Tiểu ngũ trước nay chưa từng nghĩ mình khiến chủ nhân không vui. Hắn làm mọi thứ đều vì hy vọng tốt cho chủ nhân.
Bao gồm cả việc trước kia hắn biến thân thành hệ thống, ở bên cạnh nàng để giúp nàng thay đổi vận mệnh, kéo dài tuổi thọ. Cũng bao gồm việc sau khi tức giận rời xa nàng, hắn lại dùng thân phận Thác Bạt kiêu Kiến tiếp cận nàng, rồi mạnh mẽ kéo nàng đi, mong nàng tránh xa Chiến Thần.
Hắn luôn tự cho rằng mình đang dùng cách đúng đắn lặng lẽ bảo vệ nàng.
Hắn vẫn luôn là như vậy.
Trước khi Chiến Thần xuất hiện, chủ nhân và hắn sống bên nhau rất tốt. Nhưng bây giờ, kể từ khi vị Chiến Thần đó xuất hiện, trong lòng chủ nhân chỉ còn mỗi hắn ta, thậm chí bất chấp tất cả mà lao theo hắn, ngày càng gần hắn hơn.
Tiểu Ngũ không muốn chủ nhân vốn vui vẻ hạnh phúc, lại vì một người đàn ông mà ngày đêm đau buồn, mất mát. Vì vậy, hắn phản đối chủ nhân đến gần Chiến Thần, càng không muốn chủ nhân yêu hắn ta.
Chỉ là chủ nhân luôn làm theo ý mình, không nghe lời hắn, khiến hắn không biết phải làm thế nào nữa.
Hắn đã thử hết mọi cách, mềm có cứng có, tất cả đều thử qua rồi, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Hắn đều thất bại.
Hắn nghĩ cứng rắn lần cuối thì có thể thay đổi được nhưng cuối cùng hắn lại khiến chủ nhân nổi giận. Rồi nàng sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa. Không chỉ không để ý, có khi sau này, hay thậm chí mãi mãi về sau cũng không muốn thấy hắn.
Tiểu Ngũ không dám chọc chủ nhân nổi giận, cũng lại dám giận dỗi với nàng. Nàng không quan tâm đến hắn, thì hắn cũng chẳng để ý tới nàng. Giống như trước đây vậy, khi hắn giận, nàng sẽ biết, rồi nàng lại chủ động đến an ủi hắn.
Tiểu Ngũ đã nghĩ đến kế hoạch này, chỉ là, lần này cũng lại thất bại.
Cuối cùng hắn mới nhận ra, hiện tại chủ nhân không còn giống như trước kia nữa, giờ nàng đã mất hết ký ức.
Tiểu Ngũ cảm thấy vừa buồn vừa mất mát.
…
Hôm đó trời đẹp, hắn một mình đi dạo trong khu vườn nhỏ. Lúc hoàng hôn, hắn bất chợt nhìn thấy chủ nhân cùng vị Chiến Thần đó dựa vào nhau.
Tiểu Ngũ thấy vậy vội vàng nép mình vào một góc sau hòn giả sơn. Từ góc nhìn này, hắn có thể nhìn rõ hai người đó rúc vào nhau làm gì, mà tảng đá cũng che chắn người hắn rất tốt.
Lúc này, hắn nhìn thấy hai người dựa vào nhau, ôm nhau, không làm gì cả, chỉ thấy chủ nhân tựa đầu lên vai Chiến Thần, còn Chiến Thần thì vòng tay ôm lấy vai chủ nhân.
Hai người dường như không nói gì, cứ yên lặng và bình yên như vậy.
Tiểu Ngũ rũ đôi mắt ướt đẫm, bỗng nghĩ về khoảng thời gian hắn cùng chủ nhân bên nhau lâu như vậy, nhưng họ chưa từng có những giây phút dịu dàng như thế này. Chủ nhân rất tốt với hắn, nếu không phải trước đây chủ nhân đã mang hắn trở về Tử Ngọc Tiên Sơn khi hắn bị thương nặng, thở thoi thóp, có lẽ hắn đã mất mạng từ lâu, làm sao có thể có cơ hội tu thành chân thân như bây giờ?
Chủ nhân tốt với hắn như vậy nhưng nàng chưa từng dựa vào lòng ngực hắn như thế.
Cách đó không xa, nam nữ kia nhìn nhau, khiến Tiểu Ngũ thất vọng rồi im lặng rời đi.
Trong vài ngày tiếp theo, hắn lại gặp cảnh tượng như vậy vài lần. Họ cười nói vui vẻ, ôm nhau thật chặt, hắn muốn tránh cũng không thể tránh.
