“Muộn rồi.”
Vân Trung Thiên lắc đầu, còn nói thêm:
“Bên trên phái xuống rất nhiều người, đầu tiên là vì Lâm Phong mà đến, thứ hai là vì chuyện Will trước kia…” .
“Một thương pháo sư đứng thứ chín trong danh sách lặng yên xuất hiện ở thành phố Kim Lăng ta, chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định phải tìm được nguyên nhân!”
Adv
Vương Nhạc Hiên nghe thế, cố gắng để mình tỉnh táo lại, nói:
“Ừm, vậy kẻ đứng sau thuê Will đi ám sát cậu Lâm, đã tìm thấy chưa?”
“Tìm thấy rồi! Là Bang chủ Thành Phong của Phong Vân Bang, âm thầm treo thưởng vài tỷ đô la, để Will nhận nhiệm vụ này!”
“Thành Phong? Ông ta muốn giết cậu Lâm làm gì?”
Adv
“Trước kia ở hội đấu giá của thương hội Bách Vân, Lâm Phong gi ết chết con trai và em trai ông ta, đương nhiên là muốn báo thù!”
Nghe vậy, Vương Nhạc Hiên thầm thở dài một hơi.
Cậu Lâm chỉ cho bọn họ ba ngày, nếu hiện tại đã tìm được kẻ chủ mưu, tất cả đều dễ nói!
…
Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Phong bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Anh mở cửa phòng, phát hiện bên ngoài là Trần Y Nặc và anh vợ Trần Thiên Hủ.
Ba người vào phòng khách, vừa ngồi xuống, Trần Thiên Hủ đã lập tức nghiêm túc nói:
“Lâm Phong, tối hôm qua tôi và em gái đã nói chuyện rất lâu, mọi hiểu lầm về cậu được giải thich rõ ràng, hiện tại có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Phong nhìn qua Trần Y Nặc, phát hiện vẻ mặt cô ấy rất phức tạp, bèn hỏi:
“Chuyện gì?”
“Tôi chuẩn bị đưa em gái và cháu ngoại về Vân Xuyên một chuyến!” Trần Thiên Hủ nói.
Lâm Phong hơi sửng sốt nhưng cũng không hỏi vì sao, mà nói:
“Cần tôi đi cùng không?”
“Tạm thời cậu chưa thể đi! Đợi chúng tôi về nhà họ Trần, sắp xếp công việc xong cậu mới qua được! Đến lúc đó nếu như tất cả thuận lợi, cậu và em gái tôi nhanh chóng làm đám cưới đi! Dù sao Tiểu Luyến Luyến cũng lớn như thế rồi!” Trần Thiên Hủ nói.
“Cái gì mà nếu như mọi việc thuận lợi?” Lâm Phong nhíu mày hỏi.
Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, nói:
“Lâm Phong, nếu cậu muốn ở chung với em gái tôi, nhất định phải qua được cửa ải cha mẹ tôi! Không dám giấu diếm, ấn tượng về cậu của cha mẹ tôi cũng không tốt, hơn nữa em trai tôi Thiên Hành, em gái Y Thủy cũng rất ghét anh rể là cậu.”
Lâm Phong nghe vậy, im lặng chốc lát rồi đưa mắt nhìn Trần Y Nặc, hỏi:
“Y Nặc, ý em sao?”
“Nhất định là về phía anh! Nhưng anh trai em nói cũng đúng, bây giờ anh đã có năng lực để nhà em coi trọng rồi. Cho nên em mong chuyện của hai chúng ta có thể được cha mẹ chúc phúc…”
Nói tới đây, Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói:
“Lâm Phong, em biết chuyện không đúng mà trước kia cha mẹ em làm, nhưng thực ra bọn họ cũng vì tốt cho em… Anh biết không? Hiện tại trong lòng em đang rất xoắn xuýt, luôn cảm thấy mình rất có lỗi với anh, nếu như không vì em thì chú dì cũng không mất tích.”
“Việc này không liên quan nhiều đến em!” Lâm Phong lắc đầu.
Sau chuyện ngày hôm qua, anh đã biết chuyện của cha mẹ nhất định có liên quan đến lão nhân.
Cho nên bất kể là có nhà họ Trần thì kết quả cuối cùng cũng không có gì thay đổi.