Diêu Phẩm Nhàn quả thật đã mang thai, chỉ là mới tháng đầu tiên nên trước đó không thể chẩn đoán chính xác được.
Ban đầu, đại phu xem mạch chỉ mơ hồ cảm thấy giống như mạch hỉ, nhưng không dám khẳng định. Sau một thời gian nữa đến bắt mạch lại, lúc này mới có thể chắc chắn rằng đó đúng là mạch hỉ, không còn nghi ngờ gì nữa.
Triều đình vừa đại thắng, trong cung và phủ Ngụy vương liền lần lượt truyền ra tin hỷ, khiến mấy vị nương nương trong cung ai nấy đều hân hoan, vui đến mức cười không khép miệng.
Đặc biệt là Thái Hoàng Thái Hậu, bà vô cùng vui mừng.
Vừa mới nghe tin Hoàng hậu có thai, đế hậu sắp được làm cha mẹ, chưa kịp nguôi niềm vui thì lại có người đến báo, nói rằng phủ Ngụy vương cũng sắp có thêm thành viên mới.
Thái Hoàng Thái Hậu xưa nay công bằng, đối đãi với các cháu dâu đều như nhau. Bên này vừa thân thiết chuyện trò với Hoàng hậu xong, sau đó đã muốn đích thân đến phủ Ngụy vương để thăm Ngụy vương phi.
Bà tuổi đã cao, hiện nay trong ngoài đều dựa cả vào bà. Chỉ cần bà vui vẻ, thì mọi việc đều thuận hòa, chẳng có gì đáng ngại.
Thái Thượng Hoàng cùng Thái Thượng Hoàng Quý phi đích thân đi theo, hộ tống bà đến phủ Ngụy vương. Vừa thấy Diêu Phẩm Nhàn, bà liền xúc động đến rơi nước mắt, mũi cũng sụt sịt không thôi.
“Đứa nhỏ ngươi đấy, rốt cuộc cũng vượt qua được rồi.”
Tóc bà đã bạc trắng, thân thể run run, tinh thần cũng chẳng còn minh mẫn như hai năm trước nữa.
Trí nhớ của bà không còn tốt, lúc nhớ lúc quên. Bà thường nhầm lẫn, cứ ngỡ Ngụy vương vẫn còn cầm binh trấn giữ Bắc Cảnh năm nào.
Vì thương xót Ngụy vương phi, nên khi hay tin Ngụy vương đã hồi kinh, lại thêm việc Ngụy vương phi một lần nữa hoài thai, bà càng thêm vui mừng thay cho nàng.
Vì vui quá mà bà xúc động đến rơi lệ.
Người trong cung và cả Diêu Phẩm Nhàn đều biết dạo gần đây trí nhớ của Thái Hoàng Thái Hậu không còn như xưa, thường hay quên trước quên sau. Thân thể cũng chẳng còn khỏe mạnh như thuở trước.
Vì thế mà mỗi khi nói chuyện với bà, mọi người đều phải cẩn thận, ôn hòa, thuận theo lời bà mà đáp, không ai nỡ làm trái ý.
Diêu Phẩm Nhàn tự tay dìu bà ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói: “Vâng, Hoàng tổ mẫu, tôn nhi bây giờ thật sự vô cùng hạnh phúc. Khang An hiếu thuận, lại hiểu chuyện. Vương gia đối với tôn nhi cũng rất tốt. Cuộc sống hiện giờ của tôn nhi, quả thực là đang hưởng phúc.”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy liền sốt ruột, không đợi nàng nói xong đã thúc giục: “Mau cho ta xem bụng ngươi một chút!”
Thế là Diêu Phẩm Nhàn liền cười, nhẹ nhàng nâng bụng ra cho bà xem.
Bà đưa tay sờ tới sờ lui trên bụng nàng, rồi nghiêng đầu nói: “Không lớn bằng bụng Hoàng hậu đâu.”
Thái Thượng Hoàng bật cười, nói: “Mẫu hậu, thai trong bụng Hoàng hậu đã được năm sáu tháng rồi, còn Ngụy vương phi mới chưa đầy hai tháng thôi mà.”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy liền “à” một tiếng: “Chưa đến hai tháng à… Vậy thì chẳng trách.”
