Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 182

Có thể gặp được Bùi Triều ở đây khiến Tiết Nhất Nhất vô cùng vui mừng. Chỉ là, vì mẫu thân trước nay luôn nghiêm khắc cấm nàng chủ động đi tìm đại thiếu gia Bùi gia, nên nàng không dám để lộ niềm vui ra ngoài.

Dù trong lòng đã vui đến mức trái tim nhảy loạn cả lên, nàng vẫn phải cố gắng kiềm chế, không dám biểu lộ dù chỉ một chút.

Ngụy Vương phi là người từng trải, nàng quan sát tiểu cô nương trước mặt, nhìn một lúc rồi khẽ mỉm cười.

Chỉ là, có những chuyện không tiện nói rõ ra, đành để mọi việc thuận theo tự nhiên, nên nàng cũng không nói thêm điều gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, Bùi Triều đã theo Khang An đến thỉnh an.

Lúc này, Ngụy Vương phi cũng từ phòng trong bước ra phòng ngoài, nàng mặc thường phục, trang điểm nhã nhặn, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa. Đợi trưởng tử và Bùi Triều hành lễ thỉnh an xong xuôi, nàng liền mỉm cười ra lệnh cho nha hoàn dọn ghế mời ngồi.

Khang An nhìn quanh rồi hỏi: “Tường An và Thụy Dương đâu ạ?”

Ngụy Vương phi đáp: “Bọn nhỏ đang mê mẩn Nhất Nhất, giờ bị ma ma và vú nuôi bế ra ngoài chơi rồi.”

Nghe vậy, Khang An liền nở nụ cười. Cậu bé không rời đi, mà chỉ phủi áo ngoài, rồi ngồi xuống chiếc ghế mà nha hoàn vừa chuyển đến bên cạnh.

Tiết Nhất Nhất thì đứng cạnh Ngụy Vương phi. Tuy cúi đầu, nhưng thỉnh thoảng lại lén đưa mắt nhìn về phía Bùi Triều. Còn Bùi Triều, từ lúc bước vào cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc kia, nhưng hắn cố tình không nhìn.

Dù bây giờ đã ngồi xuống, hắn vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, mắt nhìn thẳng như thể chẳng hề thấy ai.

Không ai lên tiếng, trong phòng thoáng chốc trở nên yên ắng. Nha hoàn dâng trà, Bùi Triều vừa cầm lên đã uống luôn. Kết quả, đó là nước vừa mới đun sôi để pha trà, nóng đến mức hắn chỉ mới nhấp một ngụm đã bị bỏng.

Nhưng bản tính Bùi Triều vốn điềm đạm, dù bị bỏng cũng không hề nhổ nước ra. Hắn cố nuốt xuống, khiến cả khoang miệng vừa nóng rát vừa đau buốt.

Hắn khẽ ho một tiếng.

Một nha hoàn đứng bên dâng trà vội vàng quỳ xuống nhận lỗi: “Nô tỳ đáng chết! Trà này là nước sôi mới nấu để pha, nô tỳ quên nhắc tướng quân.”

Tiết Nhất Nhất thấy vậy liền định bước lên, nhưng Ngụy Vương phi đưa tay giữ nàng lại, sau đó phân phó nha hoàn đi gọi phủ y (thầy thuốc trong phủ) đến.

Bùi Triều sau khi ho khan một lát thì cảm thấy đỡ hơn đôi chút. Hắn đứng dậy, chắp tay với Ngụy Vương phi nói: “Cháu không sao, cô mẫu đừng lo lắng.”

Ngụy Vương phi nói: “Vẫn nên để phủ y đến xem qua cho chắc. Bị bỏng miệng, không phải chuyện nhỏ đâu.”

Rất nhanh, phủ y được mời tới kịp thời và giúp Bùi Triều xử lý vết bỏng.

Cũng may là không có gì nghiêm trọng.

Sau khi  Bùi Triều ngậm một viên đá lạnh trong miệng, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ngụy Vương phi là người từng trải, chuyện Bùi Triều vừa rồi lỡ tay bị bỏng, nàng đều nhìn thấy hết. Đã biết hai người có ý với nhau, tất nhiên nàng cũng vui lòng tác thành phần nào.

Vì vậy, Ngụy Vương phi nhìn sang con trai Khang An của mình, nói: “Nơi này của ta quá buồn chán, các con cứ ở đây cũng không có gì thú vị. Thế này đi, Khang An, con đưa Triều ca nhi và Nhất Nhất ra giáo trường chơi một chút.”