Tiểu Ngũ thì vẫn còn giận dỗi một mình, nhưng Diêu Phẩm Nhàn lại không còn trẻ con như hắn nữa.
Hiện tại chiến sự đã ổn định, chỉ còn chờ chỉnh đốn lại ba quân là có thể khải hoàn trở về.
Hôm đó, Diêu Phẩm Nhàn chủ động đến tìm Tiểu Ngũ, nhẹ giọng hỏi hắn: “Hiện giờ thân thể ngươi đã bình phục, ta cũng không còn phải lo lắng cho ngươi nữa. Cho nên, dù có chia tay tại đây, ta cũng không có điều gì phải bận lòng. Ta biết giữa chúng ta có lẽ từng có mối duyên phận sâu xa, chỉ là có vài chuyện, ngươi vẫn không chịu nói. Nếu ngươi đã không thể nói, thì ta cũng sẽ không ép hỏi. Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi.”
“Những ngày qua, ngươi cứ giận dỗi với ta, nhưng thật ra điều đó không cần thiết. Ngươi lạnh nhạt với ta, cũng giận ta. Ngươi muốn ta dỗ ngươi, hay nhường nhịn ngươi một bước thì ta thật sự không làm được. Bây giờ sắp chia tay, nếu chúng ta cứ tiếp tục căng thẳng như vậy, chẳng phải rất không hay sao?”
Dù cho ngoài mặt có oai phong đến đâu, nhưng trước mặt Diêu Phẩm Nhàn, hắn vẫn luôn là một người khiêm nhường và thật thà đến đáng thương.
Những ngày vừa qua, hắn cũng dần nhìn rõ một vài điều. Cho nên, chủ nhân đã nói đến mức này, hắn cũng hiểu, bất kể hắn cố gắng thế nào, kết quả cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.
Vậy thì, thay vì tiếp tục giằng co với nàng, chi bằng chính mình lùi lại một bước.
“Chủ nhân thích Hạc không?” Hắn đột ngột hỏi.
Hỏi xong liền nhìn nàng, ánh mắt đầy chờ mong, sợ nàng sẽ nói ra ba chữ: “Không thích”.
“Hạc?” Diêu Phẩm Nhàn hơi ngẩn ra, rồi đáp: “Thích chứ, đặc biệt là Hạc trắng, lông trắng toàn thân, vô cùng xinh đẹp.”
Tiểu Ngũ bất chợt nở nụ cười vui vẻ.
“Vậy thì tốt rồi.” Hắn không dám nhìn thẳng vào mặt Diêu Phẩm Nhàn, chỉ lặng lẽ ngắm nàng một lúc rồi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ta đã nghĩ thông suốt rồi. Ta quyết định tôn trọng lựa chọn của ngươi. Ta sẽ rời khỏi nơi này, cũng không đến Đại Vinh. Ta muốn giấu tên mai danh, bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc đời tự do tự tại, một mình thôi.”
“Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Diêu Phẩm Nhàn thật lòng vui mừng cho hắn. Nàng hy vọng sau này hắn có thể sống cuộc sống của riêng mình, tìm được một cô nương thật sự có duyên, rồi cùng nhau sống bình yên, hạnh phúc đi hết quãng đời còn lại.
Cuối cùng Tiểu Ngũ cũng hiểu bản thân nên sống thế nào, vì thế trong ánh mắt hắn giờ đây tràn đầy ánh sáng.
“Chủ nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ sống thật tốt.” Hắn nói: “Ta sẽ sống thật tốt.”
Diêu Phẩm Nhàn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng khen hắn: “Thật ra, tâm địa ngươi rất lương thiện. Trước đây chiến sự nổ ra, cũng không hẳn là do ngươi cố ý gây ra. Chỉ là, dẫu sao ngươi cũng đã làm ra những chuyện đó. Sau này vẫn nên toàn tâm hướng thiện thì sẽ tốt hơn. Ngươi phải tin rằng, thiện ác cuối cùng đều có báo. Chỉ khi làm điều thiện, hành xử lương thiện, ngươi mới có thể sống thọ, sống an lành đến cuối đời.”
Dù Diêu Phẩm Nhàn nói gì, Tiểu Ngũ cũng đều gật đầu đồng ý không chút do dự.
Cuộc trò chuyện lần này giữa hai người, kết thúc một cách viên mãn.
Diêu Phẩm Nhàn rời đi với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Mà lúc nàng quay người bước đi, Tiểu Ngũ cũng mỉm cười nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần.
Chỉ là, khi nàng đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng dần tan biến, vẻ lạnh lùng và trầm lặng trở lại như cũ, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Hắn ngồi trước án thư, lặng lẽ không nói lời nào. Cứ thế ngồi suốt hai ba canh giờ, từ lúc chạng vạng cho đến khi trời hoàn toàn tối đen.
Sau đó, hắn mới chậm rãi trải giấy ra, lấy bút mực, cúi đầu xuống, bắt đầu viết một bức thư.
Đây là một bức thư hắn viết để gửi lời từ biệt đến Diêu Phẩm Nhàn.
Mỗi khi viết một chữ, trong lòng hắn lại hiện lên một lần ký ức tốt đẹp khi hai người từng ở bên nhau. Hắn viết rất chậm, từng nét từng dòng đều mang theo nỗi lưu luyến và tiếc nuối.
Khi viết xong, hắn đặt bút xuống, rồi cầm tờ giấy vừa viết đọc lại. Hắn đọc đi đọc lại nhiều lần, như muốn khắc sâu từng lời vào lòng.
Cuối cùng, hắn mới buông tay.
Hắn cho lá thư vào phong bì, rồi lấy một vật gì đó đóng dấu lên trên thư.
Một đêm trôi qua. Đến sáng sớm hôm sau, khi Diêu Phẩm Nhàn quay lại tìm Tiểu Ngũ nhưng người ấy đã không còn ở đó nữa.
Diêu Phẩm Nhàn nhìn thấy trên bàn có một phong thư, thấy mấy chữ “Gửi chủ nhân kính mến” được viết rõ ràng trên phong bì, nàng lập tức xé thư ra, vội vàng đọc nội dung bên trong.
Đó là một bức thư từ biệt mà Tiểu Ngũ để lại cho nàng. Trong thư, hắn xin nàng tha thứ vì đã ra đi không lời từ biệt, bởi hắn sợ nếu thực sự nói lời tạm biệt, bản thân sẽ không nỡ rời đi. Hắn viết rằng, mỗi lời nàng từng nói với hắn, hắn đều nhớ kỹ trong lòng, và hứa sẽ sống thật tốt, sống tử tế.
Cuối thư, hắn còn nhắc rằng đã để lại cho nàng một con hạc nhỏ làm kỷ niệm, một con hạc trắng muốt, đúng loại mà nàng từng nói mình rất thích, toàn thân phủ lông tuyết trắng, thuần khiết và thanh cao.
Hắn viết, người khác không thể luôn ở bên cạnh nàng, chỉ mong nàng sau này vẫn luôn chăm sóc cho con hạc nhỏ này, để con hạc trắng ấy có thể mãi bên cạnh nàng, làm bạn đồng hành cùng nàng suốt quãng đời còn lại.
Nhìn bức thư ấy, Diêu Phẩm Nhàn không khỏi chạnh lòng buồn bã.
Dù sao, Tiểu Ngũ đã từng bên nàng vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, giúp đỡ nàng rất nhiều, là một ân tình lớn đối với nàng. Bây giờ phải chia ly như vậy, có lẽ sau này sẽ rất khó để họ có cơ hội gặp lại, lòng nàng không tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Chỉ là, đây chẳng phải cũng là điều mà nàng từng mong muốn sao?
Diêu Phẩm Nhàn nghĩ, chỉ cần hắn sống tốt, sống khỏe mạnh trên đời này, thì mọi chuyện đều ổn cả.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng hạc non trong trẻo. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một con ấu hạc toàn thân trắng muốt đang đậu trên cửa sổ. Chiếc mỏ dài nhọn của nó mổ nhẹ vào khung cửa, khi thấy nàng quay lại, con hạc lại cất tiếng kêu vang.
Lúc này Diêu Phẩm Nhàn mới nhớ ra, trong thư Tiểu Ngũ đã nói, hắn tặng cho nàng một con hạc.
Hắn mong con hạc này sẽ luôn làm bạn bên cạnh nàng.
Nghĩ đến đây, Diêu Phẩm Nhàn tiến đến gần con hạc.
Vừa mới đến gần, con hạc liền chủ động chạm vào người nàng. Diêu Phẩm Nhàn bất giác giật mình.
Con hạc nhỏ không mổ nàng mà chỉ nhẹ nhàng đậu trên vai nàng.
Ban đầu nó có chút sợ sệt, nhưng dần dần thích nghi, Diêu Phẩm Nhàn cũng dần thành quen. Thỉnh thoảng, nàng còn đưa tay ra để con hạc đậu lên.
Nó thậm chí rất biết ăn, đồ ăn cho chim nó ăn rất ngon.
Khi đại quân trở về, nàng cũng mang theo nó.
Vì thân phận của Diêu Phẩm Nhàn là gia quyến của một tướng quân, nên khi đi lại đều ngồi trên xe ngựa. Trên xe, Thanh Cúc thấy con hạc luôn đậu trên vai nàng, sợ nàng mệt, liền đưa tay ra vớt con hạc xuống để nó đậu trên người mình.
Nhưng con hạc nhỏ rất lanh lợi, khi thấy Thanh Cúc đưa tay tới, nó liền dùng chiếc mỏ nhọn của mình mổ lại nàng.
Thanh Cúc bị mổ đau, kêu lên: “Về nhà tao sẽ nấu mày đấy!”
Hạc nhỏ liền vẫy cánh đập Thanh Cúc, khiến Thanh Cúc tức giận muốn đánh nhau với nó, nhưng lại không địch nổi con hạc này.
Diêu Phẩm Nhàn vội nói: “Không được bắt nạt nó!”
Con hạc dường như hiểu được lời nói, ngay lập tức ngừng tấn công Thanh Cúc, rồi lại quay về đậu trên vai Diêu Phẩm Nhàn.
Thanh Cúc tức muốn phát điên.
Nàng vừa vỗ bụi trên người, vừa lẩm bẩm trong miệng: “Người ta đã đi thì để người ta đi, giữ quà làm gì cho phiền. Thế mà chủ tự lại thích con hạc không biết trời cao đất dày này.”
Diêu Phẩm Nhàn nói: “Vạn vật đều có linh tính, mấy lời ngươi nói, nó có thể nghe hiểu đấy. Dù nó chỉ là một con hạc, nhưng cũng là một sinh mệnh. Sau này ngươi đối nó tốt một chút, nó sẽ tự nhiên đối tốt lại với ngươi.”
Con học nhỏ kêu vang một tiếng như đồng tình với lời Diêu Phẩm Nhàn.
“Vương phi, sắp đến kinh thành thôi.” Thanh Cúc không quan tâm con hạc nữa, kéo màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
Diêu Phẩm Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi đó là một tòa thành lớn. Càng đến gần, cửa thành hiện ra càng rõ. Nàng phát hiện Hoàng Thượng dẫn theo nhiều quan thần chờ đón ở cửa thành.
Ngụy vương thấy vậy liền xuống ngựa, tiến đến trước mặt Hoàng Thượng.
“Thần bái kiến bệ hạ.” Nói xong, Ngụy vương quỳ một gối xuống đất hành lễ, nhưng ngay lập tức được Hoàng Thượng nâng dậy.
Hoàng Thượng cười nói: “Hoàng huynh lần này lập được công lớn, đừng khách sáo mấy nghi thức xã giao đó nữa.”
Ngụy vương đáp lại: “Đây là trách nhiệm của thần mà.”
Hoàng Thượng nói: “Hoàng huynh luôn giữ thái độ khách khí với trẫm.” Rồi ngợi khen thêm: “Lần này đi xa, hoàng huynh không cần đa lễ.”
Hai người trò chuyện một lúc, Diêu Phẩm Nhàn cũng tiến tới chào hỏi.
Hoàng Thượng liền ngăn lại nói: “Hoàng tẩu đã vất vả suốt chặng đường. Hoàng hậu ở trong cung ngày đêm mong ngóng hoàng tẩu, lần này hoàng tẩu trở về, phải tiến cung mấy ngày bầu bạn với Hoàng hậu đó.”
Diêu Phẩm Nhàn cười nói: “Tất cả đều nghe theo sắp xếp của Hoàng Thượng.”
“Hoàng huynh mời.” Hoàng Thượng đưa tay ra, mời Ngụy vương cùng phu thê đồng hành với mình.
Ngay lúc đó, các quan thần đứng sau đồng thanh hô vang:“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Ngụy vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Ngụy vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
—----------
Tác giả muốn nói:
Truyện chính sẽ tạm dừng ở đây, phần tiếp theo sẽ bắt đầu viết ngoại truyện ~
Truyện chính không thể làm rõ kết cục công bằng cho các nhân vật, nên sẽ xử lý phần công bằng đó trong ngoại truyện ~
Ngoài ra còn có liên quan đến các chuyện kiếp trước, nếu các bạn muốn xem, mình sẽ viết ở phần cuối!
Các bạn có muốn xem ngoại truyện về nhân vật nào không?