Rồi lại quay sang nhìn Diêu Phẩm Nhàn, dặn dò: “Vậy ngươi phải cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ để bụng sớm lớn bằng năm sáu tháng, được như bụng Hoàng hậu mới tốt.”
Bà đã bắt đầu nói ra những lời hồ đồ như trẻ con, khiến mọi người trong phòng đều bật cười vui vẻ.
Sau đó Thái Thượng Hoàng đứng dậy, đích thân đỡ bà ngồi lại chỗ, rồi dịu giọng nói: “Mẫu hậu cứ yên tâm. Có Ngụy vương ở bên, cái thai của Ngụy vương phi sớm muộn gì sẽ khỏe mạnh, an toàn mà lớn lên. Ngài cứ cùng các con dâu sống tốt, chờ hoàng thất chúng ta đón thêm hai tiểu thành viên mới là được.”
“Ta muốn là công chúa.” Thái Hoàng Thái Hậu như sực nhớ ra điều gì, bèn nghiêm túc nói: “Phủ Tĩnh Vương đã có Mẫn La, phủ Ngụy Vương cũng phải có một bé gái mới được. Như vậy, Tề Thọ và Khang An sẽ không phải tranh nhau một muội muội nữa.”
Thái Thượng Hoàng liền cười dỗ dành:
“Được rồi, được rồi, mẫu hậu đã mở lời rồi, phủ Ngụy vương nhất định sẽ như ý, sinh được công chúa.”
Đúng lúc ấy, Ngụy vương vừa trở về. Thái Hoàng Thái Hậu liền kéo lấy hắn, dặn dò phải cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ để Ngụy vương phi lần này sinh ra một bé gái.
Ngụy vương vốn ít nói, lúc nào cũng nghiêm túc. Nhưng trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, hắn vẫn luôn cung kính, ngoan ngoãn nghe lời, không dám thất lễ.
Tuy biết bà chỉ đang nói những lời có phần hồ đồ, nhưng Ngụy vương vẫn thuận theo, khẽ đáp: “Vâng, tôn nhi nhất định sẽ cố gắng.”
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Ngụy vương, bỗng nhiên mỉm cười: “Nếu sinh được một bé trai giống ngươi, cũng là chuyện tốt. Bình nhi, ta chợt nhớ tới lúc ngươi còn nhỏ.”
Ngụy vương khi còn bé giống hệt Tĩnh Vương, đều lớn lên dưới sự chăm sóc của Tiên đế và Thái hậu.
“Lúc ngươi còn nhỏ, cũng chưa được anh tuấn, uy vũ như bây giờ đâu. Khi ấy, ngươi còn có chút giống một tiểu cô nương nữa là.”
Bà mỉm cười, chậm rãi nói tiếp: “Về sau lớn lên, dung mạo, khí chất mới dần dần thay đổi. Bây giờ thì…”
Ánh mắt bà chăm chú đánh giá Ngụy vương từ đầu đến chân, rồi tán thưởng: “Hiện tại quả thật đã trổ mã thành một nam nhi đĩnh đạc, đường hoàng. Nếu tổ phụ ngươi còn sống, ắt hẳn sẽ lấy ngươi làm niềm kiêu hãnh.”
Ngụy vương cung kính đáp: “Trong lòng tôn nhi vẫn luôn ghi nhớ ân dưỡng dục của tổ phụ, tổ mẫu, cũng không quên những lời dạy bảo khi xưa của tổ phụ.”
“Ngươi là một đứa trẻ ngoan.” Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, khen ngợi hắn.
Lại ngồi thêm một lúc, Thái Hoàng Thái Hậu được Thái Thượng Hoàng cùng Thái Thượng Hoàng Quý phi đưa trở về cung. Ba vị quý nhân vừa rời đi, phủ Ngụy vương liền trở nên yên tĩnh hẳn.
Ngụy vương tuy bề ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, ít nói như thường, nhưng trong lòng lại vui mừng không kể xiết.
Tuy đứa bé này không phải là con đầu lòng của hắn và vương phi, nhưng lại là lần đầu tiên hắn có thể ở bên nàng, cùng nàng chờ đợi, cùng nàng mong ngóng sự ra đời của đứa trẻ.
Đối với Ngụy vương mà nói, chuyện này với hắn chẳng khác gì một kẻ tay mơ.
Trong mắt Ngụy vương lúc này, thê tử của hắn chẳng khác gì thứ quý giá mong manh, gió không được thổi, nắng chẳng được phơi.
