Vương Quốc Màu Xám

Chương 149

Ngày khai trương thứ ba của Đoàn Tụ quán, chào đón vị khách lớn.

Người đến tìm Tần Thái là bạn gái của một trùm địa ốc thành phố Tam Họa, cô ta muốn bản thân được làm phu nhân. Nghề nghiệp là người mẫu nổi tiếng trong thành phố, 24 tuổi. Cho dù Tần Thái không đọc tạp chí vẫn có thể thấy nhiều poster của cô gái này ở trên đường.

Cô ta ngồi xuống trước mặt Tần Thái, quăng túi xách GUCCI lên mặt bàn, đốt điếu thuốc rít vào một hơi rồi mới nói: "Tôi muốn anh ta cưới tôi, nếu thành công trong vòng một năm, tôi sẽ trả 500 vạn."

Tần Thái kiểm tra một chút, biết người kia vẫn chưa có vợ thì rất sảng khoái đồng ý, nhưng cô vẫn có điều kiện: "Cô trả 500 vạn coi như ổn rồi, nhưng tôi có thêm yêu cầu, nếu việc thành công thì ngoài tiền công, tôi muốn cô phải giới thiệu khách hàng cho tôi."

Cô người mẫu im lặng một lúc, bỗng nhiên hỏi: "Dường như ông rất tự tin?"

Tần Thái ngồi ngay ngắn bất động, thời gian khó khăn học lễ nghĩa cuối cùng cũng có chỗ dùng: "Cô có sinh thần bát tự của người đó không?"

Không có thì cô cũng có thể tìm, mấy doanh nhân kiểu này muốn tìm thì không mấy khó khăn. Người mẫu này tên Hàn Phi Yến, có phải tên thật hay không Tần Thái không biết. Cô ta nhìn Tần Thái chằm chằm, rồi nói: "Nếu ông thật sự dùng tà pháp thì nên cẩn thận, bên cạnh anh ấy có cao nhân."

Cô thong thả ung dung đẩy gạt tàn đến trước mặt cô ta, chờ một hồi mới nói: "Cô nuôi tiểu quỷ, là của cao nhân đó đưa à?"

Hàn Phi Yến liền sửng sốt, cô ta quay lại ngồi đối diện với Tần Thái, lát sau sắc mặt ngoan hiền hơn, nói chuyện thêm phần khách khí: "Chẳng hay pháp hiệu của đại sư là gì?"

Tần Thái thuận miệng bịa: "Gọi ta là Đoàn Tụ."

Hàn Phi Yến đẩy danh thiếp của cô ra lên trước:"Tôi gửi trước Đoàn Tụ đại sư 100 vạn." nói xong, cô ta ném cho Tần Thái ánh mắt khêu gợi: "Tôi sẽ đợi tin tốt từ đại sư."

Tần Thái không đứng dậy tiễn, chỉ đạm nhiên nói: "Sẽ nhanh thôi."

Tối đến, có thông báo Hàn Phi Yến đã gửi tiền vào tài khoản, Đàm Tiếu biết được sớm hơn cô, vì thẻ ngân hàng của cô chỉ liên kết với số điện thoại của anh.

Tần Thái nghe thấy liền tấm tắc tán thưởng: "Chuyện kinh doanh này nhiều tiền hơn việc thay nội tạng nhiều."

Đàm Tiếu lén lút rao làm cái kế hoạch quảng cáo cường điệu cho Đoàn Tụ quán, bởi vì chỉ mở với mục đích dụ vợ của Lữ Liệt Thạch rồi ngừng, không làm ăn lâu dài nên cần nhân khí lên nhanh. Bây giờ danh tiếng của Đoàn Tụ đại sư đã lên tới tận mây xanh, bằng không Hàn Phi Yến sẽ không tìm tới.

Sa Ưng vẫn đang huấn luyện. Để đến lúc đối phó với Lữ Liệt Thạch có thể đánh nhanh thắng nhanh.

Đến đêm, Tần Thái nhanh chóng tìm được hồn phách của trùm địa ốc thành phố, trên người hắn có mùi nhàn nhạt của bùa chú, xem ra quả nhiên bên người có cao nhân.



Nhưng Tần Thái chỉ nhìn hình dạng hồn phách của hắn, không động đến chỗ nào. Sau đó, Hàn Phi Yến đã đưa cô sinh thần bát tự của mình nên cô tìm được hồn phách của Hàn Phi Yến rất nhanh.

Cô nắn lại hồn phách của cô ta cho phù hợp, Hàn Phi Yên chỉ ngây ngốc, không có phản ứng.

Ngày hôm sau, 10 giờ Tần Thái đi đến Đoàn Tụ quán. Vừa đến nơi đã thấy Hàn Phi Yến đang chờ.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc sườn xám màu hoa hồng thêu gấm, khoác áo lông trắng tinh bên ngoài, rất ưu nhã quý khí. Nhìn thấy Tần Thái liền bảo trợ lý bên cạnh đứng chờ, rồi cùng Tần Thái đi lên lầu.

