Vương Quốc Màu Xám

Chương 150

Việc giấu sinh thần bát tự của bản thân phần lớn chỉ có người trong Huyền Môn hay làm, người bình thường không có ý thức đó.

Tần Thái cần phải thận trọng suy tính với tài khoản này hơn.

Cô hỏi han rất cẩn thận.

Đoàn Tụ: "Cũng có thể là chồng cô đang ngoại tình? Nếu cô không biết chắc thì đưa tôi sinh thần bát tự, mới làm việc được."

Bên kia do dự không đáp, Tần Thái làm bộ không vội, nhưng thật ra vẫn luôn chờ đối phương. Là cô ta tự tìm tới của, bản thân vội vàng sẽ để lộ sơ hở. Tần Thái dứt khoát không nhắn.

4 tiếng sau, Tần Thái đang làm việc chăm chỉ từ sáng tới chiều, thân thể nàng cần bổ sung thêm dương khí, không thể chờ nổi nữa.

Lúc đứng dậy chuẩn bị đi, bên kia lại gửi tin nhắn tới: "Tôi....tôi không thấy cơ thể chồng tôi xảy ra vấn đề gì, hay là thật sự không còn yêu tôi. Gần đây chồng tôi rất ít khi về nhà...càng ngày càng ít."

Lòng Tần Thái đã động, vẫn bất động thanh sắc trả lời: "Cô muốn hắn vẫn yêu cô đúng không?"

Thu Lạnh Thành Mộng: "Đương nhiên."

"Hai người là vợ chồng hợp pháp đúng không?"

"Đương nhiên"

Tần Thái đáp lại rất có bộ dáng đại sư hàng thiệt: "Mười vạn."

Vì dứt khoát quá nên đối phương có vẻ không tin.

Thu Lạnh Thành Mộng: "Người làm có chắc chắn không?"

Đoàn Tụ: "Nếu không tin, thì đừng đến tìm ta."

Một lúc sau, bên kia mới phản hồi.

Thu Lạnh Thành Mộng: "Chồng tôi cũng là người trong Huyền môn...Thật sự sẽ không sao chứ?"

Tần Thái cười nhẹ, cơ hội thật sự đến rồi.

4 giờ chiều, cô xong việc đi về. Thấy cả Sa Ưng và Đàm Tiếu đều đang ở nhà thì mới nhớ ra hôm nay là Chủ nhật.

Cô phát hiện Sa Ưng đã thay đổi, lúc trước muốn tìm anh ta vào cuối tuần khó như lên trời. Nghĩ thế nên cô nhìn anh lâu hơn. Nhìn đến mức Sa Ưng thở dài: "Muốn đến đây thì cứ đến đi."

Tần Thái liền sà xuống ngồi bên cạnh, lúc này Đàm Tiếu bật cười, hình thể Sa Ưng so với cơ thể cô đang dùng cao lớn hơn, cùng đứng thì nhìn còn đỡ. Bây giờ cô ngồi dựa vào, thật không có chút khí chất nào.

Sa Ưng dựa người vào sô pha, Tần Thái nghiêng người nằm trong ngực. Cô kể cho hai người nghe chuyện lúc chiều, cả hai nghiêm túc – đã cố gắng cả tháng trời, không thể bỏ lỡ được.

Bàn tay Sa Ưng theo bản năng muốn sờ s0ạng Tần Thái, nhưng nhìn đến thân thể đàn ông kia thì không thể xuống tay.

"Cô định làm gì?"

Tần Thái có dự định riêng: "Tạm thời cô ra không ra ngoài được, nên tôi muốn qua đó xem tình hình trước.""

Sa Ưng nhíu màu: "Quá mạo hiểm."

Tần Thái lắc đầu: "Không phải tự mình đi. Hai ngày nay lúc tôi đang nghiên cứu thuật Ngũ hành khống thi, phát hiện năng lượng của ngũ hành có liên hệ tới năng lượng của hồn phách. Mỗi hồn phách đều có âm dương thuộc ngũ hành, hồn thuần dương, phách thuần âm. Mà lại có 3 hồn bảy phách nên âm khí lớn hơn dương khí. Nếu chuyển hóa hơi phức tạp một chút với mảnh nhỏ hồn phách đưa vào hành thủy trong ngũ hành, có thể..."

Tần Thái chưa nói xong, đầu Sa Ưng và Đàm Tiếu muốn nổ tung rồi, bọn họ không ngấm nổi thể loại nghiên cứu chuyên sâu như thế này.

" Trình bày vấn đề chính" Sa Ưng gõ đầu cô.

"Đau." Tần Thái kêu lên. "Phương pháp của tôi chính là bỏ mảnh hồn của tôi vào nước bùa, chuyển phát nhanh đến cho Hà Ảnh Thu. Hồn này dung hòa với nước nên không có dị mắt thì sẽ không nhìn ra được, vả lại chắc chắn cô ta sẽ không đưa Lữ Liệt Thạch xem cái này. Mảnh hồn đó sẽ nhập vào người Hà Ảnh Thu, nguỵ trang thành giác hồn, chỉ có cách này mới tránh được dị mắt."

Đàm Tiếu không nói gì, Sa Ưng cũng đồng ý, chuyện này cứ thế bàn xong.

Hai người không hỏi cô vì sao phương pháp này có thể tránh được dị mắt, vì sư phụ của cô mới là chủ nhân chân chính.

Ngày hôm sau, Tần Thái dùng địa chỉ của Đoàn Tụ quán chuyển đi một kiện hàng, sau đó lặng lẽ đi tới Thông Dương quán. Tới nơi cô mới nhớ hôm nay là chủ nhật, Đàm Tiếu không có ở đây. A Tử cùng Lâm Băng Băng cũng không thấy mặt. Chỉ có một Thủ Vọng Giả đang trực canh, Tần Thái có chút khó xử, lúc này mà quay về Thiên Lư Loan cũng không kịp, dương khí không đủ.

Cô gọi Đàm Tiếu bảo anh qua đây, chờ đến lúc rét run lên, thì người đến lại là Sa Ưng.

Phía sau văn phòng của Tần Thái có phòng nghỉ, ngày thường thân thể giả làm Đoàn Tụ luôn đặt ở đây với hòm riêng, không thể để danh tính này liên quan đến Thiên Lư Loan.

Sa Ưng ôm cô bổ sung dương khí, những thân thể thế này tiện thì có tiện, nhưng thiếu dương khí thì nhanh hỏng.

Sa Ưng vừa ôm cô nằm trên sô pha, vừa chơi game trên PSP.

Một tiếng sau, Tần Thái cảm thấy đã ổn liền đứng dậy đổi sang thân thể nữ hay giả làm Bộ trưởng thường xuyên đến Tiêu Dao Các. Cơ thể này đang mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc đen óng xoăn nhẹ tự nhiên. Đeo hoa tai vòng tròn lớn cùng dây chuyền nạm bạc hình trăng non, cả người toát lên sự quyến rũ.

Sa Ưng nhìn thoáng qua liền chẳng màn đến game nữa. Một tay kéo Tần Thái ngồi xuống đùi, tay còn lại thản nhiên ném PSP đi. Tần Thái còn đang suy nghĩ về chuyện lúc sáng: "Tôi đã gửi hàng cho Hà Ảnh Thu, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì lát nữa cô ta sẽ nhận được."

Sa Ưng cúi đầu chăm chú vào chỗ khác: "Ừ."

Nhìn theo hướng ánh mắt, Tần Thái bực: "Anh đang nhìn đâu vậy hả?"

Sa Ưng nắm lấy cổ tay trắng như tuyết đặt lên vai, ôm cô hôn sâu. Tay phải lần mò cởi nút áo sơ mi Tần Thái, kỹ thuật điêu luyện. Tần Thái không muốn hợp tác, cô biết rõ cứ dây dưa như vậy sẽ không dừng nhanh được. Cô chỉ đành thỏa hiệp: "Vào phòng trong, đừng xé hư quần áo của tôi."