Khang An cũng đang mong được như vậy, lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ với mẫu thân rồi nói: “Vâng, nhi tử xin nghe theo.”

Dứt lời, cậu bé liền vươn tay mời hai người cùng đi ra ngoài.

Bùi Triều đứng dậy, chắp tay cáo từ. Tiết Nhất Nhất thấy vậy, cũng cúi người nói lời từ biệt với Ngụy Vương phi.

Ngụy Vương vốn là võ tướng, tước vị là Thân Vương, nên trong phủ dĩ nhiên có một sân luyện tập rất rộng. Ngoài ra trong phủ còn có cả chuồng ngựa, nuôi dưỡng nhiều giống ngựa tốt.

Khang An rất quen thuộc với chuồng ngựa trong nhà, lúc phụ thân không có ở nhà, đương nhiên cậu bé là chủ. Vì vậy, cậu bé nhiệt tình mời hai người cùng đi chọn ngựa cưỡi.

Khang An đã lớn lên cùng Bùi Triều từ nhỏ, nên chuyện trước kia Tiết Nhất Nhất thường xuyên tìm Bùi Triều luận võ, cậu bé là người rõ ràng hơn ai hết. Lúc này thấy cả hai im lặng, không ai chịu mở lời với ai, cậu không khỏi cảm thấy tò mò.

Thật sự không nhịn được nữa, Khang An liền hỏi thẳng: “Hai người các ngươi... cãi nhau à?”

Câu hỏi đột ngột này khiến cả Bùi Triều và Tiết Nhất Nhất đều lúng túng, có chút ngượng ngùng.

Cả hai không biết nên trả lời thế nào.

Vì vậy, họ chỉ ăn ý nhìn sang nhau. Bốn mắt đúng lúc chạm nhau.

Nhưng cả hai đã lập tức dời mắt đi chỗ khác, như thể sợ bị nhìn thấu điều gì đó. Bầu không khí trở nên ngượng ngập và lạ lạ.

Khang An thấy thế lại càng nghi ngờ, tò mò hơn.

Khang An tuổi còn nhỏ, chưa hiểu rõ chuyện nam nữ, nên cậu chỉ đơn giản cho rằng hai người này vừa cãi nhau. Ngoài ra,cậu cũng không nghĩ gì sâu xa hơn.

Mà đã là cãi nhau, tất nhiên hắn cảm thấy mình nên đứng ra giảng hòa một chút.

Vì vậy, Khang An nảy ra một ý. Cậu liền đề nghị: "Gần đây sư phụ dạy võ nói ta tiến bộ nhiều, Tiết cô nương, không biết có thể luận bàn với ta một chút không?"

Đánh nhau à? Đó là sở trường của Tiết Nhất Nhất. Cho nên nàng không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý.

Khang An có sư phụ dạy võ được coi là bậc thầy hàng đầu trong kinh thành, thậm chí thỉnh thoảng còn được Ngụy vương đích thân chỉ dạy thêm. Bình thường, Ngụy vương cũng thường xuyên kiểm tra công phu của cậu. Vì vậy, tuy Khang An nhỏ hơn Tiết Nhất Nhất vài tuổi, nhưng về mặt thân thủ thì cậu vượt trội hơn hẳn so với nàng, người chỉ biết đánh theo bản năng, thiếu bài bản.

Từng chiêu từng thức cậu tung ra đều có quy luật, có nền tảng.

Rất nhanh sau đó, Tiết Nhất Nhất bắt đầu không chống đỡ nổi nữa.

Võ công của nàng phần lớn là học từ Bùi Triều. Tuy nàng có chút hiếu thắng và gan lì, nhưng quyền cước lại không có bài bản, thiếu quy luật rõ ràng.

Bùi Triều nhìn một lúc liền cảm thấy không thể tiếp tục đứng xem nữa.

Vì vậy, hắn xắn tay áo, buộc chặt vào đai lưng, rồi chủ động nói: “Nàng không đánh lại ngươi, để ta đấu với ngươi.”

Thế nhưng Khang An vẫn không ngừng tay.

Tiết Nhất Nhất vì muốn giữ thể diện, cũng không chịu dừng lại.

Khang An vừa ra chiêu, vừa cười nói: “Biểu ca, hay là huynh và Tiết cô nương cùng lên luôn đi!”

Vẻ mặt Bùi Triều vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy hôm nay Khang An có gì đó rất lạ.

Bình thường, hắn không phải kiểu người háo thắng, cũng không thích trêu chọc người khác như vậy.

Tuy vậy, Bùi Triều cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhìn thấy nếu hắn không ra tay thì Tiết cô nương sẽ không trụ nổi nữa, nên hắn liền tham gia vào trận đấu.

Nhưng Bùi Triều không phải vì muốn thắng. Hắn chỉ đơn giản là không muốn Tiết cô nương bị thua một cách khó coi.

Có người tham gia vào trận đấu, Khang An lập tức rơi vào thế yếu. Tiết Nhất Nhất lúc đó đang dần nản chí thì tinh thần lại được vực dậy, chiến ý bùng lên.

Khang An thấy vậy liền thu tay, cười nói: “Ta mệt rồi, hai người cứ tiếp tục đi.”

Nói rồi, cậu lui ra ngoài, không tham gia nữa.

Thế nhưng Tiết Nhất Nhất lúc này đang đánh đến hăng say, vừa thấy thế tử Ngụy vương lui xuống, nàng lập tức chuyển hướng, dồn toàn lực đấu với Bùi Triều.

Bùi Triều không còn cách nào khác, đành tiếp tục ứng chiến.

Hai người đã lâu không cùng nhau luyện võ, lần này gặp lại, đấu với nhau khiến cả hai đều thấy vô cùng hào hứng, vui vẻ.

Tiết Nhất Nhất là người rất hiếu thắng, một lòng chỉ muốn giành phần thắng nên không tránh khỏi có phần nôn nóng. Nhưng nàng không biết rằng, thật ra Bùi Triều vẫn luôn nhường nàng, nàng vĩnh viễn cũng không thể thắng được hắn.

Càng muốn thắng thì lại càng hấp tấp, mà càng hấp tấp thì lại càng dễ mắc lỗi. Cuối cùng, khi tung một cú đấm mạnh ra lại đánh vào khoảng không, thân người nàng mất trọng tâm, suýt nữa thì ngã xuống đất.

May mà Bùi Triều nhanh tay lẹ mắt, lập tức vòng tay ôm lấy eo nàng.

Mượn lực giữ nàng đứng vững, sau đó hắn liền buông tay ra ngay.

Trận "luận võ" coi như kết thúc tại đây.

Tiết Nhất Nhất rõ ràng vẫn chưa đánh đã tay, còn muốn tiếp tục, nhưng Bùi Triều lại nói: "Hôm nay đến đây thôi."

Ánh mắt hắn hiện lên một tầng xương mờ, nhìn thẳng vào nàng nói những lời ấy.

Bề ngoài hắn có vẻ điềm tĩnh, nhưng bàn tay đang giấu sau lưng lại âm thầm siết chặt.

Bởi vì, cái eo nhỏ nhắn mềm mại vừa rồi… là thứ mà hắn chưa từng chạm qua.

Và hắn phải thừa nhận: lúc ấy, trong lòng mình quả thật có chút... không thuần khiết.

Tiết Nhất Nhất không hề biết trong lòng Bùi Triều đang nghĩ gì, nàng chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối.

“Vậy… sau này chúng ta lại luận võ tiếp nhé?”

Nàng chủ động lên tiếng với hắn.

Bùi Triều nhìn nàng một lúc, rồi mới dời ánh mắt đi chỗ khác, khẽ gật đầu.

Thật ra ban đầu Tiết Nhất Nhất cũng không định nói chuyện với Bùi Triều. Nàng cũng chẳng biết vì sao, hình như trong lòng cứ thấy tức tức, như thể đang giận dỗi chuyện gì đó. Nàng nghĩ, nếu hắn đã không chủ động nói với mình, thì mình cũng sẽ không thèm nói chuyện với hắn.

Nhưng đến lúc này, hai người đã cùng nhau đấu một trện, cũng đã trò chuyện vài câu, nên Tiết Nhất Nhất cũng chẳng còn cố chấp nữa.

Nàng lại giống như trước kia, bắt đầu thoải mái trò chuyện cùng hắn: “Mấy ngày tới ngươi có ngày nào rảnh không? Đến lúc đó ta tìm ngươi nhé.”

Đôi mắt nàng sáng long lanh, đen nhánh như hạt ngọc, nhìn người ta chằm chằm, ánh lên vẻ tinh nghịch, lanh lợi.

Khi bị nàng nhìn như thế, Bùi Triều lại lảng tránh ánh mắt.

Hắn khẽ đáp: “Mấy ngày tới ta đều rảnh, ngươi tìm ta lúc nào cũng được.”

Bùi Triều trong lòng hiểu rõ: cả hai đều đã trưởng thành, lẽ ra nên giữ khoảng cách, tránh điều tiếng mới phải. Thế nhưng, hắn lại không thể mở miệng từ chối lời hẹn của nàng. Đến khi hắn nhận ra, thì lời mời đã vô thức thốt ra khỏi miệng.

