Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 168

Đại phu nói vết thương của Tiểu Ngũ không nguy hiểm đến tính mạng, mũi tên kia tuy nặng nhưng không trúng chỗ hiểm. Trong phủ lại có các nha hoàn tận tình chăm sóc, nên chẳng bao lâu, Tiểu Ngũ đã thoát khỏi cơn nguy kịch.

Khi tỉnh lại…

Lúc hắn tình lại vừa hay thấy Diêu Phẩm Nhàn đang ngồi cạnh mép giường. Đôi mắt hắn đảo nhẹ, dần dần tỉnh táo. Cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy chính là chủ nhân của mình đang ở bên cạnh.

Cảnh tượng này quá quen thuộc, khiến hắn như quay về quá khứ.

Như khi trước còn ở trên Tử Ngọc Tiên Sơn.

“Chủ nhân…” Tiểu Ngũ vừa định cất tiếng gọi thì một nha hoàn bên cạnh hô một tiếng cắt ngang.

“Công tử tỉnh rồi!” Nha hoàn này chính là người vẫn chăm sóc cho Tiểu Ngũ những ngày qua. Lúc ấy, trong tay nàng đang bưng một bát thuốc đen sẫm, chuẩn bị mang đến cho hắn uống.

Tiểu Ngũ bị ngắt lời mới hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn chợt nhận ra, nơi này không phải Tử Ngọc Tiên Sơn.

Đây là Tấn Thành - nơi giáp ranh giữa Bắc Địch và Đại Vinh.

Người đang ngồi cạnh hắn lúc này là chủ nhân hắn, nhưng cũng không còn là chủ nhân của hắn nữa. Bây giờ nàng là thê tử của Chiến Thần.

Nàng không biết hắn.

Nhận ra sự thật ấy, nỗi bi thương dâng lên trong lòng tiểu Ngũ.

Ngọn lửa vừa nhen nhóm trong tim hắn lụi tàn ngay phút chốc.

Thấy chủ nhân quay sang nhìn mình, hắn cười gượng, mang theo chút ngượng ngùng và đau khổ.

Thật ra lúc này, trong lòng Tiểu Ngũ có chút sợ hãi. Dù nàng không còn nhớ rõ hắn là ai, nhưng chuyện hắn đã làm tổn thương nàng, lại còn khiến biết bao nhiêu người vô tội phải mất mạng một cách vô duyên vô cớ… Trong nhận thức hiện tại của nàng, có lẽ hắn đã là kẻ có tội không thể tha thứ.

Nàng chắc hẳn sẽ hận hắn, sẽ cảm thấy ghê tởm hắn.

Nhưng hắn không muốn nàng hận mình. Trong lòng hắn, hy vọng duy nhất là trong mắt nàng, "Bạch Hạc" vẫn luôn là loài chim thuần khiết, vô hại nhất trên đời này.

Hắn lén nhìn nàng, không dám đối diện trực tiếp. Chỉ liếc trộm một cái rồi lập tức lảng đi, sau đó lén lút dùng khóe mắt để quan sát sắc mặt nàng. Bởi vì quá thiếu tự tin, lúc này cả người hắn trở nên ngoan ngoãn, thu mình đến mức gần như không còn chút khí thế nào của một kẻ từng ngang nhiên bắt người đi cách đây mấy ngày.

Thật ra Diêu Phẩm Nhàn cũng không thực sự trách cứ hắn gì nhiều. Ngược lại, thấy hắn bị thương nặng đến mức này, trong lòng nàng còn có vài phần lo lắng và thương cảm.

Bây giờ thấy hắn bình an vô sự, cũng đã tỉnh lại, nàng thật lòng cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng.

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.” Diêu Phẩm Nhàn vội vàng nghiêng người, nhường chỗ, rồi dặn dò nha hoàn bên cạnh: “Cho công tử uống thuốc đi.”

Thấy chủ nhân không nổi giận, cũng không lạnh lùng ngó lơ mình, Tiểu Ngũ lại càng thêm lo lắng, trong lòng rối bời hơn.

“Chủ nhân… không trách ta sao?” Hắn dè dặt, run rẩy cất tiếng hỏi.

Diêu Phẩm Nhàn liền nói: “Ngươi cứ lo dưỡng thương cho tốt rồi hãy nói chuyện khác. Đại phu nói, tuy mũi tên xuyên ngực kia không lấy mạng ngươi, nhưng vẫn khiến nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng. Giờ ngươi đã tỉnh lại, nhưng vẫn cần thời gian để hồi phục. Thuốc cần uống thì phải tiếp tục uống, không được chạy lung tung, cũng đừng cậy khỏe mà cố.”

“Vâng, ta sẽ nghe theo lời chủ nhân.”

Thấy giọng điệu của nàng vẫn dịu dàng giống như trước kia, cuối cùng Tiểu Ngũ cũng yên tâm, tin nàng thật sự không hề trách tội mình.

Để thể hiện mình thật ngoan và biết nghe lời, Tiểu Ngũ không đợi nha hoàn đút thuốc mà tự tay bưng bát lên, ngửa đầu uống một hơi dài.

Diêu Phẩm Nhàn hơi sững lại, rồi bật cười: “Như vậy mới ngoan.”

Được nàng khen, Tiểu Ngũ cười ngốc nghếch. Nhưng thuốc này thật sự rất đắng, mùi vị lại khó chịu vô cùng. Lúc đầu hắn còn hăng hái nuốt liền mấy ngụm, sau càng uống càng thấy khó trôi, nên những ngụm còn lại đều bị hắn ngậm trong miệng, không biết xử lý ra sao.

Diêu Phẩm Nhàn thấy thế, biết ngay là hắn muốn nhổ ra, liền vội nói: “Thuốc này rất quý, không được phun ra đâu.”

“Ta không nhổ!” Tiểu Ngũ vội vàng lắc đầu, miệng còn ngậm thuốc nên lời nói nghe mơ hồ không rõ. Hắn lập tức nuốt xuống sạch, rồi hớn hở khoe công: “Ta uống hết rồi! Nuốt hết cả rồi!”

Dáng vẻ lấy lòng của hắn chẳng khác gì một đứa trẻ con.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Diêu Phẩm Nhàn chợt nhớ đến con trai mình, Khang An.

Nàng mỉm cười với hắn, khẽ gật đầu: “Như vậy là tốt rồi.”

Tiểu Ngũ được nàng khen, lập tức rạng rỡ cả khuôn mặt.

Diêu Phẩm Nhàn quay sang dặn dò nha hoàn: “Tuy công tử đã tỉnh, nhưng sức khỏe vẫn còn yếu, ngươi nhất định phải chăm sóc cẩn thận.”

Sau đó nàng quay sang nhìn Tiểu Ngũ, dịu giọng nói: “Ngươi đã nằm nhiều ngày không thể rời giường, bây giờ cần tiếp tục nghỉ ngơi cho thật tốt. Đợi vài hôm nữa đại phu đến khám lại, nếu người ta nói ngươi đã có thể xuống giường, thì lúc đó mới được rời giường.”

Nói xong, nàng định đứng dậy rời đi.

Tiểu Ngũ vội gọi nàng lại: “Chủ nhân... người đi đâu vậy?”

Diêu Phẩm Nhàn xoay người lại nhìn hắn: “Ta còn có việc phải làm. Ngươi cứ ngủ một lát đi. Tát nữa ta sẽ quay lại thăm ngươi.”

Tiểu Ngũ suy nghĩ một chút, rồi quyết định ngoan ngoãn nghe lời. Hắn lập tức nằm xuống giường, không kháng cự gì cả.

Trong khi đó, dưới sự truy kích kiên trì không ngừng của quân đội Ngụy Vương, cuối cùng Thác Bạt Dũng cũng không thể cầm cự được nữa, đành phải đầu hàng và xin hòa.

