Thanh Cúc thấy miệng lưỡi người này trơn tru, hơn nữa khi nói toàn lời có cách cho Thác Bạt Kiêu. Bây giờ hai nước đang giao chiến, mấy thành trì của Đại Vinh đều bị Thác Bạt Kiêu kia đánh chiếm mất, vậy mà hắn lại như đang kể chuyện anh hùng. Nào là tướng quân Thác Bạt Kiêu anh dũng phi phàm, oai phong lẫm liệt. Cái thái độ ngưỡng mộ lẫn tự hào kia khiến Thanh Cúc không vui.
Huống hồ, hình như hắn còn đang tơ tưởng đến dung mạo xinh đẹp của chủ tử nàng.
Nàng đã để ý nãy giờ, miệng hắn nói không ngừng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía chủ tử, rõ ràng là có ý đồ không đứng đắn.
Tâm tư đen tối.
Quả nhiên, người Bắc Địch này không phải thứ gì tốt.
Thanh Cúc lập tức phản bắc hắn: “Chúng ta có phải người bản xứ hay không, thì liên quan gì đến ngươi? Trông ngươi cũng chẳng phải người Tấn Thành, thậm chí còn không giống người Đại Vinh chúng ta! Ngươi là người Bắc Địch đúng không?”
“Vì là người Bắc Định nên ngươi mới khen cái tên Thác Bạt Kiêu gì đó như thế. Ngươi có biết, nơi ngươi đang đứng là lãnh thổ Đại Vinh chúng ta không?”
“Ở địa bàn của chúng ta, mà ngươi dám khen một tướng quân nước địch? Ngươi chán sống rồi đấy à?”
Ai cũng có lòng yêu nước thương nhà, đều sẽ tự hào về quê hương, đất nước của mình. Vậy nên, con dân Đại Vinh đương nhiên không thể chấp nhận việc có người lại khen ngợi thủ lĩnh nước địch tài giỏi ngay trước mặt họ.
Nhất là trong lúc hai nước đang trong chiến tranh căng thẳng như hiện nay.
Vốn dĩ đã có người cảm thấy khó chịu, giờ Thanh Cúc mở miệng trước, lập tức khiến những người xung quanh đồng loạt phụ họa, ai nấy đều lớn tiếng chỉ trích gã kia.
Diêu Phẩm Nhàn thầm quan sát vị “Ngô công tử” nọ, lại thấy hắn vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra bối rối hay lúng túng gì.
Hắn liền nói: “Hai nước giao chiến, đó là chuyện của triều đình hai bên, liên quan gì đến những dân đen cỏ rác như bọn ta? Ở Nam triều các ngươi có một câu nói “Nước thịnh, dân khổ. Nước mất, dân càng khổ.” Ta thấy câu đó rất đúng. Triều đình đánh nhau, ai thắng ai thua, chẳng phải dân thường như chúng ta vẫn phải sống như trước hay sao? Ai làm hoàng đế không quan trọng, quan trọng là người đó có thể để bá tánh sống yên ổn, no đủ hay không.”
“Cho nên, những dân đen nhỏ bé như chúng ta chẳng cần vì chuyện của triều đình mà tàn sát lẫn nhau.”
Nghe vậy, Diêu Phẩm Nhàn không thể im lặng nữa.
Nàng không thể để một kẻ như hắn nhân lúc lòng người Tấn Thành đang giao động mà gieo rắc những lời làm lung lay dân tâm, bèn lập tức lên tiếng: “Ngô công tử nói vậy là sai rồi.”
“Nghe thì tưởng là công bằng, hợp lý, nhưng thực ra từng câu từng chữ đều nghiêng về phía hoàng đế Bắc triều các ngươi. Rõ ràng là Bắc triều các ngươi phản bội hiệp ước trước, không giữ chữ tín. Vậy mà qua miệng ngươi lại biến thành, chuyện Thác Bạt Kiêu dẫn quân nam hạ là hành động chính nghĩa?”
“Thiên hạ này, chẳng có ai là mong chiến tranh cả.” Diêu Phẩm Nhàn nhìn thẳng hắn, giọng vẫn ôn hòa nhưng ánh mắt đã lạnh đi: “Bá tánh nào chẳng mong có thể sống yên ổn qua ngày? Vậy ta hỏi Ngô công tử, cục diện hai nước chém giết hỗn loạn như bây giờ là do ai tạo ra? Mười mấy tòa thành trì ở Bắc cảnh của Đại Vinh chúng ta, dân chúng lầm than phải bỏ xứ tha hương, nhà tan cửa nát, là ai gây ra?”