Cổ họng hắn khẽ chuyển động, định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Tiết Nhất Nhất thì vô cùng vui vẻ. Nàng cảm thấy giữa mình và đại thiếu gia Bùi gia như đã quay lại mối quan hệ thân thiết ngày xưa. Thế nên nàng tươi cười đáp lại ngay: “Vậy ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi nhé!”

Đang nói chuyện thì quản gia của vương phủ đến báo tin.

“Thế tử gia, Vương gia đã hồi phủ. Vương gia nghe nói Bùi công tử cũng đang ở đây, liền bảo nô tài đến mời hai người cùng qua đó.”

Tiết Nhất Nhất tất nhiên rất biết điều, không đi theo. Nàng quay trở lại nội viện của Vương phi.

Tối hôm đó, sau khi trở về phủ, Bùi Triều bỗng thấy trong lòng có chút bồn chồn, không thể tĩnh tâm đọc sách như thường lệ. Những chuyện xảy ra hôm nay cứ lởn vởn trong đầu, hình ảnh vẫn rõ ràng như mới.

Muốn chuyên tâm, muốn chìm đắm vào sách vở… nhưng hình như hắn không thể làm được.

Đặc biệt là mỗi khi nghĩ tới cảnh chỉ cần một tay là có thể ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn ấy: mềm mại, đàn hồi, lại ẩn chứa nét quyến rũ… hay là khi nhớ đến dáng vẻ nàng nói "ngày mai sẽ tới tìm" hắn, Bùi Triều lại cảm thấy trong lòng rối bời.

“Song Hỉ.” Bùi Triều buồn bực trong lòng, liền gọi một tiếng.

Song Hỉ đang đứng chờ ở ngoài cửa, vừa nghe chủ tử gọi, lập tức lớn tiếng đáp lời, nhanh chóng bước vào.

“Tiểu nhân có mặt!” Giọng hắn vồn vã, ngoan ngoãn như con cún nhỏ.

Bùi Triều không thèm liếc hắn một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Có chút nóng, đi mở cửa sổ ra.”

“Dạ, công tử.” Song Hỉ lập tức tuân lệnh, nhanh chân chạy đến mở cửa sổ.

Lúc này đã vào đông, bên ngoài trời rét căm căm. Cửa sổ vừa mở, một luồng gió lạnh lập tức ùa vào, phả thẳng vào mặt.

Bùi Triều hít sâu mấy hơi, mới cảm thấy mình có phần tỉnh táo hơn.

Nhưng hắn cũng không quay lại đọc sách nữa, chỉ đứng dậy, thong thả đi lại vài bước, rồi đứng lặng bên cửa sổ. Ánh mắt nhìn ra ngoài, từng hình ảnh, từng chuyện xảy ra từ trước tới nay như nước lũ chậm rãi, từng chút một, dâng trào trong lòng.

Nghĩ lại lần đầu tiên gặp nàng, nghĩ đến khi hai người còn nhỏ vốn không ưa gì nhau, từ chán ghét rồi lại trở thành thân quen qua những lần không đánh không quen. Rồi đến sau này… cả hai đều đã lớn, ai cũng hiểu cần phải giữ gìn lễ nghi, thế nên chẳng ai dám chủ động đến tìm người kia nữa.

Bùi Triều trước nay chưa từng thật sự thích ai, hắn cũng không biết cảm giác "thích một người" rốt cuộc là như thế nào. Chỉ là lúc này, trong lòng hắn vừa chua xót, vừa ngọt ngào, lại xen lẫn một chút vui mừng nhè nhẹ.

Và cả… sự mong chờ, mong chờ vào ngày mai, nàng thật sự sẽ đến tìm hắn.

Bất giác, Bùi Triều bỗng rũ mắt mỉm cười.

Nụ cười ấy khiến Song Hỉ ngây người nhìn.

“Xong rồi, công tử… Ngài đây rõ ràng là rung động rồi mà. Không thể nào, công tử cũng có ngày thích nữ nhân cơ à.” Song Hỉ thì thầm trong bụng.

Bùi Triều nghe thấy, sắc mặt lập tức lạnh lại. Hắn liếc Song Hỉ một cái thật sâu, rồi khoanh tay quay người bước ra ngoài.

“Đừng đi theo.”

Song Hỉ vừa mới nhấc chân lên một bước, lập tức lại lén lút thu trở về.

Hắn... bị thất sủng rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment