Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 170

Ngụy vương đã giành được chiến thắng lớn, cả triều đình trên dưới đều gửi lời chúc mừng.

Lần này, thiết kỵ của Ngụy vương suýt nữa tiến thẳng vào kinh đô Bắc Địch, khiến Bắc Địch Thác Bạt Dũng sợ hãi đến mức bị bệnh nặng phải nhường ngôi. Thậm chí, vị tân đế Bắc Địch cũng sợ hãi đến mức tự mình ra tận cửa thành nghênh đón Ngụy vương và ký kết hiệp ước hòa bình ở biên giới.

Có hiệp ước này rồi, từ nay về sau chỉ cần Ngụy vương còn ở Đại Vinh, quân Bắc Địch có lẽ sẽ không dám đặt chân lên đất Đại Vinh nữa.

Người dân vùng biên giới cũng nhờ đó mà được hưởng ít nhất 20 năm yên bình và an cư lạc nghiệp.

Vì vậy, trận chiến do Thác Bạt Kiêu khơi mào đã kết thúc nhanh chóng.

Bắc Địch đại bại, Đại Vinh giành chiến thắng tuyệt đối.

Trong cung, để mừng Ngụy vương đại thắng, đã tổ chức tiệc mừng công mấy ngày. dù Hoàng Thượng và Ngụy vương đều rất vui mừng, nhưng không vui quá mức mất kiểm soát. Dù phấn khởi là vậy, Hoàng Thượng vẫn sẽ sai người đi tìm hiểu tình hình ở biên cương.

Sau đó, theo tập tục địa phương, sẽ đề xuất hỗ trợ một số điều kiện tốt hơn cho dân chúng biên giới, để họ có thể sống trong hòa bình, ngày càng hạnh phúc hơn.

“Dù trận chiến lần này do Thác Bạt Kiêu khơi mào, nhưng trẫm biết nếu không có hắn, Thác Bạt Dũng cũng sớm muộn sẽ gây chuyện. Ba năm trước, hắn đã thua dưới tay hoàng huynh, bị bắt phải viết thư đầu hàng, trong lòng chắc chắn đầy uất ức và bất mãn.”

Nếu bỏ qua chuyện quốc gia và lập trường, thì Thác Bạt Dũng thật sự cũng là một người dũng cảm.

Năm đó, hắn đấu với Ngụy vương suốt 5 năm dài, vẫn chưa phân rõ thắng thua. Cuối cùng, hắn thua trước Ngụy vương, chỉ thiếu chút nữa thôi.

Hắn cho rằng nếu được đánh thêm một trận nữa thì sẽ thắng, nên đương nhiên không cam lòng chịu thua.

Vì vậy, giữa Đại Vinh và Bắc Địch lại xảy ra một trận chiến nữa là điều đã được dự đoán trước. Chỉ không ngờ, trận chiến này lại nổ ra nhanh như vậy, là do nguyên nhân từ Thác Bạt Kiêu.

Ngụy vương nói: “Lần này Thác Bạt Dũng bị bệnh nặng phải nhường ngôi, tân đế còn trẻ tuổi, lại không có tham vọng như Thác Bạt Dũng. Như vậy, có thể nói biên cảnh sẽ yên ổn, hòa bình kéo dài hơn hai ba mươi năm.”

Sau yến tiệc, hai huynh đệ họ cùng nhau đi dạo trong Ngự Hoa Viên, vừa trò chuyện vừa thong thả bước trên con đường lát đá xanh.

Hoàng Thượng nghe vậy liền cười to lên.

“Đúng là bệnh thật, còn là kiểu bệnh khó chữa, e là còn lâu mới hết.” Hoàng Thượng nói: “Thác Bạt Dũng rất coi trọng thanh danh của mình, cũng rất quan tâm đến việc sử quan sẽ ghi chép thế nào về hắn. Lần này hắn phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, chính là vì muốn giữ lại một điều tốt trong sử sách. Điểm mấu chốt là hắn đang bệnh, lại đúng lúc có cơ hội thuận lợi. Thư xin hàng không phải do hắn viết, chuyện này là do con trai hắn gây ra.”

