Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 167

Có một số điều Tiểu Ngũ không thể nói ra, vì vậy hắn từ chối trả lời vấn đề này.

Khi phải lấy thân phận thật xuất hiện trước mặt nàng, Tiểu Ngũ cảm thấy co chút ngại ngùng. Vì vậy, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Diêu Phẩm Nhàn.

Hắn chỉ vội vàng liếc nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang hướng khác.

“Ta… ta làm như vậy… thực ra là vì tốt cho ngươi.” Hắn hơi bối rối, lời nói có chút lắp bắp.

Nhưng trước mặt Diêu Phẩm Nhàn, hắn vẫn lấy hết dũng khí để thẳng thắn nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.

“Ta đã từng nói với ngươi rồi, đừng yêu chiến thần, nhưng ngươi vẫn không nghe. Ngươi có thể sống lâu như tiên trên trời, không phải lo nghĩ gì, sống cuộc đời vui vẻ thoải mái, còn có ta bên cạnh chăm sóc, như vậy có gì không tốt sao?” Hắn tiếp tục nói: “Như lúc đầu ngươi nghĩ, ngươi chỉ lợi dụng hắn, dựa vào hắn, không có tình cảm thật sự, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

Thấy hắn vẫn không chịu trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ lo mình sẽ làm hắn khó xử, Diêu Phẩm Nhàn liền theo lời hắn mà hỏi lại: “Vậy vì sao ngươi lại ghét Vương gia đến vậy?”

“Ta ghét hắn!” Nhắc tới Ngụy vương, mặt Tiểu Ngũ lạnh hơn, trở nên âm u, như thể có một mối thù không đội trời chung với hắn. Ánh mắt cũng trở nên âm u, lời nói từng chữ từng chữ gần như nghiến răng nghiến lợi: “Hắn đã cướp ngươi của ta. Nhưng sau khi cướp được ngươi, hắn lại không biết quý trọng, bắt ngươi ngày đêm chịu đau khổ… Ta hận, ước gì có thể dùng thiên đao vạn quả trừng phạt hắn!”

Diêu Phẩm Nhàn nghe hắn nói mà bối rối: “Ta và ngươi có quan hệ gì?” Nàng không hiểu: “ Từ trước khi ta thức tỉnh, ta và vương gia đã là phu thê rồi. Sao lại nói hắn cướp ta khỏi ngươi?”

Tiểu ngũ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, như thể lúc này mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Hắn trầm ngâm một lúc, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, trên mặt không còn chút tức giận nào.

Hắn quay người lại, nhìn thẳng vào Diêu Phẩm Nhàn.

“Không có gì.” Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, sâu sắc, dường như ẩn chứa nỗi quyến luyến nồng nàn, hắn hơi mỉm cười: “Nếu bảo ta là kẻ ngang ngược đoạt tình, là người si mê mơ mộng không tuân theo quy tắc, thì ta cũng chỉ yêu chính chủ nhân của mình.”

Thấy hắn dùng từ “yêu” này để nói, Diêu Phẩm Nhàn lập tức rùng mình.

Rõ ràng là từ chối.

Mỗi lời nói, cử động, thậm chí từng nét biểu cảm trên mặt Diêu Phẩm Nhàn, tiểu Ngũ đều thu hết vào trong mắt mình. Dù nàng có cố gắng che giấu sự bối rối và mất tự nhiên, hắn cũng hoàn toàn không để ý.

Quan hệ giữa họ là gì sao?

Hắn không quan tâm nàng nghĩ thế nào, chỉ cần sau này chủ nhân có thể bên cạnh hắn là đủ rồi.

“Ngươi tỉ mỉ sắp đặt một ván cờ lớn như vậy, náo động dân chúng thậm chí không ngần ngại lấy mạng dân hai nước để khơi mào chiến tranh, chỉ vì làm chuyện này sao?” Diêu Phẩm Nhàn vốn là người lương thiện, có lòng trắc ẩn với thần dân khắp thiên hạ. Nếu mọi chuyện chỉ vì mình nàng mà khiến dân chúng chịu khổ, nàng không chỉ tự trách bản thân, mà còn sẽ oán giận tiểu Ngũ nữa.

Một kẻ thích tàn sát, không coi trọng mạng người, dù trước đây hắn có từng có chút tình nghĩa với nàng thì nàng vẫn cảm thấy khó chịu.

Tiểu Ngũ nhẹ nhàng thở dài, nghẹn ngào nói: “Ta biết chủ nhân có tấm lòng lương thiện, việc ta làm hơn một nửa là việc ngài không muốn thấy. Nhưng ta không còn cách nào khác, ta chỉ có thể làm như vậy.”

Rồi tiếp tục nói: “Nhưng ngài yên tâm, ta sẽ không giúp Bắc Địch hoàng đế đối phó với chiến thần. Mục đích của ta đã đạt được. Còn chuyện tiếp theo, ta nghĩ, với mưu lược và năng lực của chiến thần, chắc chắn hắn sẽ đánh cho quân Bắc Địch phục tùng dưới trướng mình.”

Lúc này, Diêu Phẩm Nhàn thật sự nổi giận.

“Chẳng lẽ ngươi không có chút nào áy náy sao?” Nàng chất vấn: “Khơi mào chiến tranh giữa hai nước, mấy tháng qua, binh lính hai bên thương vong vô số… Chẳng lẽ những mạng người ấy trong mắt ngươi không đáng một chút gì sao?”

Tiểu Ngũ có chút khó hiểu, nói: “Họ chết đi cũng chỉ là đầu thai luân hồi mà thôi, không phải là biến mất hoàn toàn. Có thể khi đầu thai lại, sẽ gặp được cuộc sống tốt hơn.”

Diêu Phẩm Nhàn lạnh lùng cười một tiếng, đối mặt với một người máu lạnh như vậy, nàng không biết nói gì nữa.

Thấy Diêu Phẩm Nhàn lạnh lùng, không nói thêm lời nào, Tiểu Ngũ mới nhận ra có thể mình đã nói sai điều gì đó.

Hắn càng thêm lo lắng, sợ sệt. Hắn cẩn thận nhìn nàng vài lần, rồi mới lấy hết can đảm nói tiếp.

“Ta… ta chỉ là nghĩ có thể cùng chủ nhân bên nhau.” Hắn nói lắp bắp, lời nói cũng mang theo sự cầu xin và xin lỗi: “Ta biết mình sai rồi, chủ nhân đừng giận.”

“Đưa ta trở về!” Diêu Phẩm Nhàn nhân cơ hội nói: “Thả ta đi.”

Nàng không hề uy hiếp hắn, chỉ thẳng thắn nói: “Ngươi biết Vương gia là ‘Chiến Thần’ có tài thế nào. Nếu hắn biết ta mất tích, chắc chắn sẽ tìm ta bằng mọi cách. Giờ ngươi thả ta về, rồi về triều trình bày rằng ngươi sai rồi, không nên gây chiến, đồng thời gửi cho Hoàng đế một bức thư xin hòa. Ta sẽ giúp ngươi xin Vương gia tha thứ. Như vậy cũng coi như ta nợ ngươi một ân tình.”

Tiểu Ngũ cười khổ: “Chủ nhân, chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng đến sự sống chết của ta sao?” Hắn cười trong lòng mang theo nỗi buồn: “Ta đã bỏ rơi tam quân mà chạy trốn, khiến  triều đình Bắc Địch thiệt hại nặng nề, thậm chí còn mất nhiều thành trì. Bây giờ, hoàng đế Bắc Địch càng muốn giết ta hơn cả Chiến Thần. Nếu ta trở về… chẳng phải là tự mình chui vào lưới sao?”

Mắt Diêu Phẩm Nhàn hơi giật, suy nghĩ nghiêm túc, cảm thấy hình như lời hắn nói cũng hợp lý.

“Nếu vậy, ngươi cứ đi đi.” Nàng nói: “Ngươi không cần trở về Bắc Địch, có thể mai danh ẩn tích, sống cuộc đời của riêng mình. Ngươi đã phạm sai lầm, ta cũng sẽ cầu Vương gia không truy cứu. Từ giờ trở đi, giữa chúng ta hết nợ.”

“Sao ngươi lại vội vàng phân rõ ranh giới với ta như vậy?” Tiểu Ngũ cau mày, tiến tới gần một bước.

Diêu Phẩm Nhàn thấy vậy, lùi lại một bước theo bản năng.

Tiểu Ngũ thấy nàng lùi lại, không tiến gần nữa.

Hắn chỉ khẽ nói: “Mục đích của ta chỉ là đưa ngươi tới đây. Bây giờ có được ngươi rồi, ta không để tâm những thứ khác nữa. Ta sẽ không quay lại triều đình Bắc Địch, cũng sẽ không gây chiến thêm lần nào. Ta có thể ẩn danh sống đời ẩn dật, nhưng với điều kiện, ta muốn được sống cùng ngươi.”

“Hoang đường!” Diêu Phẩm Nhàn hoàn toàn nổi giận.

