Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 301

Thay vì ngồi đây lo sợ vớ vẩn thì chẳng bằng bỏ qua luôn đi!

Bởi vì có câu, thuyền tới đầu cầu tự nhiên có bến đỗ!

Bây giờ chỉ cần chờ tấm lệnh bài thứ ba xuất hiện, mở cái thứ gọi là mộ ẩn của tiên nhân ra là có thể sẽ biết được tất cả!

Nghĩ đến đây, Lâm Phong lấy nội đan của yêu thú kia ra, anh do dự một lúc, rồi nuốt chửng nó luôn.

Ngay lập tức.

Adv

Nội đan yêu thú hóa thành nguồn linh khí vô tận, dung nhập vào đan điền của Lâm Phong.

Hình như Nguyên Anh trong đan điền cảm nhận được gì đó nên há miệng nhỏ hút hết toàn bộ nguồn linh khí tinh khiết đậm đặc đó vào trong cơ thể như thể cá voi nuốt chửng.

Nguyên Anh lúc đầu còn hơi mơ hồ không rõ ràng lập tức trở nên cứng rắn hơn nhiều, trông giống như một đứa bé không mặc quần áo vậy.

"Tốt quá... Lại tiến gần thêm một bước tới Nguyên Anh kỳ rồi!"

Adv

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng.


Trong thời đại Mạt Pháp, tu tiên đã khó càng khó hơn.

Mà sau khi anh xuống núi.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá từ đỉnh phong Kim Đan lên Nguyên Anh, đồng thời tiến vào tiến bước mạnh mẽ vào Nguyên Anh kỳ!

Tốc độ này thật đúng là quá cường điệu!

"Quả nhiên! Trên con đường tu tiên mà gặp phải trở ngại thì không thể ngồi yên ngậm trái đắng được, mà phải đi chu du khắp thiên hạ nhiều hơn, để còn cầu cơ duyên!"

"Từ khi mình xuống núi đến nay, đầu tiên là gặp được đá âm dương cực, sau đó lại vô tình gặp được yêu thú Kim Đan, chỉ cần chăm chỉ tu luyện là không phải không thể có cơ hội gặp được ánh sáng cơ duyên cỡ này!"

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nhắm mắt lại, vận chuyển Cửu Thiên Tiên Diễn Quyết, bắt đầu hít vào thở ra.

...

Bên kia.

Vương Nhạc Hiên ngồi trên máy bay tư nhân, cũng bay từ Vân Xuyên về thành phố Kim Lăng.

Vừa quay về, ông ta tới trụ sở của Vân Trung Thiên, kể lại từng chuyện đã xảy ra cách đây không lâu ở dãy núi Hoành Đoạn tại Vân Xuyên.

"Ông nói là Lâm Phong tiêu diệt một con dị thú Tiên Thiên cảnh chỉ trong một đòn sao?"


Con ngươi Vân Trung Thiên hơi co lại.

"Đúng thế! Chắc chắn con dị thú kia là Tiên Thiên cảnh, nếu không thì nó không thể nào mạnh như thế! Nhưng ngay cả thế, cậu Lâm vẫn dễ dàng xử lý nó, như thể đang giết một con gà con vậy."

Vương Nhạc Hiên nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghĩ đến thôi đã sợ.

Cho dù bây giờ nhớ lại, cơ thể ông ta vẫn không khỏi run lên nhè nhẹ.

Rốt cuộc, sức mạnh của cậu Lâm là gì chứ?

Lần nào cũng vậy, khi ông ta cho rằng mình đã biết rõ câu Lâm mạnh đến mức nào rồi, thì cậu Lâm lại mạnh hơn!

"Tình hình thế này cũng có chút phiền phức!"

Vân Trung Thiên nhíu nhíu mày.

"Lão Vân, ý ông là sao?"

Vương Nhạc Hiên ngẩn người.

"Trước đây Lâm Phong quá hống hách! Còn tuyên bố rằng sẽ tàn sát tất cả các gia tộc lớn ở thành phố Kim Lăng, đây là điều mà tôi không thể nào nhịn được! Cho nên tôi đã xin giúp đỡ từ cấp trên!"

"Cấp trên bảo ngày mai sẽ phái một vị cao nhân tới giúp tôi đối phó với Lâm Phong!"

Vân Trung Thiên nói.

Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức tái nhợt đi, vội vàng nói:

"Không... Không được! Tuyệt đối không thể đắc tội với cậu Lâm được! Lão Vân, ông mau nhanh chóng báo lại với cấp trên, bảo bọn họ đừng cử ai tới đây."

Bình Luận (0)
Comment