Đối với một kẻ nuốt lời như Thác Bạt Dũng, Ngụy Vương đương nhiên sẽ không nương tay. Nơi nào cần cắt đất thì phải cắt đất, nên triều cống thì phải triều cống. Thậm chí từ nay về sau, hằng năm Bắc Địch còn phải lấy thân phận chư hầu mà cử sứ thần đến Đại Vinh để dâng biểu chúc mừng, vấn an hoàng đế.

Lần này, các điều khoản trong thư nghị hòa so với hai năm trước đây nghiêm khắc và nặng nề hơn rất nhiều.

Nhưng tất cả những điều đó đều là cái giá mà Thác Bạt Dũng đáng phải trả cho tội lỗi của hắn.

Một mặt, nếu ký vào thư nghị hòa như vậy chẳng khác nào tự rước nhục; nhưng mặt khác, nếu không chịu ký, thiết kỵ của quân Ngụy Vương sẽ tiếp tục tiến đánh phương Bắc, thẳng tiến đến tận kinh đô. Mà đến lúc đó, hắn cũng phải đầu hàng thôi.

Vì vậy, Thác Bạt Dũng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tính tình Thác Bạt Dũng nóng nảy, cứng đầu. Hễ có chuyện gì không vừa ý là hắn nổi trận lôi đình. Mà lần này, hiển nhiên cơn giận của hắn đã lên đến tột độ.

Hắn hận Ngụy Vương, hận Thác Bạt Kiêu… thậm chí còn hận cả từng binh sĩ của Bắc Địch. Hận bọn họ bất tài, đến nỗi không một ai có thể đánh bại được cái tên tiểu tử phương Nam đó.

Hắn cũng hận chính bản thân mình, hận mình bất lực, sống đã hơn nửa đời người, vậy mà giờ lại để mất đi nhiều thành trì, ranh giới đến vậy dưới tay đối thủ.

Sau này chết rồi, hắn còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên Thác Bạt gia dưới suối vàng?

Thác Bạt Dũng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Hắn không chịu viết thư xin hàng, cũng không chấp nhận những điều kiện mà Nam triều đưa ra. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, không đầu hàng là không được.

Vì vậy, để tránh mang danh là tội nhân nghìn đời, hắn nghĩ ra một cách.

Nhân lúc đang bị bệnh, hắn lấy cớ đó để thoái vị, nhường ngôi cho Thái tử. Đồng thời, cũng đem luôn rắc rối này giao cho Thái tử giải quyết.

Nếu lá thư xin hàng kia được viết dưới danh nghĩa của tân đế, thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Thậm chí, sau này khi sử sách ghi lại, rất có thể người đời còn khen hắn là người cứng cỏi, thà chết chứ không hàng.

Mà với Ngụy Vương, ai viết thư xin hàng cũng không quan trọng. Thứ Ngụy vương muốn chỉ là một văn bản đầu hàng chính thức có đóng ngọc tỷ của triều đình Bắc Địch.

Còn ngọc tỷ đó là do ai đóng thì… hắn không quan tâm.

Tình hình tiền tuyến giờ coi như đã ổn định, chiến sự không còn cần tiếp tục. Việc tiếp theo chỉ là xử lý chuyện đàm phán hòa bình giữa hai nước. Ngụy Vương giao mọi việc lại cho quân sư và phó soái, nên mấy ngày nay, hắn đều ở lại Tấn Thành.

Nghe nói Tiểu Ngũ đã tỉnh lại, Ngụy Vương cũng đến thăm.

Nhưng Tiểu Ngũ vẫn tỏ ra không mấy thân thiện với Ngụy Vương.

Dù vậy vì nể mặt chủ nhân của mình, tiểu Ngũ cũng không đem tâm trạng khó chịu đó thể hiện rõ ra ngoài.

Ngụy Vương là người rộng lượng, không để bụng những chuyện này, cũng không tính toán chi li với tiểu Ngũ.

Hắn chỉ hỏi vài câu theo phép lịch sự, nhưng thấy Tiểu Ngũ không muốn nói nhiều, thì cũng không hỏi thêm.

Nửa tháng sau, vết thương của Tiểu Ngũ đã hoàn toàn bình phục. Còn lúc này, triều đình Bắc Địch vẫn đang trong tình trạng giằng co.

Thác Bạt Dũng đột nhiên đổ bệnh, Thái tử tạm thời thay mặt xử lý chính sự, triều đình trong ngoài loạn hết cả lên.

Dù bây giờ đã khỏe lại, Tiểu Ngũ vẫn lấy cớ ở lại, không chịu rời đi. Tuy kế hoạch ban đầu của hắn thất bại, không thể mang chủ nhân rời khỏi chốn thị phi như ý muốn…

Nhưng hiện tại có thể ở bên cạnh nàng, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện rồi.

Hắn không có ý định rời đi, mà phu thê Diêu Phẩm Nhàn cũng không nỡ đuổi hắn. Chỉ là, hiện giờ chiến sự đã lắng xuống, họ sắp trở về, mà không thể cứ mang theo một người mang thân phận đặc biệt như hắn cùng quay về.

Vì vậy, Diêu Phẩm Nhàn đã tìm Tiểu Ngũ để nói chuyện.

“Dù ngươi không muốn quay lại Bắc Địch, thì cũng nên tìm một nơi khác để đi. Ngươi có thể tới Đại Vinh, sống một cuộc đời ẩn danh, bình lặng và yên ổn. Nhưng ngươi không thể đi theo bọn ta. Ngươi cũng hiểu, thân phận hoàng thất Bắc Địch của ngươi có thể khiến Vương gia bị chỉ trích. Nếu ngươi cần tiền, ta có thể giúp. Về sau nếu có gì khó khăn, cũng có thể đến tìm ta.”

Nhưng Tiểu Ngũ vẫn không chịu.

Hắn không muốn rời xa chủ nhân. Muốn lúc nào cũng bên cạnh nàng.

“Để ta ở bên ngươi đi.” HẮn năn nỉ, dáng vẻ đáng thương: “Ta đảm bảo sẽ giữ kín thân phận, không gây chuyện rắc rối gì xảy ra với các ngươi. Chỉ cần được mỗi ngày ở bên cạnh ngươi, dù chỉ được nhìn thôi cũng đủ rồi.”

Nếu không hiểu được ý của hắn, có thể sẽ đồng ý cho qua. Nhưng đã biết rõ lòng hắn như vậy, Diêu Phẩm Nhàn lại không thể chịu nổi chuyện đó.

Nàng chỉ muốn cùng Vương gia sống một cuộc đời bình yên.

“Không được.” Nàng từ chối: “Ngươi cũng nên bắt đầu lại từ đầu, tìm cho mình một cô nương tốt để bên nhau suốt đời. Trên đời này có rất nhiều cô nương tốt mà.”

Tiểu ngũ nghe vậy không vui, quay người lại rồi kéo chăn trùm lên đầu, tựa lưng vào ghế, không để ý đến Diêu Phẩm Nhàn nữa.

Diêu Phẩm Nhàn không để ý đến thái độ của hắn, nói: “Ngươi cứ giận dỗi cũng chẳng thay đổi được gì. Lời ta vừa nói, ngươi nên suy nghĩ kỹ lại đi.” 

“Thật ra, ngươi cũng đã lớn rồi, chắc chắn hiểu rất nhiều đạo lý. Nhiều lúc, làm khó người khác chỉ khiến mọi chuyện trở nên khó xử hơn mà thôi. Cuộc đời này, không phải chuyện gì cũng diễn ra theo ý mình mong muốn. Có được thì sẽ có mất, có lên thì sẽ có xuống. Nghe ta nói này, nếu ngươi dũng cảm bước tiếp, biết đâu sẽ gặp được một cô nương tốt hơn?”

“Cuộc đời có rất nhiều điều kỳ diệu, nếu ngươi không bước đi, không thử trải nghiệm, làm sao biết điều gì là tốt nhất được?”

Tiểu ngũ không muốn nghe, tỏ ra chống đối, kéo chăn trùm lên che hai tai, cuộn tròn trong chăn.

Thấy vậy, Diêu Phẩm Nhàn đành rời đi luôn.

Bình Luận (0)
Comment