Đặc biệt là khi đại phu căn dặn: thai chưa đầy ba tháng, hài nhi còn chưa ổn định, cần phải nghỉ ngơi, tránh đi lại nhiều… Ngụy vương liền nhớ những lời ấy trong lòng.
Vậy nên, chỉ cần hắn có mặt trong phủ, dù vương phi chỉ vừa đứng dậy đi vài bước, hắn cũng không cho phép.
Phải bế lên, ôm lấy.
Đi đến đâu, Ngụy vương cũng sai người bế nàng qua đó.
Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn có chút bực bội.
Sau đó, khi Tĩnh vương phi đến thăm, Diêu Phẩm Nhàn liền không nhịn được mà than phiền mấy câu với nàng.
Tĩnh vương phi thì chỉ tỏ vẻ đã quen, bộ dáng thản nhiên như chuyện thường ngày ở huyện.
“Ta đây sinh nở hai lần, cũng đều bị chăm thế đấy.”
Nàng nhún vai, cười nhàn nhạt, tỏ rõ việc này chẳng có gì mới mẻ.
Bình thường.
Rất bình thường là đằng khác.
Diêu Phẩm NHàn bỗng nhớ ra điều gì, không nhịn được bật cười, rồi hỏi: “Vương gia nhà ta chắc chưa có kinh nghiệm gì. Chàng ấy và Tĩnh Vương huynh lại thân thiết, mấy cái chuyện hoa hòe loè loẹt này… chẳng lẽ là Tĩnh Vương huynh truyền dạy cho chàng ấy?”
Tĩnh vương phi cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười đáp: “Chuyện đó… khó mà nói được.”
Bởi vì chuyện mang thai ba tháng đầu, Vương gia không cho bước chân xuống đất, đi đâu cũng phải bế đi. Nhà nàng cũng từng trải qua những chuyện này rồi.
Cho nên cũng khó nói, có khi Ngụy vương thật sự đã học được ít nhiều kinh nghiệm từ Vương gia nhà nàng.
Tĩnh vương phi lại nói tiếp: “Dù sao thì từ khi ngươi mang thai, ta đã để ý thấy hai người bọn họ thường hay không có việc gì lại tụ họp nói chuyện. Mỗi lần ta đến gần, thì bọn họ hoặc im bặt, hoặc lập tức đổi chủ đề. Cho nên ta đoán, chắc chắn là đang vụng trộm bàn bạc chuyện gì đó.”
Diêu Phẩm Nhàn hừ nhẹ một tiếng: “Để xem, ta nhất định phải hỏi cho rõ.”
…
Đợi đến tối, khi Ngụy vương trở về phủ, Diêu Phẩm Nhàn liền hỏi thẳng.
Ban đầu, Ngụy vương còn chối quanh không chịu nói. Nhưng cuối cùng, nàng kiên trì truy hỏi cùng những lời nũng nịu không dứt của thê tử, hắn đành phải thật thà khai ra.
Hắn vốn không có kinh nghiệm, vừa hay Tĩnh Vương đã từng trải qua hai lần, thế là liền tìm đến hỏi.
Tĩnh Vương cũng rộng lòng truyền lại hết thảy kinh nghiệm, hắn tự nhiên học được rồi đem ra áp dụng.
Diêu Phẩm Nhàn nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.
“Này, chàng không cần học theo Tĩnh Vương huynh làm gì, chỉ cần làm việc chàng thấy đúng là được rồi.” Diêu Phẩm Nhàn nhẹ giọng nói: “Hơn nữa thân thể ta vốn rất tốt, chàngcũng đừng quá lo lắng, cũng đừng khoa trương như vậy. Mỗi lần chàng chăm quá mức như thế, ngược lại khiến ta thấy không thoải mái, nghỉ ngơi cũng chẳng yên.”
“Thật sao?” Ngụy vương thoáng ngẩn người, đối với mấy chuyện này đúng là chẳng rành.
Nhưng lần này nghe thê tử nói như vậy, hắn liền gật đầu, cũng vui lòng nghe theo nàng.
Cho nên, những ngày tiếp theo, Ngụy vương cũng hành động bớt khoa trương lại.
Để bù đắp cho sự vất vả của thê tử, muốn cùng nàng chia sẻ nỗi khổ nhọc và gian truân trong việc mang thai, Ngụy vương dần dần buông bỏ thân phận tôn quý của mình. Hắn giống như một phu quân bình thường trong dân gian, ân cần chăm sóc thê tử. Khi thì xoa bóp vai gáy cho nàng, khi thì giúp nàng xoa nắn đôi bàn tay sưng phồng hay đôi chân phù nề.
Thậm chí, chỉ cần hắn có mặt trong phủ, hắn liền cho lui hết người hầu, tự tay mình giúp nàng tắm gội, hoặc rửa chân.
Ban đầu, Diêu Phẩm Nhàn thật sự không quen với những việc ấy.
Trong lòng nàng, dù phu quân là người đầu gối tay ấp, thì hắn cũng vẫn là một vị vương gia tôn quý. Người dưới một người, trên vạn người, là bậc quân tử cao cao tại thượng trong thiên hạ này.
Hắn thân là vương gia, muốn hắn hạ mình làm những việc ấy vì nàng, trong lòng nàng không tránh khỏi áy náy, thậm chí sợ hãi.
Nhưng ngày nào vương gia cũng làm những việc đó, dần dần nàng cũng không áy náy hay sợ hãi nữa, chấp nhận là được rồi.
Không nói đến thân phận tôn quý, thực ra bọn họ chỉ là đôi phu thê bình thường như bao đôi phu thê khác trong thiên hạ.
Tuy bọn họ là vương gia và vương phi, nhưng họ cũng là phu thê đầu ấp tay gối, là bạn đời chung chăn chung gối.
Như vương gia từng nói: Đứa trẻ trong bụng này có một nửa huyết mạch của hắn. Nếu đã như vậy hắn không thể để nàng gánh hết tất cả đau đớn và vất vả khi mang thai được. Hắn cũng muốn làm những việc bản thân có thể làm cho nàng, cùng nàng vượt qua giai đoạn này.
Rốt cuộc, đứa trẻ này… cũng là cốt nhục của hai người bọn họ.
Bụng Diêu Phẩm Nhàn ngày một lớn. Tuy mang thai muộn hơn Hoàng Hậu ba bốn tháng nhưng nhìn đứa trẻ trong bụng Diêu Phẩm Nhàn cũng không hề thua kém bao nhiêu. Thậm chí bụng Hoàng Hậu cũng lớn rồi, sắp sinh rồi, mà so ra cũng chỉ lớn hơn nàng một chút.
Mấy vị quý nhân trong cũng thấy tình hình này có điều bất thường, bền vội mời thánh thủ phụ khoa vào cung chẩn mạch. Nào ngờ vừa kiểm tra, liền phát hiện thực ra trong bụng nàng có hai đứa trẻ.
Nói cách khác… nàng đang mang song thai.
Tin tức này truyền ra, ai nấy đều vui mừng lẫn lộn.
Một thai hai bảo là chuyện đại hỉ. Nhưng ai cũng biết, mỗi lần nữ nhân sinh con là mỗi lần dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan. Sinh một đứa đã nguy hiểm như vậy, huống hồ trong bụng nàng có tận hai đứa?
Vì vậy, sau khi Thái Thượng Hoàng nghe tin liền đích thân hạ chỉ để Diêu Phẩm Nhàn ở trong cũng dưỡng thia. Đợi đến khi sinh xong, ở cữ đủ tháng mới để nàng về Ngụy vương phủ.
Thái Thượng Hoàng Quý phi là người đầu tiên tỏ ý đồng tình, liền vội vàng nói có thể để Diêu Phẩm Nhàn ở lại cung Chiêu Nhân của bà. Có bà ngày ngày chăm sóc, trông nom cẩn thận, tất sẽ không để xảy ra sơ suất gì.
Mấy vị quý nhân cũng đều gật đầu tán thành, chuyện này thế là lập tức được quyết định ngay.
Thế là, ngay trong ngày hôm ấy, Diêu Phẩm Nhàn đã được sắp xếp ở lại Chiêu Nhân cung để tĩnh dưỡng.
Đến khi Ngụy vương biết tin, vương phi của hắn đã không thể trở về phủ.
Chỉ là, sau khi suy nghĩ kỹ, hắn cũng cảm thấy như vậy là ổn thỏa. Dù sao lần này rất có thể là song thai, ở trong cung, nếu chẳng may có điều gì bất trắc thì cũng có thể lập tức truyền Thái y đến chẩn trị.
Chỉ là, đối với hắn mà nói, điều duy nhất khiến lòng không yên chính là: Không thể cùng thê tử có những tháng ngày ở riêng bên nhau nữa.
Ngày thường ở Ngụy vương phủ, chỉ cần hắn nhớ đến liền có thể hạnh phúc ở bên thê tử, quây quần bên nhau. Nhưng giờ nàng phải ở lại trong cung, khiến hắn khó tìm được cơ hội riêng tư hai người bên nhau như thế.
Diêu Phẩm Nhàn biết rõ trong lòng phu quân đang nghĩ gì, nàng liền mỉm cười trêu chọc: “Nhìn chàng xem, có mấy tháng cũng không nhịn được sao? Mặt đen sì như vậy, nếu mẫu phi nhìn thấy sẽ nghĩ sao? Chàng còn là cha của mấy đứa trẻ đấy.”
Ngụy vương vội vàng đáp: “Ta không có ý đó đâu.”
“Thiếp biết chàng không có ý gì.” Diêu Phẩm Nhàn đáp: “Thật ra, thiếp cũng không muốn ở lại trong cung, muốn được yên tĩnh bên chàng như trước. Nhưng dạo gần đây mang thai đôi thực sự có nhiều rủi ro. Hơn nữa, mọi người đều có ý tốt, đều là vì muốn tốt cho thiếp và các con trong bụng. Cho nên, một khi đã chấp nhận sự sắp xếp này, thiếp phải ở lại cho yên ổn. Không thể vừa ở lại mà lòng lại bực bội khó chịu... như vậy chẳng phải sẽ khiến người khác lo lắng và phiền lòng hay sao?”
Ngụy Vương siết chặt tay thê tử, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng, khẽ gật đầu nói: “Vậy sau này ta sẽ cố gắng cười nhiều hơn một chút.”
Với tính cách của hắn, việc cười với người khác vốn là chuyện không dễ dàng gì.
“Thế mới đúng.” Diêu Phẩm Nhàn khẽ cười, khen ngợi: “Vương gia bây giờ càng lúc càng dễ gần, càng đáng yêu hơn rồi.”
“Đó là vương phi dạy tốt.” Hắn khiêm tốn.
Diêu Phẩm Nhàn mới vừa chuyển đến Chiêu Nhân Cung ở chưa bao lâu, rất nhanh bên cung Hoàng hậu đã truyền tới tin vui.
Hoàng hậu thuận lợi sinh hạ một vị tiểu hoàng tử.
Mẹ tròn con vuông.
Vì Hoàng hậu cũng đã sinh con trai, Diêu Phẩm Nhàn liền nhớ lại lời Thái Hoàng Thái Hậu từng nói trước kia, bèn hỏi phu quân: “Nếu thật sự là song thai, chàng muốn hai đứa đều là con trai, hay là hai đứa đều là con gái? Hay một trai một gái?”
Ngụy Vương thì rất mong có con gái.
Hắn đã tưởng tượng rất nhiều lần, nếu mình có một cô con gái, nhất định sẽ nâng niu nàng như bảo vật trong tay.
Chắc chắn còn cưng chiều hơn cả Tĩnh Vương cưng chiều Mẫn La.
Hắn sẽ đích thân dạy con bé cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ, cũng sẽ dạy con bé đọc sách, học chữ.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, chuyện sinh con trai hay con gái là do ông trời định đoạt, không phải muốn là được.
Cho nên Ngụy Vương chỉ mỉm cười nói: “Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái đều tốt cả.”
Diêu Phẩm Nhàn nghe vậy liền vui vẻ nói: “Thiếp hy vọng là long phượng thai.”
Nói rồi đưa tay xoa bụng tròn vo của mình, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Nếu một trai một gái thì thật tuyệt biết bao.”
Ngụy Vương cũng khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: nếu thật sự là như vậy, thì còn gì tốt hơn nữa!
Diêu Phẩm Nhàn bỗng nhiên nhớ tới Tĩnh Vương phi, liền bật cười nói: “Hôm đó Tĩnh Vương phi tẩu tẩu tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, sau đó tiện thể ghé qua thăm thiếp một chút. Chàng biết không, nàng đắc ý lắm cơ!”
Nàng nói những lời này bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật, đầy vẻ trêu chọc: “Hoàng hậu cũng sinh con trai rồi, vậy mà trong đám nữ nhân hoàng thất cùng thế hệ với thiếp bây giờ, chỉ có mỗi mình nàng ấy là có con gái đấy.”
Tề Vương phi tuy mang thai sớm hơn Hoàng hậu, nhưng vài tháng trước cũng chỉ sinh được một vương tử mà thôi.
“Lúc đó nàng ấy cười không khép được miệng, còn nói thẳng, nếu ta hạ sinh được hai vương tử thì Mẫn La nhà nàng là nhất chi độc tú (ý nói là cô con gái duy nhất nổi bật giữa một rừng con trai). Về sau có nhiều huynh đệ như vậy, thì tất cả sẽ dồn hết sự cưng chiều cho Mẫn La.”
Ngụy Vương nghe xong thì đáp: “Vậy thì chúng ta cũng phải sinh cho được một cô con gái, để nàng ấy (Tĩnh Vương phi) xem cho biết.”
Diêu Phẩm Nhàn càng nghe càng vui, cười tít mắt: “Nàng bây giờ chỉ mong chờ ta một lần sinh ra hai đứa con trai thôi.”
Hai phu thê trò chuyện với nhau rất lâu, Ngụy Vương ôm lấy thê tử, dịu dàng hỏi nàng có thấy mệt không.
Thật ra thì mệt là có mệt, với cơ thể nặng nề thế này, sao có thể không mệt cho được. Nhưng sự mệt mỏi này vốn chẳng ai có thể chia sẻ giúp nàng, mà nói ra cũng chỉ khiến người khác thêm lo. Vì thế Diêu Phẩm Nhàn chỉ khẽ đáp: “Cũng tạm.”
Ngụy Vương biết thực ra thê tử đã rất mệt, nên liền nhẹ nhàng kéo tay chân nàng đặt lên người mình, rồi bắt đầu xoa bóp tay chân cho nàng.
Diêu Phẩm Nhàn lại có chút ngại ngùng, sợ bị Thái Thượng Hoàng Quý phi nhìn thấy, nên hơi lúng túng không chịu để yên như thế.
Ngụy Vương liền dịu dàng nói: “Mẫu phi cũng từng trải qua chuyện này, nếu bà nhìn thấy, chắc chắn chỉ khen ta là một phu quân tốt. Nếu bà vì chuyện đó mà làm khó nàng, ta sẽ đứng ra nói lý với bà.”
Thấy hắn kiên định như vậy, Diêu Phẩm Nhàn chỉ mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn, không nói thêm lời nào.
Nhưng rồi nàng cũng đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ: nếu sau này con trai Khang An lấy thê tử, mà nó cũng đối xử với thê tử mình ân cần như thế, chắc chắn với tư cách là mẹ chồng, nàng sẽ thấy rất an lòng. Nàng sẽ cảm thấy con trai mình là một phu quân tốt, biết yêu thương thê tử.
“Vương gia, đời này có thể gả cho chàng, thiếp thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.” Nói đến đây, nàng bỗng nhớ lại chuyện đã qua từ mấy năm trước…
Khi đó, sau khi biết mình chỉ là một nhân vật phụ trong một quyển sách, Diêu Phẩm Nhàn vẫn luôn cố gắng giữ vững bản tâm, sống theo cách của riêng mình. Nàng từng nghĩ, về sau giữa nàng và Ngụy Vương cũng chỉ là một cặp phu thê bên ngoài hòa hợp, bên trong xa cách, đóng vai cho tròn mà thôi. Nào ngờ, đến cuối cùng lại thực sự trở thành một đôi phu thê ân ái thật lòng.
Bây giờ nhìn lại, nàng bỗng có chút tò mò: nếu quyển sách kia thực sự là một thế giới có thật, nếu trong sách Diêu Phẩm Nhàn đã chết… thì không biết Ngụy Vương rốt cuộc có từng thật lòng nghĩ đến nàng hay không?
Kết cục cuối cùng của hắn trong sách là gì…
Nhưng cả đời này nàng cũng sẽ không biết được chuyện đó.
Quả nhiên, trời cao đã che chở cho đôi phu thê họ. Ba tháng sau, Diêu Phẩm Nhàn thuận lợi hạ sinh một cặp song thai - một trai một gái.
Mẹ tròn con vuông, tất cả đều vô cùng bình an.