần có chàng ở bên, thì thế nào cũng tốt. Chỉ là…”

Nàng vô thức nhíu mày, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và u sầu.

“Chỉ là thiếp lo cho chàng.”

“Lo cho ta chuyện gì chứ?” Hắn khẽ cười, ôn tồn nói: “Chuyện còn vượt qua chuyện căng thẳng hơn thế này rồi, chẳng phải vẫn ổn sao? Đừng lo cho ta. Chỉ cần nàng bình an, thì điều gì cũng tốt.”

Diêu Phẩm Nhàn biết hắn không thực sự hiểu những điều nàng muốn nói. Nhưng nàng rất muốn đem mọi chuyện kể ra với hắn. Chỉ là, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chuyện về Tiểu Ngũ… không thể dễ dàng nói với bất kỳ ai. Loại chuyện ly kỳ như vậy, nếu không phải chính nàng tự mình trải qua, thì có nói thế nào, nàng cũng không thể tin được. Huống hồ, Vương gia… hắn không phải là người tin vào những điều huyền hoặc, quỷ thần mơ hồ.

Thế nên, suy nghĩ mãi, Diêu Phẩm Nhàn cũng chỉ đành nói một cách mập mờ: “Thật ra thiếp cũng không biết nói sao cho chàng hiểu, chỉ thấy rất lạ… Từ khi theo Vương gia lên đường đến phương Bắc, thiếp thường hay mơ thấy những giấc mộng kỳ quái. Trong mộng, có một nam tử trẻ tuổi mặc bộ chiến giáp màu bạc. Thiếp không nhìn rõ mặt hắn, nhưng lại có thể nghe được những lời hắn nói với mình.”

“Thiếp nghĩ… không chừng là ban ngày nghĩ ngợi nhiều, nên ban đêm mới mơ như vậy. Người trong mộng kia… không biết có phải là Thác Bạt Kiêu không?”

“Thác Bạt Kiêu quả thật mặc giáp bạc.” Ngụy Vương nghe vậy cũng lấy làm lạ, nhẹ cau mày, hỏi tiếp: “Nàng mưo thấy hắn… vậy hắn đã nói những gì?”

Hắn nói những gì ư? Hắn gọi nàng là “chủ nhân”, hỏi nàng có còn nhớ đến hắn hay không… Nhưng những lời ấy, Diêu Phẩm Nhàn biết, tuyệt đối không thể tùy tiện kể lại với Vương gia.

Vì thế, nàng chỉ lắc đầu: “Tỉnh dậy rồi thì chẳng còn nhớ gì rõ ràng nữa. Chỉ lờ mờ nhớ được hình dáng hắn đại khái thôi. Khoác bộ ngân giáp, trông còn rất trẻ, vóc người cao gầy.”

Ngụy Vương nghe vậy cũng thoáng ngẩn ra, vẻ mặt chợt hiện lên nét nghi hoặc.

Diêu Phẩm Nhàn lại hỏi tiếp: “Chàng đóng quân trấn thủ biên cương bao năm, chắc cũng từng giao chiến với không ít tướng lĩnh của Bắc Địch? Người tên Thác Bạt Kiêu này, nghe nói lợi hại như thế… sao trước giờ chưa từng thấy hắn xuất hiện trên chiến trường?”

Nếu hắn từng ra trận, vậy chắc Vương gia phải biết rõ người này rồi mới phải. Đâu đến mức lần này lại khó đối phó đến vậy.

Nhắc đến chuyện này, Ngụy Vương cũng không khỏi cảm thấy tò mò.

Hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Thác Bạt Kiêu… là con trai thứ ba của Quảng Ninh Vương Bắc Quốc, con của thiếp thất. Trước đây ở Bắc Quốc, hắn vốn chẳng được sủng ái gì cho cam. Theo như những gì ta tìm hiểu được, vị Quảng Ninh Vương này từ khi sinh ra đến lớn đều bình thường, chẳng có tài cán gì nổi bật, duy chỉ có nhan sắc là phần nào thừa hưởng từ mẫu thân, xem như tạm được. Ở Bắc Quốc, hắn cũng chỉ là kẻ có tiếng ăn chơi, không ai xem trọng.”

“Chỉ là không hiểu sao, chẳng biết từ lúc nào lại thay đổi, bỗng trở thành vương tử được Bắc Hoàng coi trọng bậc nhất. Không chỉ thế, hắn còn tỏ ra tinh thông binh pháp, giỏi điều binh khiển tướng, dụng binh như thần.”

Ngụy Vương càng nói, trong lòng Diêu Phẩm Nhàn lại càng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Hắn lợi hại đến thế, nghĩ kỹ lại… tám phần đúng là Tiểu Ngũ không sai.

Nhưng Tiểu Ngũ rốt cuộc là ai? Thân phận thật sự của hắn là gì?

Còn Thác Bạt Kiêu… cái tên “Bạch Hạc” mà hắn từng nhắc đến trước kia, rốt cuộc là ai?

Diêu Phẩm Nhàn nghĩ đi nghĩ lại cũng không sao tìm ra lời giải. Phu thê hai người mỗi người mang một nỗi tâm sự, chỉ lặng lẽ nằm bên nhau, không ai nói thêm điều gì.

Một đêm trằn trọc, chẳng thể yên giấc.

Ngụy Vương chỉ chợp mắt được một lát, trời còn chưa sáng đã rời giường, mặc y phục rồi ra ngoài. Diêu Phẩm Nhàn thực ra cũng không ngủ, chỉ là không muốn hắn lo lắng, nên mới vờ đã thiếp đi.

Chờ đến khi hắn rời đi, nàng lập tức mở mắt.

Dù sao thì cũng đã quá nửa đêm, nàng vốn chẳng ngủ được, nằm mãi cũng thấy khó chịu, bèn dứt khoát ngồi dậy.

Thanh Cúc cũng gần như thức trắng cả đêm. Ngụy Vương vừa rời đi, nàng liền đẩy cửa bước vào. Thấy chủ tử đã dậy, nàng lập tức tiến đến hầu hạ thay y phục.

Trời còn chưa sáng hẳn, dậy sớm cũng chẳng có việc gì gấp. Diêu Phẩm Nhàn liền ngồi bên bếp lò, lấy sách thuốc mang theo từ kinh thành ra đọc. Thanh Cúc thấy vậy, cũng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đợi đến khi trời sáng rõ, Diêu Phẩm Nhàn liền đến tiệm thuốc mà hôm qua đã hẹn, tiếp tục làm học việc.

Đã đến rồi, thì cứ an tâm ở lại vậy.

Nếu đã chọn đến đây, thì nên biết cuộc sống sẽ không thể hưởng phúc. Vì vậy thay vì ngày ngày ngồi không ở đây thì tự mình tìm việc để làm cho cuộc sống có ý nghĩa hơn,

Học việc ở tiệm thuốc được vài ngày, nàng đã học được cách xử lý vết thương ngoài da, băng bó những thương tích cơ bản, và các kiến thức y lý cơ bản. Hy vọng sau này có thể giúp được chút ít khi ra trận.

Nhưng Diêu Phẩm Nhàn không để lộ thân phận thật sự của mình. Vì đã có ý định học nghề nghiêm túc, nên nàng tự nhiên chọn cho mình một thân phận bình thường như bao người dân thường khác.

Người dân Đại Vinh triều khá cởi mở, không quá khắt khe chuyện nam nữ ở cùng một phòng. Đặc biệt là ở vùng biên cương phía Bắc thì càng thoải mái hơn. 

Trên các con đường lớn, cả nam lẫn nữ đều rất đông, mọi người đều bôn ba kiếm sống, chẳng ai để ý đến những nghi thức rườm rà hay chuyện nam nữ phải giữ khoảng cách.

Vì vậy, Diêu Phẩm Nhàn lấy thân phận một nữ tử đến tiệm thuốc làm học việc cũng chẳng ai thấy lạ.

Nàng không lấy tiền công, lại khiêm tốn, tay chân cần mẫn, rất thông minh, học hỏi rất nhanh, nên mọi người trong tiệm thuốc đều rất yêu quý nàng.

Vì thường xuyên lui tới, dần dần mọi người cũng đã quen. Sau khi quen biết, Diêu Phẩm Nhàn cũng bắt đầu tìm hiểu chút ít tình hình ở Bắc triều.

Chẳng hạn như chuyện về Thác Bạt Kiêu.

Nhưng ở nơi này, dân thường biết về Thác Bạt Kiêu rất ít. Mọi người đều nói trước đây chẳng ai biết đến người này, chỉ đến khi hắn làm tướng lĩnh chỉ huy quân Bắc triều chiếm được liên tiếp hơn mười thành trì của Đại Vinh, danh tiếng mới bắt đầu vang xa.

“Ai nha, Ngô công tử, ngươi thường đi lại buôn bán giữa hai nước, có hay qua Bắc triều không? Nói xem, Thác Bạt Kiêu đó là người như thế nào? Sao lại lợi hại đến thế?”

Bỗng nhiên, ánh mắt của một nữ nhân nhìn về phía cửa y quán dò xét hỏi.

Diêu Phẩm Nhàn theo ánh mắt nàng nhìn ra, thấy có nhiều người trước cửa y quán. Người kia mặt mày trầm tĩnh, thân hình gầy dài, gương mặt thanh tú nhưng lại để một ít râu quai nón. Trang phục của hắn không giống nam tử Đại Vinh, mà có phần mang phong cách của người Bắc Địch.

Dù sao thì tính hắn đúng là người Bắc Địch, Diêu Phẩm Nhàn cũng thấy điều đó không có gì lạ. Châu huyện vùng biên giới giao giữa hai nước, vẫn luôn có thể giao thương qua lại, vì dù sao cũng có mậu dịch.

Dù hiện tại hai nước có đang chiến tranh, nhưng dân chúng vẫn không ngừng giao thương và qua lại với nhau. Chỉ là việc xuất nhập hàng hóa bây giờ có phần khó khăn hơn trước mà thôi.

Người được gọi là Ngô công tử để tùy tùng cầm cương, lúc đó cũng bước vào trong quán.

“Nói ra chuyện này thì khá dài…” Nói xong, hắn vung tay áo, ngồi xuống ngay một chiếc bàn bên cạnh.

Chiếc bàn đó, đúng ngay bên cạnh Diêu Phẩm Nhàn.

.---

Bắc Hoàng hiện tại của Bắc Quốc - Thác Bạt Dũng, là huynh trưởng của Quảng Ninh Vương, chính là bá phụ (bác) của Thác Bạt Kiêu.

Vốn dĩ Thác Bạt Dũng không được sủng ái, nhưng đột nhiên tính tình thay đổi rất lớn. Từ một kẻ ăn chơi trác táng, lêu lổng vô trách nhiệm, hắn đã biến thành người có tài cầm quân chỉ huy chiến trận. Thác Bạt Dũng rất phấn khích với vị trí mới này, nghĩ rằng có mình rồi thì hoàn toàn đủ sức đối phó với Ngụy Vương bên Nam triều (quốc gia phía nam).

Chính vì vậy, hắn quyết định phá bỏ hiệp ước cũ, đơn phương tiến công Đại Vinh.

Thác Bạt Kiêu cũng có một tương lai đầy hứa hẹn. Hắn nhanh chóng tiến quân, không hề dừng lại, chỉ trong một lần đã chiếm được hơn mười thành trì của Nam triều.

Lúc này, Thác Bạt Dũng đang mơ về một tương lai tươi sáng, nghĩ rằng không lâu nữa mình sẽ có thể kiểm soát toàn bộ biên giới Nam triều, thực sự thống nhất thiên hạ. Nhưng bỗng nhiên, có người đến báo tin rằng lãnh tướng Thác Bạt Kiêu đã biến mất.

Không những không tìm thấy dấu vết gì, mà còn hoàn toàn không thấy bóng dáng của hắn.

Thác Bạt Kiêu vốn luôn trấn giữ ở Vân Thành, nên Thác Bạt Dũng có phần sốt ruột và tức giận. Lần này, khi người của hắn cũng không tìm thấy Thác Bạt Kiêu đâu, Thác Bạt Dũng trực tiếp nổi trận lôi đình trên chiến trường. Là thống soái tam quân, vậy mà lại bỏ mặc quân lính không quản, rốt cuộc muốn làm gì đây?

Thác Bạt Dũng lập tức sai người gọi Quảng Ninh Vương vào cung, mắng một trận thật dữ dội.

Quảng Ninh Vương cũng rất bực mình, nhưng thực tế hắn cũng không hiểu rõ đứa con trai này.

Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, Quảng Ninh Vương chưa từng quản lý  đứa con trai này. Vốn đã từ bỏ hắn từ sớm, nhưng ai ngờ đột nhiên như sét đánh ngang tai, Thác Bạt Kiêu nhanh chóng chiếm được sự chú ý của Hoàng Thượng.

Không chỉ vậy, hắn còn có khả năng lãnh binh ra trận, giành được nhiều thành trì của Nam triều, khiến quân Bắc triều trấn áp nhuệ khí quân Ngụy vương của Nam Quốc.

“Thần cũng không rõ.” Quảng Ninh Vương nói: “Thác Bạt Kiêu... từ trước đến nay thần cũng chưa thật sự hiểu rõ hắn.”

Thác Bạt Dũng không mấy để tâm, chỉ là giận dữ nắm chặt tay, đập mạnh lên bàn phát ra tiếng “lách cách”.

“Trẫm mặc kệ! Hiện giờ quân Ngụy vương Nam Quốc đã vây thành hạ trại. Thác Bạt Kiêu đã bỏ chạy trên trận mạc, vậy ai sẽ đứng ra đối đầu với Ngụy vương?” Thác Bạt Dũng vừa tức giận vừa hoang mang, trong lòng còn ẩn chứa nỗi sợ hãi. Hắn hiểu rõ thủ đoạn của Ngụy vương năm xưa.

Dù còn trẻ, am hiểu sâu rộng về chiến thuật binh pháp, Bắc Quốc là nước giàu mạnh, nhưng vẫn không thể áp chế được vị Ngụy vương nhỏ bé này.

Vị Ngụy vương này, so với tổ phụ của hắn ngày trước, chỉ có hơn chứ không kém.

Cơn giận này, hắn đã nghẹn trong lòng từ lâu. Vốn tưởng Thác Bạt Kiêu xuất hiện có thể xoay chuyển cục diện, giúp hắn ngẩng đầu hãnh diện một phen. Nào ngờ đâu, Thác Bạt Kiêu lại là kẻ không thể trông cậy.

“Hoàng Thượng bớt giận.” Quảng Ninh Vương lên tiếng khuyên nhủ: “Việc Kiêu nhi rời khỏi quân doanh, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Nếu để Ngụy vương biết được, e rằng mọi chuyện sẽ thật sự hỏng mất.”

Quảng Ninh vương lại nói thêm: “Thừa lúc quân đội của Ngụy vương vừa mới đến Tấn Thành, còn đang nghỉ ngơi chưa ổn định, phải nhanh chóng tìm lại Kiêu nhi.”

“Trẫm không biết chắc?” Thác Bạt Dũng nổi đóa, đập tay lên long án, quát to: “Còn cần ngươi nói mấy lời vô dụng đó sao!”

Còn lúc này ở Tấn Thành, vị công tử họ Ngô kia sau khi ba hoa chích chòe một hồi dài, cuối cùng cũng chịu ngừng lại để thở.

Thanh Cúc len lén nghiêng đầu về phía chủ tử, ghé sát tai Diêu Phẩm Nhàn thì thầm đầy khó chịu: “Hắn nói gì mà dài dòng lê thê, toàn chuyện linh tinh. Ai mà quan tâm tới mấy chuyện phong lưu gì gì của cái tên Thác Bạt Kiêu kia chứ...”

Diêu Phẩm Nhàn liếc mắt ra hiệu cho nàng im lặng, nhẹ giọng đáp: “Đừng lắm lời, lo làm việc đi.”

Thế nhưng, mấy câu nhỏ to của Thanh Cúc lại vô tình lọt hết vào tai vị công tử họ Ngô kia. Hắn lập tức quay đầu lại, ánh mắt sáng rực, chăm chú nhìn hai chủ tớ Diêu Phẩm Nhàn.

“Hai vị cô nương đây, xem ra không phải người bản địa nhỉ?” Hắn đột ngột hỏi.

Bình Luận (0)
Comment