Đôi mắt long lanh của nàng trợn to, tức giận nhìn chằm chằm nam nhân tuấn tú trước mặt, giọng nói nghiêm khắc, đầy phẫn nộ.

“Ta biết ta mang ơn ngươi, nhưng nếu ngươi muốn ta trả ơn bằng cách như vậy, thì ta xin lỗi, ta không thể làm được.” Diêu Phẩm Nhàn nói bằng giọng bình thản, thậm chí lạnh nhạt. Nàng chỉ ngập ngừng vài giây, rồi kiên định nói tiếp: “Nếu vậy, ngươi có thể lấy mạng ta ngay bây giờ.”

Tiểu Ngũ lại khẽ cười: “Ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức để giành lại vận mệnh cho chủ nhân, sao có thể nỡ hủy hoại nó? Dù có giết chính mình, ta cũng tuyệt đối không làm tổn thương ngươi dù chỉ một sợi tóc.”

Diêu Phẩm Nhàn thật sự không thể hiểu nổi, vì vậy lại quay về câu hỏi ban đầu: “Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? Ngươi có thể nói rõ cho ta biết không?”

Tiểu Ngũ tránh ánh mắt nàng, chỉ lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.

“Ta không thể nói.” Khi thốt ra bốn chữ ấy, bàn tay hắn siết chặt lại.

Sợ Diêu Phẩm Nhàn hiểu lầm là mình cố tình giấu diếm, hắn vội vàng giải thích: “Ta đã lập lời thề, thề với trời rồi. Nếu ta tiết lộ dù chỉ một chút, tất cả những gì ta đã làm trước đó sẽ hoàn toàn đổ sông đổ biển.”

Nàng hỏi lại một lần nữa, nhưng hắn vẫn không chịu nói. Đến lúc này, Diêu Phẩm Nhàn thật sự không còn hứng thú cũng như kiên nhẫn để tiếp tục.

Nàng vẫn lặp lại câu nói khi nãy: “Ngươi đi đi, sống tốt cuộc đời của mình. Ta sẽ không đi theo ngươi. Nếu ngươi cưỡng ép mang ta đi, e rằng thứ ngươi mang theo cũng chỉ là một cái xác không hồn.”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động, Tiểu Ngũ lập tức cảnh giác, tai khẽ động.

Ngay sau đó, hắn làm như chưa hề nghe thấy lời Diêu Phẩm Nhàn vừa nói, vươn tay bắt lấy nàng. Bất ngờ đẩy tung cửa sổ, rồi nhảy thẳng ra ngoài, đáp xuống lưng một con ngựa đang đợi sẵn.

Hắn khẽ huýt gió một tiếng, rồi thúc ngựa phi nhanh đi mất.

Tiếng động bên ngoài tất nhiên là do người của Ngụy vương truy đuổi tới gây ra. Tiểu Ngũ không ngờ rằng Chiến Thần điện hạ lại có thể đuổi đến nhanh như vậy, khiến hắn buộc phải vội vàng bỏ chạy vội vàng như thế.

Ngụy vương lúc này mặc một thân áo đen, khí thế toát ra vô cùng uy nghi, áp lực mạnh mẽ. Huống hồ, hắn là người có kinh nghiệm dày dạn trên chiến trường, nên cảm giác đặc biệt nhạy bén. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nhận ra có người vừa ở đây và vừa mới bỏ trốn.

Không chần chừ, hắn lập tức xoay người lên ngựa, phi thân thúc ngựa đuổi theo sát nút.

Trời dần sáng, ánh bình minh bắt đầu le lói nơi chân trời.

Khi trời còn tối, Tiểu Ngũ còn có thể dễ dàng ẩn mình trong bóng đêm. Nhưng lúc này trời đã sáng, hắn lại càng bị lộ, không còn chỗ nào để chốn.

Chẳng bao lâu sau, hành tung của hắn hoàn toàn bị phát hiện. Ngụy vương cũng đã dẫn theo một đội quân lớn đuổi sát phía sau.

Vừa nhìn thấy bóng người phía trước, Ngụy vương lập tức ra quyết định. Hắn rút từ túi cung treo bên hông ngựa ra một mũi tên dài, nhắm thẳng mà bắn. Mũi tên lao vút trong không trung, trúng ngay vào bả vai Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ khẽ rên lên một tiếng, nhưng vẫn cố gắng siết chặt dây cương, hai tay bám chặt, cố gắng không ngã xuống. Hắn vẫn kiên trì, tiếp tục thúc ngựa chạy đi.

Ngụy Vương thấy vậy, chỉ có thể vừa thúc ngựa đuổi theo, vừa tranh thủ thời cơ, giương cung bắn thêm một mũi tên nữa về phía người đang chảy máu vì mũi tên kia.

Mũi tên lần này xuyên thẳng qua ngực Tiểu Ngũ.

Hắn không còn gắng gượng nổi nữa, toàn thân mềm nhũn, ngã từ lưng ngựa xuống đất.

Đúng lúc ấy, Ngụy Vương cùng đội kỵ binh cũng vừa kịp chạy đến nơi.

Diêu Phẩm Nhàn thấy vậy, vội vàng lao về phía phu quân của mình. Ngụy Vương lập tức dang tay ôm chặt nàng vào lòng.

Ôm thật chặt, như thể sợ nếu lơi lỏng một chút thì sẽ lại đánh mất.

Trong lòng hắn xúc động mãnh liệt vì vừa tìm lại được người yêu, xen lẫn với cảm giác sợ hãi khi suýt chút nữa mất đi nàng mãi mãi.

Trời biết suốt một ngày một đêm vừa qua, hắn đã sống trong tâm trạng thế nào. Bao nhiêu ý nghĩ xấu nhất liên tục hiện lên trong đầu, hắn sợ nàng đã bị thương, dù chỉ là một chút.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Hắn cố gắng trấn an nàng, sau đó không ngần ngại nhận hết mọi trách nhiệm về mình: “Đều là lỗi của ta, tất cả là ta không tốt.”

Diêu Phẩm Nhàn lại lắc đầu: “Không phải vậy.”

Chuyện này vốn dĩ không thể trách hắn được.

“Là ta khiến chàng phải lo lắng.” Nàng dịu dàng nói.

Ngụy Vương khẽ cười. Bất chấp mọi người xung quanh, hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, rồi đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Mà cảnh tượng ấy — khoảnh khắc Ngụy vương nhẹ nhàng hôn lên trán Diêu Phẩm Nhàn — vừa hay bị tiểu Ngũ đang trong cơn hấp hối nhìn thấy.

Hắn khẽ cười, rồi từ từ nhắm mắt lại, không còn chút sức lực nào để cử động nữa.

Lúc này, một binh lính biên cảnh từng giao chiến với Thác Bạt Kiêu tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, người này chính là thống soái tam quân của địch quốc, Thác Bạt Kiêu.”

Ngụy vương nghe xong cũng không ngạc nhiên, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn.

Giờ đây, thê tử đã bình an trở về, tình hình chiến sự cũng đang nghiêng hẳn về phía có lợi cho Đại Vinh... Vì vậy, hắn cũng không còn cần thiết phải căm hận quá sâu với Thác Bạt Kiêu nữa.

Ngụy vương ra lệnh mang Thác Bạt Kiêu về.

Ngụy vương còn có chuyện muốn hỏi Thác Bạt Kiêu.

Mũi tên bắn trúng vai thì không đáng ngại, nhưng vết thương nghiêm trọng nhất là mũi tên xuyên thẳng qua ngực.

Sau khi khám xong, đại phu nói: “Coi như mạng hắn lớn, mũi tên kia suýt nữa thì trúng tim. Giờ vẫn còn sống sót được coi là đã nhặt lại mạng rồi.”

Ngụy vương gật đầu với vị đại phu: “Làm phiền ông rồi.”

Vị đại phu vội vàng xua tay nói: “Ngài là người bảo vệ con dân vùng biên cảnh, có thể đến khám bệnh cho người bên cạnh ngài là phúc phận của tôi. Sao dám nhận một câu ‘làm phiền’ của ngài, thật là không dám.”

Ngụy vương nhẹ giọng đáp: “Bảo vệ con dân là trách nhiệm của ta, ông không cần khách sáo.”

Sau đó liền gọi một cận vệ lại, ra hiệu đưa vị đại phu ra ngoài.

Tiểu Ngũ được xử lý vết thương, lại được bôi thuốc. Sau đó để lại hai người ở lại chăm sóc hắn. Phu thê Ngụy vương đi ra ngoài.

“Nếu chàng về rồi, thì tình hình chiến sự phía trước sẽ không gặp vấn đề gì chứ?” Nàng vẫn còn lo, sợ vì mình mà gây ra những rắc rối không đáng có. Nếu vậy, nàng sẽ rất có lỗi.

Ngụy vương trấn an: “Yên tâm đi, mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, không có gì phải lo.”