Ngụy vương hiểu Thác Bạt Dũng hơn Hoàng thượng. Cho nên, nguyên nhân thật sự khiến Thác Bạt Dũng đột nhiên bị bệnh nặng, trong lòng hắn cũng có những suy đoán riêng.

Ngụy vương vốn ít nói, tính tình trầm ổn, dù Thác Bạt Dũng có thật sự bị bệnh thật hay chỉ là “bệnh giả,” mục đích của việc giả bệnh là gì, với hắn cũng không quan trọng lắm. Vì vậy, hắn cũng không để tâm nhiều.

Nhưng lần này Hoàng Thượng chủ động nhắc tới, Ngụy vương cũng không khỏi nói vài câu.

“Chỉ là không biết con trai hắn nghĩ gì. Liệu có phải thật sự cho rằng cha mình bị bệnh thật, hay là cố tình nhận tội thay cho cha mình không?”

Tâm trạng Hoàng Thượng rất tốt, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp.

“Điều đó cũng không quan trọng.” Hoàng Thượng nói: “Nếu Bắc Địch thật sự có thể loạn trong, thì cũng là chuyện tốt với Đại Vinh chúng ta.”

Ngụy vương gật đầu, tỏ ý đồng tình.

Hoàng Thượng lại hỏi: “Còn Thác Bạt Kiêu, thật sự đã biến mất không để lại tung tích sao?”

Liên quan đến Thác Bạt Kiêu, có một vài chuyện Ngụy Vương đã giấu Hoàng Thượng, ví như việc y từng có quan hệ với chính thê tử của mình. Nhưng cũng có những việc, Ngụy Vương lại nói thật.

Chẳng hạn như chuyện tha cho Thác Bạt Kiêu một con đường sống, giữa hai phu thê Ngụy vương đã đồng thuận.

Nhưng Ngụy Vương không thể thật sự để mặc Thác Bạt Kiêu tự do tiêu dao sơn thủy. Dù có tha, thì cái gọi là “tự do” ấy cũng vẫn phải nằm trong sự kiểm soát của hắn. Vì thế, hắn đương nhiên đã âm thầm phái người đi theo dõi tung tích của Thác Bạt Kiêu.

Chỉ là, nói ra thì thấy kỳ lạ, lại chẳng có một chút tin tức nào.

“Đúng vậy.” Nhắc đến việc này, trong lòng Ngụy Vương không khỏi âm thầm lo lắng. Bởi nếu ngay cả người có năng lực và thế lực như hắn mà cũng không tra ra được hành tung của Thác Bạt Kiêu, thì chứng tỏ người này quả thật có bản lĩnh.

Nếu sau này hắn an phận, không hại ai thì còn tốt. Nhưng nếu một ngày nào đó lại gây chuyện, e rằng sẽ rất khó đối phó.

“Thần đã lặng lẽ phái đi mấy nhóm người theo dõi điều tra, nhưng đến nay vẫn chưa thu được bất kỳ tin tức nào.”

Hoàng Thượng cũng nhíu mày: “Phải nói rằng, tuy hắn là người châm ngòi cho cuộc chiến, nhưng sau đó lại bỏ mặc tam quân, không quan tâm gì nữa. Đó lại là điều tốt đối với Đại Vinh. Mà đối với bách tính vùng biên giới hai nước, thì cũng có thể xem là một điều tốt ở một góc độ nào đó.”

Thác Bạt Dũng vốn dĩ có dã tâm, trận chiến này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Vậy nên, cắt đứt dứt khoát như lần này, có khi lại hay.

Nếu không nhờ Thác Bạt Kiêu đột ngột rút lui, khiến Thác Bạt Dũng trở tay không kịp, thì e rằng quân đội Đại Vinh khó có thể nhanh chóng lấy lại những vùng đất bị mất một cách suôn sẻ như vậy. Hơn nữa, sau lần này tinh thần quân đội Bắc Địch sa sút nặng nề, triều đình cũng mất hết thể diện.