Vừa đi vào cửa khuất, bỗng nhiên cô ta duỗi tay giữ chặt cánh tay Tần Thái.

Tần Thái sửng sốt,cô ta mở miệng: "Ngài là người thật sự có bản lĩnh, tại sao lại lưu lạc làm nghề này?"

Tần Thái không đẩy tay cô ta ra, phạm vi này vẫn còn trong chừng mực, Hơn nữa, vị khách này rất hào phóng nha.

"Thế Hàn tiểu thư cho rằng ta nên ở đâu?" Tần Thái chưa kịp mặc đạo bào, trên người vẫn mặc tây trang màu xám kim loại, làm thân thể này có thêm vài phần khí chất.

Hàn Phi Yến cười cười: "Hãy gọi tôi là Phi Yến, Lâm Đông bên người Huyền Tử pháp sư rất ít khi xuất hiện, nên tôi tưởng rằng những người có bản lĩnh chân chính đều không muốn xuất đầu lộ diện."

Huyền Tử? Tần Thái âm thầm suy nghĩ một chút vẫn không có chút ấn tượng với cái tên này. Cô đạm nhiên nói: "Ai có chí nấy, tôi thích tự do tự tại."

Thái độ của Hàn Phi Yến hôm nay khác một trời một vực so với hôm qua. Cô ta không hỏi nhiều, chỉ bày tỏ nguyện vọng: "Đêm qua, hắn rất nhiệt tình với tôi, còn đích thân đưa tôi về nhà. Bước tiếp theo tôi phải làm gì?"

Cái này Tần Thái không có kinh nghiệm, chỉ có thể nói: "lấy bất biến ứng vạn biến, đừng đáp lại quá nhiệt tình."

Hàn Phi Yến bỗng nhiên lanh trí: "Ý đại sư là....lạt mềm buột chặt?"

Tần Thái lắc đầu, chỉ để lại bốn chữ: "Thuận theo tự nhiên."

Chuyện này giải quyết rất nhanh, tầm mười ngày sau báo chí rầm rộ đưa tin người mẫu Hàn Phi Yến gả vào hào môn. Hàn Phi Yến rất sảng khoái, lập tức chuyển 400 vạn còn lại cho Tần Thái.

Hơn nữa lúc nào rảnh rỗi đều chạy đến chỗ Tần Thái nói chuyện phiếm, rất có tinh thần của một fan não tàn.

Với yêu cầu giới thiệu người khác, cô ta nói được làm được. Mấy ngày nay, người mẫu, diễn viên đến rất nhiều. Tần Thái lại chẳng có tâm tư tiếp, sao người muốn gặp lại chưa tới đây?

Chẳng lẽ danh hiệu Đoàn Tụ quán vẫn chưa đủ hấp dẫn, hay là cô ta đã dùng thuốc tráng dương có hiệu quả rồi?

Tại Trật Tự,

Hai giờ sáng Lữ Liệt Thạch còn ngồi trong văn phòng, lúc bảo vệ đi tắt đèn ngạc nhiên hỏi: "Lữ trưởng lão, sao khuya rồi mà ngài còn chưa về?"

Lữ Liệt Thạch không nâng đầu: "Còn chút việc chưa làm xong."

Tên bảo vệ đứng ngoài cửa tranh thủ vuốt mông ngựa, khen ông ta là người giỏi nhất ở Trật Tự. Khiến Lữ Liệt Thạch phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn đến khi lòng rét run, tự động rời đi.

Một đêm đó, Lữ Liệt Thạch không về nhà. Ông ta không đếm được đã qua đêm tại văn phòng bao nhiêu lần.

Nơi Hà Ảnh Thu ở cách không xa trụ sở của Trật Tự. Hai giờ sáng, Hà Ảnh Thu nhìn đồng hồ treo tường mà thở dài. Đã khuya vắng lặng nhưng không hề muốn ngủ.

Cô khoác áo, ngồi vào sô pha trong phòng khách, xem một bộ phim Hàn quốc đầy drama, phía sau truyền đến âm thanh: "Bà chủ."

Hà Ảnh Thu không quay đầu lại, lúc này người trong nhà chỉ có bảo mẫu. Cô xua tay ý bảo bà ấy đi ngủ, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình, tâm tư lại không biết bay đến nơi đâu.

Trước kia trong nhà còn có Lữ Lương Bạc, tuy rằng giữa hai người không nói chuyện nhiều lắm nhưng ít ra trong nhà có người. Sau đó Lữ Liệt Thạch nhận thêm con nuôi là Lữ Dật, ông ta vì sợ gièm pha nên trông giữ Hà Ảnh Thu cực kì khắc nghiệt. Bất cứ lúc nào cũng phải có bảo mẫu kè kè bên cạnh cô không được rời đi.

Rồi Lữ Lương Bạc dọn ra ngoài chăm sóc Bạch Hà, Lữ Dật cũng đi. Họ vừa đi, Lữ Liệt Thạch liền bế quan thường xuyên không về. Lữ Dật có về cũng không được ở lại lâu. Cô một mình ở nhà lại không có chuyện gì để làm.

Lữ Liệt Thạch thay đổi, cô cảm nhận rõ ràng hơn bấy kì ai. Một cô gái 23 tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu. Cô không thể nói ra chuyện giữa đêm bỗng nhiên tỉnh giấc, sau đó cả người khô nóng khó chịu được.

Lữ Liệt Thạch đối với chuyện này lại ngày càng lãnh đạm. Mới đầu còn nỗ lực ứng phó, mấy năm ngay càng càng càng chỉ như có lệ. Cô ngỏ ý muốn có con thì Lữ Liệt Thạch liền không vui: "Lương Bạc không phải là con sao?"

Hà Ảnh Thu còn chưa nói thêm gì, ông ta đã phất áo bỏ đi.

Gần đây nói chuyện với cô càng ít dần, những đêm dài lạnh lẽo, cô còn ảo tưởng có một người đàn ông anh tuấn cường tráng nằm bên cạnh mình. Mà càng nghĩ đến chuyện này thì lại càng khó ngủ.

Hai tháng gần đây, Lữ Liệt Thạch không về nhà. Cuộc hôn nhân như thế này, có khác gì quả phụ đâu. Cũng may có hội phu nhân của Trật Tự, cô thường đi chơi cùng họ, tám chuyện với nhau hay chơi mạt chược.

Hôm đó, cô đang chơi với các phu nhân khác, cậu trai trẻ đến đưa cơm đã đặt trước, vì lớn lên nhìn đẹp trai nên bị các phu nhân chọc ghẹo nhau: "Cô phát xuân à?"

Sau đó bọn họ thầm thì với nhau chuyện kín đáo, giống như đàn ông tụ tập với nhau thì sẽ nói về đàn bà, thì các phu nhân đây cũng thích thảo luận về đàn ông. Trong đó có một phu nhân thần thần bí bí nói nhỏ: "Có chuyện này thật sự rất kì quái, gần đây ông nhà tôi có chút yếu. Tôi nghe bạn bè giới thiệu chỗ tên là Đoàn Tụ quán chuyên về chuyện đó nên đến xem sao, mấy người đoán đi...."

Xung quanh ai cũng cười vang, Hà Ảnh Thu đỏ mặt, xong phu nhân kia lại nói tiếp: "Vậy mà rất hiệu nghiệm nha, ông nhà tôi hăng như được tiêm máu gà luôn."

Hà Ảnh Thu không kiềm chế được phải dỏng tai nghe ngóng, vẫn không có mặt mũi tới hỏi cho rõ.

Về đến nhà, cô lên mạng tìm kiếm thì thấy Đoàn Tụ quán đăng ký mục cố vấn tâm lý, nghiên cứu văn hóa truyền thống bát quái Kinh Dịch.

Cô nhìn sang dòng chữ "Đích thân quán chủ xử lý", thấy rất được, và mấy cái trên là kết quả Đàm Tiếu trằn trọc mấy đêm mới ba hoa chích chòe viết ra được.

Ở nhà thì có bảo mẫu một tấc không rời, đi ra khỏi nhà thì lại có bảo vệ, Hà Ảnh Thu không thể đem theo bấy nhiêu con người đến Đoàn Tụ Quán để giải quyết vấn đề xấu hổ này được.

Nhưng trong lòng cứ rục rịch mãi không chịu được.

Tối đó, thời tiết dần nóng hơn. Cô mặc bộ váy ngủ bằng lụa mềm, nằm lăn lộn trên giường mãi chẳng ngủ được. Cuối cùng ngồi dậy mở máy tính, lén lút đăng kí tài khoản QQ, rồi tìm kiếm QQ của Đại sư cố vấn.

Sa Ưng đã sớm nói trước với Tần Thái rằng cô ta chắc chắn sẽ không trực tiếp đi thẳng đến Quán, phải chú ý đến con đường liên lạc khác. Lúc sáng, Tần Thái vừa đến quán đã thấy mấy chục tin nhắn QQ đang chờ trả lời.

Mà cố gắng trả lời hết thì lại chẳng có ai là Hà Ảnh Thu, Sa Ưng lại luôn nhắc cô phải kiên nhẫn mới nhịn được.

Đàm Tiếu lại càng nỗ lực đưa tiếng tăm của Đoàn Tụ Quán vào giới phu nhân cấp cao.

Lúc Tần Thái đang trả lời tin nhắn, cô phát hiện có một tài khoản rất đáng nghi.

Đoàn Tụ: " Sinh thần bát tự của chồng cô là gì?"

Thu Lạnh Thành Mộng: " Cái này...tôi không biết."

Tần Thái lập tức hỏi thêm một câu: " Thế năm nay chồng cô bao nhiêu tuổi rồi, tuổi con gì?"

Thu Lạnh Thành Mộng: "Đại sư, tôi thật sự không biết."

Có chút giống cá vàng nhỉ.
Bình Luận (0)
Comment