“Hừ, nếu phải nói đến dã tâm, ta thấy hoàng đế Bắc triều các ngươi mới là kẻ tham vọng nhất. Luôn ôm mộng thôn tính biên giới nước ta, muốn thu cả dân ta về làm con dân của hắn, mong một tay che trời, độc bá thiên hạ.”
“Chỉ tiếc là năng lực của hắn không theo kị dã tâm đó!”
“Đừng quên trước đây hắn bị Ngụy vương điện hạ triều ta đánh cho không kịp trở tay, cuối cùng còn phải rưng rưng ký vào thư nghị hòa! Chỉ cần còn có Ngụy vương điện hạ trấn thủ Bắc cảnh một ngày, thì tuyệt đối sẽ không để cho một bước chân thiết kỵ Bắc Địch các ngươi xâm phạm vào bờ cõi Đại Vinh ta!”
“Những vùng lãnh thổ mà Thác Bạt Kiêu dùng thủ đoạn đê hèn để chiếm lấy, sớm muộn gì Ngụy vương điện hạ cũng thu hồi lại.”
Lời này của Diêu Phẩm Nhàn đầy căm phẫn, từng chữ rõ ràng, rắn rỏi, dứt khoát, khiến lòng dân càng thêm vững vàng, niềm tin như được thắp lửa.
Nghe nàng nói xong, dân chúng ai nấy đều máu nóng sôi trào, sục sôi khí thế. Mọi người đồng thanh quả quyết: chỉ cần có Ngụy vương điện hạ ở đó, thì không cần sợ bất cứ thứ gì. Có người còn lớn tiếng nói: Thác Bạt Kiêu là thứ gì chứ? Ngoài việc lén lút đánh úp, chơi trò thủ đoạn sau lưng, ngay cả tư cách xách giày cho Ngụy vương điện hạ cũng không có!
Diêu Phẩm Nhàn vốn lo lắng dân chúng ở Tấn Thành sẽ bị những lời xảo ngôn của tên Ngô công tử kia làm dao động lòng người. Nhưng giờ đây thấy sĩ khí toàn thành hừng hực, dân tâm kiên định, mọi người cùng một lòng đối mặt kẻ địch. Rốt cuộc nàng cũng yêm tâm thở phào một hơi.
Về phần tên Ngô công tử kia, nàng cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Lập trường khác biệt, không còn gì để bàn.
Chỉ là... nếu hắn còn dám đứng ở đây tung mấy lời đồn làm lung lay lòng dân, thì nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Nhưng Diêu Phẩm Nhàn lại không ngờ rằng, sau khi nghe nàng nói xong, vị Ngô công tử kia chẳng những không tức giận, trái lại còn bật cười.
Hắn thậm chí còn nhẹ giọng tán đồng: “Vị phu nhân đây nói rất có lý. Vừa rồi là tại hạ lỡ lời, thật sự đường đột và mạo muội.”
Diêu Phẩm Nhàn vốn không phải người thích gây thù chuốc oán với người khác. Đã thấy đối phương hạ giọng nhận sai, lại không tỏ ra đắc ý hay cứng đầu, nàng cũng dịu đi, không còn giữ giọng điệu gay gắt nữa.
Đúng như lời hắn nói, đều là dân thường bé mọn, dựa vào chút làm ăn buôn bán nhỏ mà sống qua ngày. Ai cũng không muốn vì vài câu tranh luận mà đánh mất nồi cơm của mình.
Dù là bá tánh Bắc Địch hay dân chúng Đại Vinh, suy cho cùng... đều là những con người nhỏ bé đáng thương trong thời loạn mà thôi.
Cho nên, Diêu Phẩm Nhàn nhất thời mềm lòng, liền nói: “Ngô công tử biết mình lỡ lời là được rồi.” Rồi lại nhắc nhở: “Về sau đến lãnh thổ Đại Vinh ta, nên cẩn thận lời ăn tiếng nói thì hơn.”
Ngô công tử lúc này giống như thay đổi thành một người khác, trở nên vô cùng nho nhã và lễ độ: “Phu nhân dạy phải.”
Ngô công tử này có làm ăn qua lại với y quán này, hôm nay đến đây cũng là để giao thảo dược. Hắn đi lại giữa Nam Vinh và Bắc Địch, chuyên buôn bán dược liệu cho cả hai bên.
Ông chủ y quán thấy chuyện không bị làm to thêm, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tìm được một người chịu giao thảo dược cho y quán thật sự không dễ, nếu vì chuyện triều đình mà gây thù chuốc oán, sau này làm ăn khó khăn, cuộc sống của ông cũng chẳng dễ dàng gì.
—
Triều đình Bắc Địch cố sức che giấu chuyện Thác Bạt Kiêu biến mất khỏi đại doanh, nhưng cuối cùng tin tức vẫn bị rò rỉ.
Chẳng bao lâu sau, Ngụy vương đã biết chuyện.
“Tin này có chính xác không?” Hắni lập tức hỏi lính gác vừa tiến vào.
Lính gác cúi người chắp tay, giọng chắc nịch: “Bẩm tướng quân, tin tức này hoàn toàn xác thực. Hiện tại triều đình Bắc Địch đang cố hết sức che đậy, sợ chuyện bị truyền ra ngoài. Nhưng tin này là do thám binh (lính trinh sát, dò thám, thu thập thông tin) bên ta liều mạng đột nhập doanh trại địch, mang về bằng cả tính mạng.”
“Rất tốt!” Ngụy vương nói, giọng trầm hẳn xuống.
“Người liều mình đưa tin về, phải hậu táng trọng thể. Nhất định phải chăm lo chu toàn cho gia quyến của người đó. Ngoài ra, ghi công lao vào sổ, sau khi hồi kinh sẽ đích thân ban thưởng.”
“Rõ, thưa tướng quân!” Lính gác nhận lệnh, lui ra.
Dù vậy, Ngụy vương vẫn chuẩn bị hai phương án. Một là, nếu lần này Thác Mạt Kiêu thực sự không ở trong doanh trai như tin mật thám mang về, tức là hắn đã mất tích không dấu vết.
Hai là, đây cũng có thể là kế sách của địch, cố tình tạo ra tin tức giả để lừa bọn họ. Nếu họ tin tuyệt đối ma không nghi ngờ thì sẽ rơi vào bẫy.
Ngụy vương chuẩn bị cả hai phương án: khi có thể tiến công thì tiến, khi cần phòng thủ thì lui, không để bản thân rơi vào thế khó rồi thất bại thảm hại.
Mấy ngày gần đây, Ngụy vương tập trung lên kế hoạch bày binh bố trận, vì vậy hắn suốt ngày ở trong doanh trại, không trở về nơi ở riêng. Trong mấy ngày đó, đã có nhiều trận đánh lớn nhỏ xảy ra. Hắn không trực tiếp ra mặt, chỉ ngồi ở hậu phương để chỉ đạo, lên kế hoạch.
Nhờ sự nhạy bén và tài liệu sự như thần, chỉ huy binh lính hiệu quả, các trận đánh đều giành chiến thắng. Vì thế, trong chốc lát, tinh thần binh sĩ được nâng cao rất nhiều.
Ngụy vương nhân cơ hội thắng lợi này truy kích ráo riết, một mạch chiếm lại năm sáu tòa thành mà trước đó Thác Bạt kiêu đã chiếm giữ. Đến lúc này, Ngụy vương cũng thực sự tin rằng lần này Thác Bạt kiêu chắc chắn đã không còn trong quân đội.
Thậm chí ngay cả hoàng đế Bắc Địch cũng không biết tung tích của hắn.
Bằng không, nếu như Thác Bạt Kiêu vẫn còn trong tay hoàng đế Bắc Địch Thác Bạt Dũng, thì trước khi thành trì rơi vào tay đối phương, hắn đã phải lo lắng đến mức không ngủ được rồi, vì đã mất gần nửa số thành trì.
Đúng như Ngụy vương dự đoán, lúc này triều đình Bắc Địch đang nghị sự, Thác Bạt Dũng vô cùng tức giận.
Hắn không tìm ra thủ phạm gây ra chuyện của Thác Bạt kiêu, liền xách Quảng Ninh vương ra mắng mỏ.
Việc mất thành trì, để ranh giới thất thủ chẳng khác gì muốn mạng Thác Bạt Dũng.
Hơn nữa, điều đáng sợ nhất không phải chỉ là có thể. Đáng sợ nhất là… năm đó hắn bị Ngụy vương điện hạ Nam triều đánh lui liên tục, cuối cùng đành chủ động xin hòa. Nhưng bây giờ, hắn đã bội ước, Thác Bạt kiêu lại biến mất. Bây giờ hắn phải đối đầu với Ngụy vương Nam Triều.
Vì hắn hiểu rõ Ngụy vương điện hạ kia, tuyệt đối không phải người dễ mềm lòng, không phải ai cũng có thể dọa nạt được.
Theo bản tính của Ngụy Vương, nhất định sẽ mang quân đánh chiếm lại những vùng đất đã mất trong lần thất thủ này. Sau đó, Ngụy Vương còn sẽ tiếp tục tiến công, nhắm thẳng vào lãnh thổ lớn nhất của kẻ địch.
Chỉ khi nào bị ép buộc cúi đầu nhận lỗi, khom lưng xin hòa, thậm chí phải cắt đất để cầu hòa thì Ngụy vương mới chịu dừng.
Loại nhục nhã như vậy, hắn đã từng chịu một lần rồi, giờ làm sao có thể chịu thêm lần nữa?
Chính vì Thác Bạt Kiêu không thể nhẫn nhịn, nên hắn mới mất bình tĩnh nổi giận.
“Thác Bạt kiêu đâu? Ta muốn giết hắn! Ta muốn giết hắn!” Thác Bạt Dũng bất lực hét lên.
Lúc này, bên ngoài lại có lính đến báo tin, nói rằng Thanh Châu cũng đã thất thủ.
“Thanh Châu, đó chính là biên giới quan trọng của đại Địch ta! Tên nhóc Nam triều kia thật sự khinh người quá đnags!” Thác Bạt Dũng tức giận đến mức đá ngã đổ ngự kiếm, mặt mày đỏ bừng, nắm chặt đao cấm quân, rồi giơ đại đao bước xuống bậc thang, gào lên: “Ta muốn đích thân cầm quân ra trận, muốn trực tiếp chặt đầu tên nhóc Nam triều kia”
Quan lại Bắc Địch vội vàng can ngăn: “Hoàng Thượng xin nguôi giận!”
…
Việc tấn công Thanh Châu là một mưu kế của Ngụy vương. Gần đây, triều đình Bắc Địch tuyệt đối không nghĩ rằng Ngụy vương sẽ để mất đất mà không thu hồi. Không ngờ Ngụy vương trực tiếp đánh thẳng vào Thanh Châu khiến quân địch bất ngờ, không kịp trở tay.
Thứ hai, Thanh Châu rất quan trọng đối với Bắc Địch, Ngụy vương chắc chắn nếu Thanh Châu thất thủ, Thác Bạt Dũng sẽ vô cùng tức giận.
Mặc dù Ngụy vương chưa từng trực tiếp xuất hiện trên chiến trường, nhưng mấy ngày nay luôn bám sát tình hình chiến sự.
Không có mưu lược và kế hoạch của hắn, dù các đội quân phân tán cùng tác chiến cũng khó có thể thắng lợi nhiều lần như thế.
Chỉ là… Ngụy vương bỗng nhiên cảm thấy điều này có chút không ổn.
Mặc dù mọi việc đều tiến triển rất thuận lợi, và theo suy đoán của hắn: Thác Bạt Dũng chắc chắn không biết Thác Bạt Kiêu đã đi đâu. Nhưng, Thác Bạt Kiêu là thống soái tam quân, không thể nào đột nhiên biến mất hoàn toàn như vậy.
Hơn nữa, Thác Bạt Kiêu biến mất sạch sẽ đến mức không ai tìm ra manh mối hắn ở đâu.
Trong khi đó, tình hình chiến sự hiện tại ngày càng thuận lợi, thì trong lòng Ngụy vương càng cảm thấy bất an. Hắn luôn có cảm giác, tất cả những chuyện này có thể đều là kế hoạch của Thác Bạt Kiêu bày ra.
Bao gồm cả việc trước đây Thác Bạt Kiêu chỉ huy quân đội tiến đánh, chiếm hơn mười mấy thành trì của Đại Vinh. Và cũng bao gồm cả việc bây giờ Thác Bạt Kiêu đột nhiên biến mất không rõ lý do, bỏ lại quân lính không quan tâm.
Như thể từ đầu đến cuối, mục tiêu của hắn không phải là muốn lập công lớn, không thật sự muốn giúp triều đình Bắc Địch xâm chiếm nước khác.
Vậy mục tiêu thật sự của Thác Bạt Kiêu là gì?
…
Mấy ngày nay, Ngụy vương liên tục truy kích, đi theo quân. Còn nàng vẫn đang ở trong Tấn Thành.
Tuy gần như ngày nào phu thê hai người cũng viết thư cho nhau, nhưng lần này người không ở Tấn Thành, chưa thấy nàng cũng khiến hắn hơi hoang mang và bất an.
Hắn chợt nhớ lại, trước đó nàng từng nói với hắn rằng nàng đã mơ thấy Thác Bạt Kiêu, và giấc mơ đó lặp đi lặp lại không chỉ một lần.
Hắn tự hỏi, liệu có phải...
“Không ổn!” Chợt nhận ra điều này, Ngụy vương lập tức bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt đen sầm đầy nghiêm trọng.
Lúc này, mặt hắn đen có thể nhỏ ra mực, ánh mắt lạnh lẽo như băng, tỏa ra sát khí khiến người khác phải e dè.
“Người đâu!” Hắn dồn khí vào đan điền, điều chỉnh hơi thở rồi hô to một tiếng.