Sa Ưng cởi xong áo cô rồi ném lên sô pha, bế cô đi vào phòng. Vừa vào anh ta liền bất bình: "Văn phòng là chỗ làm việc, sao lại có cái giường rộng như vậy, thật quá đáng? Thì ra vì thế mà Đàm Tiếu dễ dàng nhường bốn ngày cho tôi, hừ!"

Tần Thái tức đến phồng mũi: "Trong đầu anh toàn là chuyện đó sao, mau cút ra đi."

Sa Ưng cởi nhanh quần áo, anh ta đã làm là phải làm cho tới cho sướng, tuyệt đối không qua loa xong chuyện.

Tần Thái thật sự lo anh ta làm hỏng đồ, chỉ đành tự mình cởi. Sa Ưng giúp cô, Tần Thái có chút lo lắng: "Chưa đóng cửa còn có người bên ngoài, đừng làm quá mức.....Á..."

Thật sự Sa Ưng nghe lời vậy sao.

Đương nhiên là không.

Xong việc, anh ta đứng dậy đi tắm rửa, đến sức để bò dậy Tần Thái còn không có. Hồn phách cô vừa khỏe vừa dẻo dai, nhưng thể chất thì không như vậy. Sa Ưng không để cô nằm yên, đi tới xách lên, mặc quần cho rồi đẩy cô ra cửa.

Tần Thái vừa đi vừa cài nút áo ngực. Vừa mở cửa ra cô như bị sét đánh trúng.

Áo sơ mi của cô còn đang vắt vẻo trên sô pha phòng ngoài, và người đang ngồi trên ghế kia là....Bạch Cập. Bốn mắt nhìn nhau, mồ hôi cô đổ như tắm.

"Sư...sư thúc, ha ha ha ha, thật trùng hợp, ha ha.." Tần Thái cười gượng, mẹ nó, bên trên cô chỉ có cái áo ngực chưa kịp mặc tròng áo sơ mi vào, may là đã mặc quần rồi.

Cô phóng nhanh tới ghế sô pha lấy áo rồi lùi vào phòng nghỉ: "Tôi mặc quần áo trước đã."

Tần Thái mặc áo vào, Sa Ưng vẫn chưa tắm xong. Bước ra khỏi phòng với gương mặt còn đỏ hơn mông khỉ, tuy quần áo đã được mặc vào gọn gàng nhưng mồ hôi mướt mát trên mái tóc dài còn dính vào da thịt mềm mịn. Cùng đôi mắt ướt đẫm như làm từ nước.

Cô ngồi xuống sô pha, cười mỉm: "Sư thúc đến có việc à?"

Bạch Cập đang nhìn màn hình máy tính, hắn đang mở cái gì đó có mật mã chỉ cấp cao mới có, đương nhiên là Tần Thái không biết.

Hắn không nói gì, Tần Thái đành ngậm miệng. Vài phút sau Sa Ưng đi ra, đã mặc đủ quần áo. Thấy Tần Thái đang nghiêm túc ngồi ở kia, vốn có chút khó hiểu. Vừa chuyển tầm mắt lại thấy Bạch Cập ngồi sau bàn làm việc, tự nhiên mọi chuyện rõ như ban ngày.

Anh không ngờ đến tình hình này nhưng rõ ràng da mặt không cùng cấp bậc với Tần Thái. Sa Ưng đi tới ngồi cùng cô, còn vỗ vỗ nhéo má Tần Thái: "Tiên sinh Bạch, sao ngài lại đến đây?"

Lúc này hắn mới trầm giọng, nói: "Đây là nơi để các người làm chuyện bậy sao?"

Tần Thái im lặng, Sa Ưng lại chẳng hề để ý: "Đương nhiên không phải". Anh phát hiện Tần Thái đang khẩn trương, ôm cô vào lòng rồi xoa nhẹ: "Sợ cái gì, Tiên sinh Bạch chỉ ghé đến đây chỉ đạo, không phải bắt gian. Hơn nữa hôm nay là chủ nhật có mấy người đi làm đâu. Có vài tổ đang tăng ca, nếu tiên sinh Bạch muốn xem thì tôi sẽ dẫn ngài đi."

Nghe anh nói như vậy, thật sự Bạch Cập khó nói gì được. Nếu không sẽ giống như đang bắt gian tại trận theo lời anh ta thật.

Tần Thái chưa nói gì tiếp, Sa Ưng đã đứng đậy, vốn có ý đưa Bạch Cập ra ngoài đi một vòng. Nhưng có vẻ hôm nay Bạch Cập khá kì lạ, hắn không chịu đi cùng Sa Ưng: "Sa Ưng, đây là văn phòng của bộ trưởng bộ Tài nguyên, nơi làm việc của ngươi ở đâu?"

Sa Ưng ho nhẹ một tiếng, hết cười, dùng vẻ mặt nghiêm túc: "Bẩm tiên sinh Bạch, nơi tôi làm việc là Trung tâm huấn luyện. Hôm nay tôi được nghỉ." anh chỉ ngón tay vào phía giường bên trong, da mặt càng thêm dày: "Ngài đã tới thì không bằng vào ngủ chung với tôi."

Đang nghiêm túc mà lại không đứng đắn như vậy đấy. Tần Thái cúi đầu, Bạch Cập quát: "Cút đi."

Sa Ưng phát hiện hôm nay hắn khó chịu, ngồi dựa người ra sau nói: "Hẳn là tiên sinh Bạch có việc cần tìm bộ trưởng Lam, có chuyện gì cứ nói đi."

Trong lòng Tần Thái dâng lên ấm áp, lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô ngồi vào ghế bên cạnh bàn làm việc: "Phán quan trưởng muốn kiểm tra tình hình của bộ Tài nguyên sao?"

Không đợi Bạch Cập trả lời, cô đã thấy trên màn hình máy tính đúng thật là nhật kí làm việc gần nhất của bộ tài nguyên.

Tần Thái báo cáo tất cả lượng phúc thọ lưu trữ gần nhất cho hắn.

Cả một buổi chiều ngồi bàn việc, chẳng ai dám kêu ca. Ai bảo hắn làm sếp chứ.

Tầm 5 giờ chiều, cuối cùng Bạch Cập cũng dời gót ngọc. Sa Ưng đi tới nắm tay Tần Thái, vẻ mặt cô rất bội phục: "Anh thế mà lại dám nói chuyện với Bạch Cập kiểu đó."

Sa Ưng đứng đắn ngoài dự đoán: "Hôm nay ngài ấy không bình thường nhỉ."

Mặt cô đỏ lên: "Ai biết lúc Bạch Cập vào đã nghe được cái gì... là ai chắc cũng sẽ không bình thường nổi."

Sa Ưng nhìn thẳng vào cô: "Với tu vi đó, chắn chắn không có gì ảnh hưởng được. Hơn nữa tiểu thư Nguyệt đã tỉnh, ăn cũng no đủ rồi, không dễ dàng bị chuyện đó chi phối đâu."

Bỗng nhiên Tần Thái ngu đi: "Chẳng lẽ Bạch Cập thích tôi, nên ghen?"

Sa Ưng nhìn chằm chằm, rồi vỗ đầu cô: "Không tệ, khả năng hài hước có tiến bộ."

= =

Hai người lên xe, Tần Thái hăng hái với suy nghĩ của mình: "Lúc đó anh đi chỗ khác là tôi có thể biết được ý đồ của Bạch Cập rồi."

Sa Ưng lạnh lùng nói: "Nhưng tôi cmn có thể đi sao, nếu ngài ấy muốn làm cái gì thật...cô đồng ý thì không nói, còn nếu cô không muốn, tôi đi chỗ khác thì cô còn con đường sống không?"

Xe một đường tiến thẳng về Thiên Lư Loan, Tần Thái nhìn sườn mặt đẹp trai của Sa Ưng, bỗng nhiên nghĩ đến lúc tiểu học có một câu văn.

Hình bóng anh ấy trong mắt tôi bỗng thật to lớn.

+

= =
Bình Luận (0)
Comment