Nghe nói, khi ấy trong quân Bắc Địch có rất nhiều người đã bỏ trốn.

Với tình hình tổn thất nghiêm trọng như vậy, muốn chấn chỉnh lại quân đội, lấy lại uy danh như trước đây, e là không thể dễ dàng nữa.

Thế nên, rốt cuộc Thác Bạt Kiêu là có công hay có tội, thật khó mà nói cho rõ.

Chỉ có một điều HOàng Thượng có thể chắc chắn, đó là… hắn không hề mang thù hận gì với Đại Vinh.

Hắn cũng chẳng hề trung thành với triều đình Bắc Địch.

Dù hắn dẫn binh đánh giặc là vì mục đích gì, chỉ cần không nhằm chiếm đoạt lãnh thổ của Đại Vinh, thì cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

“Nhưng vẫn phải tiếp tục tìm tung tích hắn.” Hoàng Thượng nhắc nhở: “Nếu để hắn ở trong tầm mắt chúng ta, thì cũng yên tâm hơn.”

“Thần tuân chỉ.” Ngụy Vương lập tức chắp tay nhận lệnh.

Sau khi bàn xong chính sự, cuối cùng Hoàng Thượng cũng không kìm được mà chia sẻ một tin vui khác với vị hoàng huynh của mình.

Hoàng hậu đã có thai.

Tin này là do thái y vừa chẩn đoán ra vào tối hôm qua.

Hai người họ đã thành thân một thời gian, nhưng vẫn chưa có con, vì vậy phu thê đều chịu không ít áp lực. Bây giờ cuối cùng Hoàng hậu cũng đã mang thai, Mẫu hậu có thể yên tâm, đám triều thần cũng sẽ không còn lắm lời thúc ép hắn phải nạp phi nữa.

Điều quan trọng nhất là…hắn sắp được làm cha.

Lần đầu tiên trong đời trở thành cha, dù thế nào cũng có chút xúc động, hồi hộp.

Đề tài chuyển quá đột ngột khiến Ngụy Vương ngẩn người trong giây lát.

Sau đó vội vàng nói: “Thần xin chúc mừng Hoàng Thượng và Hoàng hậu.”

HOàng Thượng vốn vừa rồi còn cố giữ vẻ bình tĩnh, giờ không giấu được nụ cười rạng rỡ nữa. Đã nói đến mức này, hắn cũng chẳng cần giấu giếm tâm trạng đang rất vui mừng của mình.

Hắn vẫy tay với Ngụy Vương, nói: “Trẫm chỉ là không nhịn được muốn chia sẻ tin vui này với hoàng huynh.”

Lại bổ sung: “Chỉ là Mẫu hậu nói, thai nhi hiện tại còn chưa ổn định, tạm thời không thích hợp để công bố rộng rãi cho thiên hạ biết.”

Ngụy Vương ôm quyền đáp: “Thần hiểu rõ.”

Từ khi mới mười mấy tuổi đã ra chiến trường, đến nay đã hơn mười năm, Ngụy Vương thật sự vẫn luôn rong ruổi nơi biên ải, chinh chiến không ngừng.

Trước kia từng ở lại kinh thành hai năm, khi đó hắn chỉ nghĩ muốn dành thời gian nhiều hơn cho thê tử, sống những ngày tháng yên bình, lại không ngờ vẫn chưa thể có thêm một đứa con. Nhưng bây giờ, khi cả phủ Tĩnh Vương và Đế Hậu đều lần lượt đón tin vui, trong lòng Ngụy Vương cũng có chút khát khao.

Lúc Nhàn Nhi sinh Khang An, hắn không có mặt ở kinh thành, bỏ lỡ cơ hội ở bên cạnh. Bây giờ, hắn rất muốn ở bên cạnh từ khi thê tử bắt đầu mang thai đến khi sinh, không rời nửa bước.

Giống như một đôi phu thê bình thường, cùng nhau chờ đợi sự ra đời của một sinh mệnh mới.

Nghĩ đến điều đó, lòng Ngụy Vương bỗng trào dâng cảm xúc.

Vì vậy, sau khi trở về phủ, hắn lập tức kể lại chuyện này cho thê tử mình.

Thực ra, Diêu Phẩm Nhàn còn biết sớm hơn hắn. Những ngày gần đây nàng thường xuyên vào cung thăm và trò chuyện cùng Hoàng hậu. Ngay sáng nay, khi vừa vào cung, Hoàng hậu đã ngại ngùng nói cho nàng biết.

Còn dặn dò lúc này nàng không nên nói cho ai khác.

Nhưng giờ phu quân nàng cũng đã biết, Diêu Phẩm Nhàn đương nhiên chẳng cần giữ kín điều đó nữa.

“Là Hoàng Thượng nói cho chàng biết à?” Diêu Phẩm Nhàn hỏi với vẻ điềm đạm, nhẹ nhàng.

Ngụy Vương “Ừm” một tiếng, rồi chủ động tựa sát vào nàng, ngồi sát bên cạnh thê tử, không chút khoảng cách.

Thấy hắn dựa sát vào mình như vậy, Diêu Phẩm Nhàn liền dứt khoát đặt cuốn sách đang đọc xuống, tập trung trò chuyện với hắn.

“Có chuyện gì vậy?” Nàng hỏi, vì bây giờ nàng rất hiểu phu quân mình.

Chỉ cần nhìn sắc mặt hắn, nàng liền biết hắn nhất định đang có điều gì muốn nói.

Ngụy Vương liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới mở lời: “Nàng xem, Khang An giờ cũng đã lớn như vậy. Giang sơn thái bình rồi, ta cũng không cần phải trấn giữ biên ải nữa. Sau này, ta có thể ở bên cạnh nàng và con mãi.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Cho nên… ta muốn cùng nàng, cùng nhau mong đợi sự ra đời của một sinh mệnh nhỏ.”

Hắn nói rất nghiêm túc, nét mặt cũng vô cùng nghiêm trang.

Nhưng Diêu Phẩm Nhàn lại không nhịn được, “phì” một tiếng bật cười.

“Chàng thấy Hoàng hậu mang thai, Hoàng Thượng sắp làm cha, nên cũng thấy ganh tị có đúng không?”

Ngụy Vương hơi ngượng, nhưng vẫn cố cứng miệng phủ nhận: “Không có.”

Hắn không cần phải ganh tị, bởi hắn sớm đã là người làm cha rồi. Chỉ là, từ khi Khang An chào đời đến nay, hắn vẫn chưa thật sự gánh vác trọn vẹn trách nhiệm của một người cha. Giờ nghĩ lại, không khỏi có chút tiếc nuối.

Diêu Phẩm Nhàn cũng nghiêm túc nói: “Khang An đã tám tuổi, cũng nên làm ca ca rồi. Nhưng những chuyện thế này cũng phải nói đến duyên phận. Thiếp cũng mong sẽ có thêm một đứa trẻ nữa, nhưng nếu như mãi vẫn không thể mang thai... thì thật sự cũng đành chịu.”

Ngụy Vương liền nói: “Vậy chúng ta cứ thử nhiều lần xem sao.”

Diêu Phẩm Nhàn bất ngờ cười tinh nghich, giọng hơi trêu chọc: “Chúng ta đã thử rất thường xuyên rồi đó... chàng còn muốn thử đến mức nào nữa? Chẳng lẽ từ nay về sau định ở mãi trên giường sao?”

Ngụy Vương là người làm nhiều nói ít. Việc gì hắn đã nghĩ thì sẽ làm, chứ không hay nhiều lời.

Tuy lời của thê tử cũng không sai, nhưng Ngụy Vương chỉ liếc nàng một cái, không buồn tiếp lời nói có phần “thô” kia.

Chỉ là, hắn vẫn nói tiếp: “Trước kia cũng không tính là thường xuyên, từ nay về sau, mỗi ngày phải thử một lần mới được.”

Diêu Phẩm Nhàn liền đưa tay đỡ lấy eo nhỏ của mình.

Tuy chuyện ấy quả thật rất sướng, cuộc sống phu thê giữa nàng và Vương gia cũng luôn hài hòa, vui vẻ, nhưng đúng là quá hao tổn thể lực và… mỏi lưng.

Chuyện này nói thế nào nhỉ… lúc nhớ đến thì rất mong chờ, lúc đang làm thì quả thật ngọt ngào, nhưng đến khi sức cùng lực kiệt, không trụ nổi nữa thì nàng lại cảm thấy… khổ sở.

“Vậy từ ngày mai bắt đầu, thiếp sẽ cùng Vương gia luyện cưỡi ngựa bắn cung.” Diêu Phẩm Nhàn chủ động đề nghị: “Rèn luyện thân thể cho tốt trước, có như vậy mới đánh lâu dài được.”

Ngụy Vương nghe xong, nét mặt lập tức giãn ra, bật cười vui vẻ.

Buổi tối phu thê hai người rất siêu năng tạo em bé, ban ngày thì ai làm việc nấy.

Ngụy Vương vẫn bận rộn với việc quân sự, còn Diêu Phẩm Nhàn thì nhàn hơn một chút, nàng thích ra ngoài dạo chơi. Hoặc là vào cung chăm sóc Hoàng hậu, hoặc đến phủ Tĩnh Vương thăm Mẫn La. Hoặc cũng có khi về nhà mẹ đẻ trò chuyện với mẫu thân, hoặc đi Từ gia thăm Từ đại nương.

Tĩnh Vương phi cũng thường ôm Mẫn La đến Ngụy Vương phủ chơi.

Mẫn La sinh vào cuối năm ngoái, giờ đúng là đầu mùa hè, sắp tròn một tuổi.

Bây giờ cô bé vừa học được cách đi bộ, không chịu để người bế nữa, thích tự mình bám bàn ghế, chậm rãi bước đi.

Mẫn La sinh ra có vẻ ngoài xinh đẹp giống như nương nàng, lại thừa hưởng ưu điểm của cha nữa, da trắng như tuyết, dáng người thanh tú, rất đáng yêu.

Có thể vì Diêu Phẩm Nhàn không phải kiểu cô nương yếu đuối khuê các, hoặc cũng có thể vì Mẫn La quá dễ thương, nên Diêu Phẩm Nhàn đặc biệt yêu quý cô bé.

Diêu Phẩm Nhàn có một con chim bạch hạc nhỏ, Mẫn La rất thích con chim này, mỗi lần đến thích cho chim đậu lên tay. Nhưng con chim chỉ thân thiết với Diêu Phẩm Nhàn, nên Mẫn La muốn chơi với chim cũng chỉ biết ngước mắt nhìn Diêu Phẩm Nhàn, mong được người thím này cho phép.

Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bé rất thông minh, còn chủ động gọi Diêu Phẩm Nhàn là “a mẫu.”

Còn thím thì cô bé chưa biết gọi, chỉ biết gọi mỗi “a mẫu.”

Mỗi lần như vậy, Diêu Phẩm Nhàn đều rất vui mừng. Sau đó tất nhiên sẽ bế Mẫn La lên, ôm ấp một phen, lúc này mới quay sang nói với tiểu bạch hạc bên cạnh: “Cùng chơi với tiểu quận chúa chúng ta một lát đi, hiếm khi nàng lại thích ngươi như vậy mà.”

Tiểu bạch hạc có chút kiêu ngạo, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý chơi với tiểu quận chúa.

Khang An và Tề Thọ cũng rất thích con bạch hạc này, nên vừa thấy nó theo Mẫn La đi ra, hai người liền vội chạy đến nghênh đón.

Nhưng bạch hạc chỉ chơi với Mẫn La, còn rất lạnh nhạt với Khang An và Tề Thọ.

Tề Thọ nghịch ngợm, nghĩ cách trêu chọc con bạch hạc, nào ngờ bị tiểu bạch hạc đuổi theo mổ. Đến mức Tề Thọ sợ hãi, chạy thẳng vào lòng nương mình, nhưng bạch hạc vẫn không tha, cứ dùng mỏ mổ không ngừng.

Cuối cùng Tề Thọ không còn cách nào khác, la lên “Cứu mạng!” rồi lao vào lòng Diêu Phẩm Nhàn, lúc này bạch hạc mới chịu dừng lại.

Tĩnh vương phi nghiêm mặt mắng đứa trẻ: “Ngươi chỉ biết trêu chọc nó thôi à.”

Mẫn La vui sướng cực kỳ, luôn ngửa mặt ha ha cười ôm bụng, rồi lại dùng giọng ngọng ngịu nói tiếp: “Hắn! Hắn! Hắn!” Ý của nàng là muốn bạch hạc tiếp tục mổ anh trai, nhưng nàng chỉ biết nói mỗi chữ “Hắn.”

Tề Thọ vội xin tha: “Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Bạch hạc đại ca, ngươi tha cho ta đi.”

Có lẽ bạch hạc cũng bị Mẫn La đáng yêu làm mềm lòng, nên chỉ phối hợp với nàng đi hù dọa Tề Thọ, chứ không mổ nữa, chỉ dọa dọa thôi.

Nhìn thấy cơ hội, Tề Thọ liền chạy biến mất.

Tề Thọ vừa chạy, Mẫn La lập tức hét lên một tiếng, tuy nàng vẫn còn đứng chưa vững nhưng cũng muốn chạy theo… Nhưng đã bị Khang An một bên ôm bồng trên vai. Khang An mang theo Mẫn La, cũng đuổi theo phía trước.

Mấy đứa trẻ cứ thế chơi đùa trong sân.

Tiểu bạch hạc cũng chơi cùng bọn họ.

Lúc này, Diêu Phẩm Nhàn đột nhiên cảm thấy cổ họng khó chịu, rồi không kìm được liền che miệng ho nhẹ.

Tĩnh vương phi từ đầu đã lo lắng cho sức khỏe của nàng, giờ bỗng nhiên cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.

“Phẩm Nhàn, ngươi… ngươi chẳng lẽ là… có tin vui rồi à?” Tĩnh vương phi hai mắt mở to, vẻ mặt hiện rõ niềm vui và xúc động đến rạng rỡ.

Diêu Phẩm Nhàn trong lòng cũng hơi lo lắng.

“Ta cũng không rõ.” Nàng đã có kinh nghiệm mang thai, nhưng lần này vẫn chưa thể chắc chắn.

Tĩnh vương phi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ hỏi: “Gần đây… thường xuyên không?”

Là nữ nhân thì những điều này không khó hiểu, Diêu Phẩm Nhàn chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Ừ.”

Thế là nét cười trên mặt Tĩnh vương phi càng thêm rạng rỡ, nàng chắc chắn nói: “Có tám phần là có rồi. Mau đi gọi thái y đến xem. Nếu đúng là như vậy, đây chính là đại hỷ sự của thiên hạ. Nếu không phải, thì cũng đừng vội buồn, ít nhất cũng làm bớt lo lắng.”

Diêu Phẩm Nhàn nghĩ nghĩ thấy cũng hợp lý, nên liền sai người đi gọi thái y đến.

Thật ra mấy ngày trước mới kiểm tra mạch, khi đó chưa có dấu hiệu gì. Nhưng giờ chỉ mới vài ngày trôi qua, chưa chắc không phải là thật.

Có thể lúc đó thai còn quá nhỏ nên chưa phát hiện ra.

—--------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại bắt đầu- rồi ~

Thời gian cập nhật phiên ngoại  không cố định nhé ~

Bình Luận (0)
Comment