Nhìn thấy thê tử vẫn chưa hết lo lắng, hắn lại nói thêm: “Có mấy quân sư và phó soái đang phụ trách, hiện giờ thế cục cũng có lợi cho ta, thật sự không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Diêu Phẩm Nhàn gật đầu, nghe vậy trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.

Hôm nay là đêm giao thừa, bên ngoài giăng đèn kết hoa trang trí rực rỡ, rất náo nhiệt. Nơi này tuy không quá náo nhiệt, nhưng vẫn có không khí đón năm mới.

Lúc này trời vẫn còn sáng, chưa đến giờ ăn cơm tất niên, hai người sóng vai nhau đi dưới ánh hoàng hôn.

Ngụy vương không hỏi thê tử vì sao Thác Bạt Kiêu lại bắt nàng đi, vì hắn tin thê tử mình. Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, thê tử cũng sẽ chủ động nói với hắn.

Nếu nàng không nói thì chắc là chuyện khó nói, mà hắn cũng không nên hỏi nhiều.

Tóm lại, lúc này hắn đã hiểu ra, phu thê phải biết tin tưởng nhau. Tin tưởng nhau, tôn trọng nhau, thẳng thắn và thành thật với nhau.

Đến nước này, Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy có những chuyện không thể giấu giếm hay né tránh nữa, nên quyết định nói thật với hắn. Dù trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn.

Vì vậy, nàng do dự một chút rồi kể cho hắn nghe những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua.

Ngụy vương nghe xong, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Chàng cũng cảm thấy chuyện này khó tin sao?” Nàng nhìn cái nhăn mày của hắn, nói tiếp: “Nếu không phải chính mình gặp chuyện như vậy, ta cũng sẽ thấy không thể tin nổi.”

Ngụy vương nói tiếp: “Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra. Dù nghe có vẻ khó tin, nhưng nếu đó là sự thật, ít nhất là cứu được mạng nàng. Vì vậy, ta sẽ không đối xử tệ với người đó.”

Thực ra, Diêu Phẩm Nhàn cũng nghĩ như vậy.

Thác Bạt kiêu thật đáng giận, là người chủ động gây chiến, khiến dân chúng hai nước phải chịu tai họa. Nhưng dù sao đi nữa, hắn vẫn có mối quan hệ với nàng.

Chỉ cần sau này hắn biết ăn năn, sửa đổi, thì thật sự không cần phải truy sát đến cùng.

Hơn nữa, hoàng đế Bắc Địch Thác Bạt Dung tính vốn hung dữ, thích giết chóc. Nếu trong lòng ông ta vẫn giữ cái dã tâm đó, thì dù không có Thác Bạt Kiêu, cũng sẽ có người khác thay thế mà làm chuyện tương tự.

Vì vậy, xét từ đầu đến cuối, kẻ gây ra mọi chuyện vẫn là vị hoàng đế Bắc Địch này.

Hắn thất tín, phản bội, đáng phải chết.

“Trận chiến này bao giờ mới kết thúc?” Diêu Phẩm Nhàn hỏi hắn, rồi nói thêm: “Đột nhiên thiếp thấy nhớ nhà quá.”

Trước kia nàng kiên quyết theo cùng vì sợ Vương gia gặp nguy hiểm, vì vậy mới làm như vậy trong mơ. Còn bây giờ, khi nguy hiểm đã được loại bỏ, đương nhiên càng trở về sớm càng tốt.

“Nhanh thôi:” Ngụy vương nói: “Chỉ cần giành lại được những thành trì vốn thuộc về ta, bắt Thác Bạt Dũng phải viết thư đầu hàng, thì chúng ta sẽ trở về.”

“Ông ta sẽ viết sao?” Đường dưới chân không được tốt lắm, Ngụy vương đỡ nàng một lần, nhảy qua một đoạn lầy lội, Diêu Phẩm Nhàn mới tiếp tục nói: “Người này có dã tâm lớn như vậy, tự trọng cũng rất cao. Dù có được thắng lợi lớn trước mắt, muốn hắn ăn xong nhổ ra, lại bắt hắn viết thư đầu hàng, chẳng phải là muốn giết hắn sao?”

Ngụy vương hừ lạnh một tiếng, khịt mũi thể hiện sự coi thường.

“Có chết cũng phải chết, nhưng đó không phải lỗi của hắn.”

Thật ra, nhiều lúc Diêu Phẩm Nhàn rất thích kiểu khí khái của hắn, cảm giác như chỉ cần có hắn bên cạnh thì không sợ trời không sợ đất, có một cảm giác an toàn vững chắc.

“Nếu chàng đã nói vậy, vậy thì thiếp sẽ đợi chàng đưa thiếp về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment